CHƯƠNG 25
Một hôm sáng sớm, Hoa Thiên Tưởng liền đến nhà Nguyên Thúc Dương, tìm được chìa khóa ở chỗ cũ.
Mở cửa đi vào, nhìn thấy y còn ngủ cũng không đánh thức y, chỉ mở các ngăn tủ ra bắt đầu chuyển nhà.
Đem quần áo của Nguyên Thúc Dương gói lại kỹ hết.
Hắn mới đem Nguyên Thúc Dương lay tỉnh, thúc giục nói: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Nguyên Thúc Dương đang mơ hồ ngủ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Hoa Thiên Tưởng tha chạy, thẳng đến khi phủ áo ngủ lên người rồi bị Hoa Thiên Tưởng nhét vào trong chiếc xe thể thao màu bạc, mà Hoa Thiên Tưởng lại đem gói to gì đó để trong cốp xe, xong xuôi ngồi vào vị trí lái xe.
Nguyên Thúc Dương mới như trong mộng tỉnh lại hỏi han: “Anh muốn làm gì a? Mới sáng sớm mà, em còn chưa thay quần áo? Anh muốn dẫn em đi đâu?”
Có lẽ là bị y hỏi nhiều vấn đề liên tiếp, Hoa Thiên Tưởng tìm đầu, hôn thật sâu xuống người trước mặt, cũng làm người làm cho hắn suy nghĩ suốt một đêm.
Em còn chưa đánh răng a! Ý niệm trong đầu rất nhanh bị Nguyên Thúc Dương quăng khỏi não.
Bị hôn đến đầu óc choán váng, Nguyên Thúc Dương cứ như thế bị đóng gói để Hoa Thiên Tưởng đưa về nhà.
Chờ lúc đầu óc y phản ứng lại, đã bị nhét vào cái giường lớn siêu cấp xa hoa của Hoa Thiên Tưởng.
“Em ngủ nhiều một chút, anh đi làm. Ở nhà chờ anh nha?” Nói xong lại hôn lên trán Nguyên Thúc Dương.
Ở nhà chờ anh về, lời này làm cho Nguyên Thúc Dương thấy mặt mình đều bị đốt cháy.
…
“Cái gì?” Tiếng rống Minh Mị từ trong văn phòng Hoa Thiên Tưởng truyền ra: “Sáng nay người đã mang người về nhà?”
Đối diện với nam nhân không ngừng gật đầu, nếu không phải là ông chủ của mình, mình chắc chắn sẽ giết hắn. Minh Mị nắm chặt tay thành nắm, vẫn là quyết định buông lỏng. Vì cuộc sống của bản thân mà suy nghĩ, dù sao thân phận mình bây giờ dưới một người mà trên vạn người, vẫn không cần dùng cách này, ân, đúng vậy.
Chính là thật sự muốn đánh hắn a! Minh Mị trong lòng khóc thét.
Có người như vậy sao? Hôm qua mới nói cho hắn, nên tìm cớ đem người đóng gói mang về nhà, chính là hôm nay hắn liền chạy đến nhà người ta đóng gói mang đi.
Tâm huyết của hắn không phải uổng phí hay sao? Hắn thật làm phí chuyện tốt? Tiền của hắn…… không cần than thở vậy a!
Sắc mặt căng thẳng, tay đưa tới trước mặt, Minh Mị thái độ giải quyết công việc nói: “Tuy rằng ngươi đã mang người về nhà, chính là phí dịch vỵ của ta chưa trả.”
Một cái tát đánh vào cái tay đang vươn ra, Hoa Thiên Tưởng tức giận nói: “Ngươi nghĩ muốn gì, ngươi lại không giúp được gì lớn còn muốn tìm ta đòi tiền, tiền tiền, ngươi đã cầm được một mớ rồi thì nên thấy đủ đi.” Thật chưa thấy qua ai yêu tiền như thế, cái gì cũng muốn thu tiền.
Đến đòi tiền, người không biết còn tưởng hắn mắc nợ bừa bãi!
Minh Mị cười giả dối: “Điện thoại nhà ta có chức năng ghi âm nga! Ta nghĩ Hoa tổng ngươi không muốn nghe lại những gì hôm qua đã nói đâu?”
“Ngươi, ngươi……” Chỉ vào Minh Mị, Hoa Thiên Tưởng nói không ra lời, “Ngươi thật sự là đê tiện.”
Minh Mị đắc ý dào dạt: “Ta đây là lo trước khỏi họa, ta vì hạnh phúc của ngươi và Nguyên Thúc Dương cùng Bùi Thính Nhĩ Trúc, nói chuyện không ít, mới giúp ngươi đem nhược điểm của Nguyên Thúc Dương moi ra, còn có Bùi Thính Nhĩ Trúc hảo thông đồng đem danh nghĩ công việc đưa Nguyên Thúc Dương đến nhà ngươi, ngươi ngược lại còn chạy đến nhà y đóng gói mang về, nếu ta đá được ngươi một cước sẽ đá gảy hết răng.” Câu sau tràn đầy căm giận muốn trả thù.
Cũng may hôm nay tâm tình Hoa Thiên Tưởng tốt, hiện tại tình yêu và sự nghiệp hắn đều đắc ý, cũng không thèm so đo với thư ký dám phạm thượng.
“Quên đi quên đi, ta sợ ngươi, ngươi nói muốn bao nhiêu.”
Vươn hai đầu ngón tay quơ quơ.
Ha hả…… xem nhiều tiền đến tay dễ dàng, Minh Mị sau này khỏi lo phải cố vấn tình yêu gì nữa.
Còn phải nhờ Bùi Thính Nhĩ Trúc gọi một cú điện thoại.
Nói đến Bùi Thính Nhĩ Trúc, hắn hiện tại công phu học được từ Hoa Thiên Tưởng không ít đâu!
Một phen nước mắt nước mũi trong điện thoại khóc lóc: “Dương, ngươi nói ta đây là xảy ra chuyện gì a?”
Nguyên Thúc Dương đang nằm ngủ trên giường lớn siêu cấp xa hoa bị di động trong túi áo ngủ của mình đánh thức, nhìn thấy Bùi Thính Nhĩ Trúc gọi đến, bắt máy nghe. Sau đại lão giao khóc lóc kể lể không ngừng trong điện thoại a.
“Xảy ra chuyện gì a? Ngươi không đầu không đuôi, ta làm sao biết ngươi xảy ra chuyện gì?” Nằm trong ổ chăn lắc đầu.
“Ta…… ta…… dạo này thấy buồn nôn.”
“Có lẽ ăn cái gì làm đau bụng.”
“Còn có hay buồn ngủ.”
“Mùa xuân này thật bình thường a!”
“Ta hiện tại đặc biệt ăn được lắm.”
“Ta cũng thật ăn được lắm a?”
“Đó là vì trong bụng ngươi có đứa nhỏ a!”
“A? Ý ngươi là…” Lăn lông lốc, này sẽ không phải là thật đi!
“Ta cũng không biết nên mới hỏi ngươi a! Dương, ngươi nói ta sẽ không phải cái kia đi?”
“Cho nên lúc đó ta hỏi ngươi cùng Tiễn Hảo lúc làm có dùng áo mưa hay không? Bây giờ báo ứng đến nơi rồi! Ngươi không phải thể rằng không sinh đứa nhỏ sao?”
Điện thoại truyền đến tiếng ho khan của Bùi Thính Nhĩ Trúc, sợ là bị sặc nước miếng rồi. “Ta…… ta……”
Liếc khinh bỉ một cái, Nguyên Thúc Dương nói: “Ngươi không phải biết rõ bệnh viện của gia tộc mình sao? Nếu không, chúng ta cùng đến khám đi?” Vừa lúc y cũng muốn kiểm tra một chút, đã có thay hơn ba tháng rồi, cục cưng có phải so với ban đầu lớn ra không.
“Ngươi muốn ta đi kiểm tra, không phải chứ? Ta…… ta sao lại phải kiểm tra a?” Không được tự nhiên chút nào, Bùi Thính Nhĩ Trúc không thể tượng tượng bộ dạng mình lúc bị kiểm tra.
“Ngươi nếu không làm siêu âm thì thử máu đi! Cái đó cũng có thể kiểm tra được mà.”
“Chính là…….”
“Ngươi chính là cái gì a? Ta thấy học trưởng cũng không phải người không chịu trách nhiệm, hắn cũng biết tình huống của ngươi, thật sự mà nói ta nghĩ mẹ ngươi nhất định cao hứng lắm.”
“Ta chính là không muốn cùng con hồ ly thối kia có quan hệ.” Nói lời này Bùi Thính Nhĩ Trúc hoàn toàn làm bộ dáng giận dỗi tình nhân.
Nguyên Thúc Dương thấy chuyện bọn họ còn phiền hơn chuyện mình, “Lại xảy ra chuyện gì a?”
“Hắn căn bản là là cái bắt cá hai tay……”
Sự tình rạch tòi, càng phúc tạp, Nguyên Thúc Dương bĩu môi, thanh thanh lỗ tai chuẩn bị nghe thao thao bất tuyệt tiếp.