Buổi tối chiêu đãi kí giả, Juliano trở thành “con cưng” của giới truyền thông, quán quân trẻ tuổi của giải đấu Madrid Master.
Rafael và Fiez ngồi xem TV, ăn pizza, uống bia.
“Nhìn anh ta kìa, đã trở thành quán quân mà còn làm ra bộ dáng lạnh lùng!” Rafael bất mãn.
“Có lẽ trong giải đấu này Claude và Toby đều không tham gia nên cho dù anh ta có giành được giải quán quân cũng không cảm thấy hài lòng lắm.”
“Vậy sao?” Rafael nhướn mi lên, “Không ngờ cậu lại hiểu anh ta như vậy!”
Fiez ngây ra...Mình thật hiểu Juliano như vậy sao? Hiểu về cái người không hề biết suy nghĩ đó?
Đến mười giờ tối Rafael về phòng ngủ, Fiez lăn qua lộn lại trên giường, thỉnh thoảng trước mắt cậu lại hiện lên hình ảnh trận đấu của mình cùng Juliano, xem ra tối nay cậu mất ngủ rồi.
Vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Fiez lầm bầm bước ra, “Gì vậy Rafael, cậu lại quên gì nữa?” Lúc mở cửa ra, Fiez mới giật mình phát hiện, người đứng trước mặt mình lại là Juliano.
“Có...chuyện gì sao?” Lưỡi Fiez bắt đầu cứng lại, thân thể cũng căng lên, người này tới đây làm gì?
Juliano rất tự nhiên đẩy cửa ra, nghiêng người bước vào phòng, ngồi xuống sô pha. Fiez cẩn thận đóng cửa lại, đến sô pha ngồi đối diện với tên vô cùng tự nhiên đó, trước mặt hai người lúc này là một bàn trà nhỏ.
“Cậu có nghĩ tới chuyện tại sao lại thua tôi không?” Juliano đột nhiên mở miệng.
“Hở?...” Fiez gãi gãi đầu, “Cũng có nghĩ tới...”
“Cậu cố đuổi theo bóng rất nhiều nhưng lại đuổi không kịp, càng đuổi thì càng tiêu hao thể lực, như vậy sẽ làm giảm khả năng phán đoán.”
“Nhưng, nếu không cố đuổi, làm sao biết mình đuổi không kịp? Để đối thủ nghĩ mình sẽ đuổi không kịp, không phải là mấu chốt dẫn đến thắng lợi sao?” Nếu như chỉ thảo luận về tennis thì Fiez cũng bắt đầu buông lỏng ra.
“Cậu vẫn chuyên tâm như vậy, tôi cảm thấy trong lúc thi đấu cậu tập trung hơn tôi rất nhiều.”
“Ha ha,“ Fiez có chút ngượng ngùng, “nếu không tập trung như thế thì sẽ nhanh chóng bị “Băng đao” (lưỡi trượt gắn ở đế giày trượt băng) chém tan tành rồi!”
“Băng đao?” Juliano nghiêng nghiêng đầu, chân mài nhăn lại, lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhưng lại vô cùng đáng yêu.
“Băng đao chính là anh á! Ở sau lưng anh mọi người đều gọi như thế”, Fiez đứng dậy, lấy cho Juliano một ly nước chanh, “Không phải anh không biết chứ!”
Juliano lắc lắc đầu, “Tại sao lại là băng đao?”
“Vì anh giống như tảng băng lúc nào cũng lạnh nhạt, lại giống như một lưỡi đao bén nhọn vô tình...” Fiez đặt ly nước chanh trước mặt Juliano, cậu vừa định thu tay lại thì trong nháy mắt cổ tay đã bị Juliano nắm lại.
“Nhưng tôi yêu cậu, tại sao lại nói tôi vô tình?”
“Gì?” Fiez ngây người ra, “Anh...nói cái gì?”
“Tôi yêu cậu!” Cổ tay của Fiez bị Juliano nắm chặt, đau đến sắp trào nước mắt.
“Juliano! Anh nói gì vậy! Anh không thấy tôi là nam sao?” Fiez giãy tay ra, cậu vốn nghĩ Juliano đã bình thường lại, tại sao giờ lại bất ngờ nói ra những câu khiêu chiến thần kinh cậu như vậy chứ!
“Cậu là nam thì tôi không thể yêu cậu sao?” Juliano đứng lên, áp lực vô tình lan tràn ra.
“Không phải vấn đề này...Rốt cuộc...Rốt cuộc tại sao anh lại cảm thấy là anh yêu tôi?” Tay chân Fiez cũng bắt đầu luống cuống lên.
“Thi đấu với cậu khiến tôi rất nhập tâm, còn có thể hưởng thụ khoái cảm lúc bị cậu ép vào đường cùng có thể giãy trở ra, có thể tập trung hơn bất kì lúc nào...”
“Juliano! Cái này là nói cả hai chúng ta là đối thủ cùng cọ xát để cùng nhau tiến bộ! Anh không có lầm chứ? Thi đấu với anh tôi cũng sẽ rất...rất nhập tâm, rất chuyên chú, hơn nữa còn cảm giác mình từng bước lại gần...Tôi thừa nhận cảm giác đó rất tuyệt...Nhưng cái này...Không phải là tình yêu...” Fiez thử cố gắng kéo cái bánh xe đang trật đường ray Juliano này lại.
“Như vậy, tôi muốn ngự trị cậu, chinh phục cậu, giữ lấy cậu, khát vọng có cậu, muốn cậu vĩnh viễn đuổi theo bước chân của tôi thì sao đây?” Juliano từng bước tiến lại gần, mà Fiez chỉ có thể lui về phía sau, “Chẳng lẽ không phải là tôi yêu cậu sao?”
Fiez dựa sát vào TV phía sau, cuối cùng thì cậu hết đường lui rồi.
“Juliano, trên đời này còn có rất nhiều người đáng để anh yêu...”
“Nhưng tôi chỉ yêu một mình cậu.” Ngữ điệu của Juliano rất cứng rắn, Fiez có thể nhìn thấy điều này từ trong mắt anh.
Giống như cái buổi tối của nhiều năm trước, lúc Fiez nhìn thấy bộ dáng của Juliano tập luyện các động tác phát bóng, giống như cả đời này sẽ không thay đổi.
“Juliano...Anh điên rồi...” Fiez bắt đầu hoảng hốt lên, hơi thở mạnh mẽ của đối phương làm cho cậu choáng váng.
“Vậy thì cùng điên với tôi đi!” Juliano tiến lên ôm chặt Fiez.
Đêm hôm đó, Fiez nằm trên giường, bên tai là âm thanh ma mị của Juliano không ngừng nỉ non, “Tôi yêu cậu, Fiez...Tôi yêu cậu...” Cậu cũng không nhớ rõ tại sao mình lại cho phép tên này ngủ bên cạnh mình, còn để anh ta kéo lưng mình sát vào ngực anh ta, cánh tay anh ta ôm chặt cậu giống như đang giữ một khối tuyệt thế trân bảo. Có lẽ trận đấu ban sáng đã tiêu hao hết toàn bộ trí nhớ và thể lực của cậu nên cậu mới không có chút sức lực dư thừa nào giãy khỏi tay anh ta.
“Juliano...Tôi...” Fiez biết mình có chút sợ hãi với tình cảm mãnh liệt của Juliano nhưng cũng không khỏi cảm động, Juliano khiến cho cậu có một loại ảo giác, giống như với anh ta mà nói cậu giống như tennis...Không! Còn quan trọng hơn cả tennis.
“Fiez, chỉ cần cậu không cự tuyệt tôi, tôi sẽ không làm gì cậu cả! Tôi có thể chờ, nhưng tôi dám khẳng định, cậu là của tôi, của một mình tôi.” Giọng của Juliano rất êm ái nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng dẫn Fiez đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm tỉnh lại, Fiez nhìn thấy bên cạnh trống không, cậu thậm chí còn hoài nghi có phải tối qua mình đã nằm mơ hay không, nếu không thì tại sao mình lại có thể nằm trong lòng của Juliano mà ngủ ngon lành như thế?
Lên máy bay trở về New York, Fiez cũng không gặp lại Juliano. Cậu có chút buồn rầu vì không hiểu tại sao không nhìn thấy người kia, mình lại cảm thấy thất vọng.
Giải đấu mới sắp bắt đầu, Lão Kez cũng nhắm vào Australian Open (giải quần vợt Úc mở rộng) và chuẩn bị kế hoạch tập luyện cho Fiez, xem ra những ngày tháng sau này của cậu sẽ không thoải mái chút nào. Fiez thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ nhiều.