Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 13: Chương 13




Kì thật, lúc chụp ảnh và quay quảng cáo còn đơn giản hơn so với Fiez tưởng tượng, cậu chỉ cần quay cận cảnh mấy tư thế chạy bộ thêm mấy lời đối thoại, còn những đoạn khác đều lấy từ trong trận đấu của cậu và Juliano ra.

.

Hôm nay sau khi quay xong, Fiez vào phòng hóa trang thay quần áo, cậu vừa mới cúi đầu cởi bỏ quần thì nhìn thấy phía trước có một đôi giày thể thao, còn có đôi chân thon dài hữu lực, Fiez giật mình ngẩng đầu lên, “Juliano, sao anh vào được!”

“Cậu không có khóa cửa,“ Juliano tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, sau đó thưởng thức tư thế Fiez đang cởi quần được một nửa, “Dáng cậu lúc mặc quần lót quả nhiên chỉ nên để tôi nhìn là được rồi.”

“Hả?” Fiez lập tức kéo quần lên.

“Cũng may là tôi đã đề nghị với đạo diễn để cậu và tôi cùng quay quảng cáo này, nếu để cậu đi làm người đại diện cho cái nội y gì gì đó, sau đó để cho cả thế giới nhìn thấy bộ dáng cậu lúc mặt quần lót...Đến lúc đó, nhất định tôi sẽ điên mất!”

“Hả? Tôi quay quảng cáo này là do anh đề nghị?” Fiez dựa vào ghế, lúc này cậu không thể thay quần áo được rồi.

“Đương nhiên, chỉ như vậy tôi mới có thể nhìn thấy cậu. Tôi yêu cậu, Fiez.” Juliano vậy mà có thể thản nhiên nói ra những lời khiến người khác buồn nôn như thế, Fiez cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng lên rồi.

“À...Rốt cuộc khi nào thì anh lại có cái cảm giác kì cục này?” Fiez ngửa mặt lên trời thở dài, thế giới này còn chưa đủ hỗn loạn sao.

“Từ lúc còn ở tổ Thiếu niên.”

“Tổ Thiếu niên? Mới mười bốn, mười lăm tuổi? Vậy thì có cái gì rung động? Tôi có phải nên đi mua pháo hoa bắn chúc mừng không?” Fiez gầm lên điên cuồng...

“Khi đó, mấy tuyển thủ trong tổ thiếu niên nói tôi ngạo mạn vô lễ không xem ai ra gì, không chịu hòa đồng.”

“Đúng vậy, rất nhiều người đều ghét anh ở điểm này, nhưng họ cũng chỉ nhìn thấy bề ngoài mà thôi!” Fiez ôm đầu, bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ tên Juliano này chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng nổi điên của mình thôi.

“Nhưng cậu lại nói có lẽ là do tôi quá chuyên tâm theo đuổi đích đến của mình!”

Fiez kinh ngạc nâng mắt lên nhìn, cậu chưa bao giờ nghĩ tới Juliano lại nhớ rõ câu nói vô ý của mình vào ba, bốn năm trước, “Đừng...Đừng nói với tôi, bắt đầu từ lúc đó anh liền yêu tôi...Thật vớ vẩn...Lúc đó chúng ta vẫn còn nhỏ...”

“Nhưng, từ lúc đó tôi đã bắt đầu chú ý cậu, lúc thi đấu với cậu, ánh mắt của cậu rất chăm chú, tôi cơ hồ bị cậu hấp dẫn đến không thể nhúc nhích...còn có mái tóc quăn màu nâu của cậu, nó giống như sóng biển không ngừng tuôn ra làm cho tôi không thể không chìm đắm trong đó. Đó là lần đầu tiên tôi phân tâm trong lúc thi đấu, cho nên tôi rất buồn bực, bắt buộc chính mình mỗi lần đánh cầu trả lại cậu đều phải thật mạnh mẽ, phải chống lại mị lực của cậu, tôi nhất định phải tập trung tinh thần nhiều hơn bình thường.”

Fiez nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Juliano, nhất thời đầu óc trống rỗng cả lên, “Chả trách lúc ở tổ Thiếu niên...Tôi đều bị anh đánh cho thật thê thảm...”

“Nhưng sau này, cậu luôn bại bởi Rafael. Mỗi lần cậu chạm mặt với cậu ta trên sân đấu, tôi đều lập đi lập lại trong lòng: đánh bại cậu ta đi, Fiez, hãy để cho chúng ta gặp nhau.”

Ánh mắt Juliano giống như thủy triều màu lam lạnh giá, mang đến từng cơn gió lạnh, thổi từng đợt dũng mãnh vào lòng Fiez, trong phút chốc khiến cậu trở nên mềm yếu đi. Juliano đưa tay đặt lên má Fiez, ngón cái của anh nhẹ nhàng di chuyển, Fiez nghĩ hẳn là mình nên đứng dậy nhưng không hiểu sao cậu lại không động đậy gì cả, cho đến khi khuôn mặt khiến người khác mê say của Juliano gần trong gang tấc, lưỡi anh lướt qua đôi môi mê người, cẩn thận tiến vào dò xét, liếm lộng, cẩn thận âu yếm mình.

Nụ hôn đó trải qua bao lâu Fiez cũng không biết nữa, có lẽ rất lâu cũng có lẽ chỉ vài giây, nhưng sau nụ hôn đó, Fiez cảm thấy bên tai mình thường vang lên giọng nỉ non của Juliano, “Fiez, tôi yêu cậu...”

Đối với chuyện bản thân không hề chống cự Juliano như thế, khiến Fiez cảm thấy ảo não vô cùng.

Một tuần sau, Fiez đến Boston tham gia giải đấu ở đó, tuy đây không phải là giải đấu quan trọng gì, các tuyển thủ nổi tiếng tham gia cũng không nhiều, nhưng ý của lão Kez là muốn Fiez có thể từ giải đấu này điều chỉnh thật tốt trạng thái của mình. Lúc này, Juliano cũng phải bay sang Thụy Điển tham gia một giải đấu ở đó, cho nên theo tính toán thì cậu và Juliano sẽ không chạm mặt nhau, nghĩ đến đó, không khỏi có vài phần thoải mái. Nhưng lúc ngồi trên máy bay, cậu bỗng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Juliano ngày càng trở nên xa xôi, lúc này lòng cậu lại thấy xót xa.

Cậu đang nghĩ cái gì vậy Fiez...Các tuyển thủ tennis tham gia những giải đấu ở những địa phương khác nhau là chuyện thường tình mà!

Đương nhiên, thứ Fiez có thể kêu ngạo về mình chính là sự tập trung, lúc cậu tới Boston đã có thể chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi. Trước trận đấu ba ngày, biểu hiện của Fiez vô cùng dũng mãnh, lúc này các đối thủ của cậu đều là những hạt giống danh tiếng, nhưng Fiez cơ hồ đều đạt số điểm rất cao trong mỗi set đấu. Sau khi đấu xong, Fiez cảm thấy có chút buồn chán, Rafael không có ở đây, mà ngay cả tên luôn làm cho mình phiền lòng Juliano cũng không có...Tóm lại là luôn cảm thấy cô đơn!

Cũng may là còn có Mathilde mời cậu uống cà phê, vừa lúc cậu có thể hỏi y một số vấn đề, hai người đi cùng rất vui, Mathilde còn cười bảo Fiez và mình nếu có thể thì không nên ở cùng như vậy vì đến lúc gặp nhau trong trận chung kết đỡ phải ngại ra tay. Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì phục vụ mang đến một cái bánh chocolate, Fiez ngẩng đầu lên hỏi xem có phải đã đặt nhầm bàn rồi không thì phục vụ cười bảo là vị khách ở bàn kế bên tặng.

Fiez quay đầu lại thấy một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, tóc vàng, mang kính mát.

“À, cám ơn, xin hỏi cậu là...” Fiez lễ phép hỏi.

“Là đối thủ trong trận tiếp theo của anh, Teetor Elegant Langton!” Đối phương nở một nụ cười sáng lạn, trên gương mặt còn có đôi má lúm đồng tiền làm nên vẻ trẻ con, “Hối lộ anh trước một chút, phải hạ thủ lưu tình đó nha!” Sau đó đối phương vỗ vỗ lên vai Fiez, đi mất.

Fiez mỉm cười ăn một ngụm bánh, “Cậu bé đó thật lễ phép!”

“Sao thế, bị vẻ bề ngoài đáng yêu của cậu ta lừa gạt rồi à!” Mathilde cười thâm ý, “Cậu vẫn chưa đấu với cậu nhóc đó trong trận ở ATP phải không?”

“Nhìn tuổi tác của nhóc đó có lẽ là vừa mới gia nhập giới tennis chưa bao lâu!” Fiez nhìn vẻ mặt của Mathilde, cảm giác có lẽ cậu nhóc đó không hề đơn giản.

“Quả return Ace của Juliano được liệt vào hàng nhất lưu trong nhất lưu, tuyệt không thua kém Claude và Toby nhưng tốc độ phát bóng của cậu nhóc đó cũng không thua Juliano, hơn nữa còn khá ổn định.”

“Xem ra tôi đã gặp phiền toái rồi, nhưng, tennis phải có đối thủ thật mạnh thì lúc thi đấu mới thú vị chứ!”

“Tâm lý rất tốt,“ Mathilde cười cười, “Trước trận trung kết đừng để bị loại...Nếu cậu muốn đánh bại Claude hay Toby thì phải đánh bại tôi trước đó nha...”

Fiez nhìn bóng Mathilde rời đi, không khỏi cảm thán, “Tự tin như vậy, xem ra lúc đối mặt bị anh chỉnh cũng thật thảm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.