“Anh...Anh đến rồi...không phải anh đang ở Thụy Điển sao...” Fiez nhìn thấy Juliano liền nói lắp ngay.
“Tôi rất nhớ cậu, cho nên đã đến đây!” Giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn bên trong lại là những đợt sóng cuộn.
“Ờ...À...Khiến anh thất vọng rồi, tôi bị Mathilde đánh bại!”
“Nhưng cậu đánh không tệ, dù sao thì Mathilde cũng ngang hàng với Claude, Toby!” Giọng của Juliano không có chút biểu cảm.
Sau đó, hai người vẫn trầm mặc trở về phòng của Fiez ở khách sạn.
“Tôi đi tắm...Anh xem TV đi...” Fiez gãi gãi đầu nhìn Juliano đang ngồi trên sô pha. Nhưng lúc Fiez bước vào phòng tắm, vừa định khóa cửa lại thì Juliano đến đẩy cửa ra, tiêu sái tiến vào.
“Juliano? Tôi muốn tắm rửa, hay là anh muốn đi WC trước?” Fiez nhíu nhíu mày, đột nhiên trong đầu lóe qua hình ảnh Juliano “tấn công” mình trong phòng tắm ngày hôm đó, cảm giác nguy hiểm từ dây thần kinh não lập tức tràn khắp người, điều đáng mừng nhất là lúc này cậu vẫn chưa cởi quần áo.
“Tôi không thể nhìn cậu tắm sao!” Juliano tiến lên từng bước, Fiez không khỏi cả kinh lui về phía sau.
“Đương nhiên không được, như vậy kì lắm, bị anh nhìn như thế thì tôi làm sao tắm?” Fiez tự nhủ với lòng rằng, người vô lý là Juliano, tại sao mình lại phải sợ anh ta chứ?
“Cậu có thể để Teetor hôn, tại sao tôi lại không thể nhìn cậu tắm?”
“Ớ! Teetor chỉ là một cậu nhóc, cậu ấy chỉ tỏ ý ngưỡng mộ mà thôi!” Lúc này Fiez cơ hồ muốn ôm chặt lấy đầu mình, cậu thật sự căm hận tên Mathilde nhiều chuyện đó chết đi được.
“Ngưỡng mộ? Fiez, cậu không biết mình có thể làm cho biết bao nhiêu người khuynh đảo sao?” Juliano lại bắt đầu kéo áo Fiez.
“Khuynh đảo...Thượng đế ơi! Juliano, không phải ai cũng đều giống anh, có năng lực thiên tài nhưng mắt thẩm mĩ thì gần như ngu xuẩn!” Lửa giận trong lòng Fiez bắt đầu dâng lên, cậu sống chết giữ chặt áo mình, thế nhưng tên Juliano kia lại bắt đầu quay qua kéo quần cậu.
“Tôi sẽ tắm với cậu!”
“Tôi không muốn!”
Hai người tranh đấu quyết liệt trong phòng tắm, Fiez đẩy Juliano ra, đối phương lại thừa cơ hội giữ chặt tay cậu, Fiez tức giận đánh mạnh lên mặt Juliano một đấm, đối phương lui về phía sau vài bước rồi lại tập tức nhào tới.
“Cậu là của tôi, tôi không thích người khác đụng vào người của mình!” Ngữ điệu lạnh lùng trầm tĩnh của Juliano đột ngột vang lên dự báo cho cơn thịnh nộ sắp đến.
“Tôi chỉ thuộc về chính mình!” Fiez tức giận đến mắt đỏ cả lên.
Không biết là ai đụng phải vòi sen làm nước phun ồ ồ xuống dưới, đột nhiên Fiez trượt chân ngã về phía sau, cậu nhắm chặt hai mắt chờ giây phút đầu mình “giao lưu tình cảm” với nền đá nhưng kì lạ là người phát ra tiếng rên đau đớn lại không phải là mình.
“Juliano!” Fiez xoay người lại thấy Juliano đang ôm lấy cánh tay trái nằm trên mặt đất. Cậu thật không dám tưởng tượng, nếu lúc ấy Juliano không lấy tay đỡ mình lại, kết quả của việc đầu bị ngã đập vào nền đá sẽ là như thế nào.
Fiez nâng Juliano lên, “Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
Trời ạ, tên ngốc này! Không hiểu sau lúc này lòng cậu lại nhói lên.
Nhưng vừa quay người qua, lại bị người kia túm lấy góc áo, “Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi chỉ cần cậu!”
“Juliano!” Fiez tức giận xoay người, “Đừng hồ đồ! Đó là cánh tay của anh!”
“Chỉ là cánh tay trái mà thôi...” Trong nháy mắt khuôn mặt Juliano đã áp sát mặt Fiez, hôn cậu.
“Ju...” Fiez đứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích.
Juliano giống như một con dã thú trong cơn đói khát, không ngừng cắn lên đôi môi, cằm, cổ của Fiez, khẽ nỉ non, “Cậu là của tôi...Cậu là của tôi...”
Fiez đứng ngây ngốc mặc kệ cho Juliano ôm, cậu không biết có phải vì nghe một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến cho người ta bị ảo giác hay không, nhưng lúc đó giống như bị thôi miên, Fiez tựa hồ đã nghĩ mình thật sự thuộc về Juliano.
Đến tối, Fiez nhìn Juliano đang đọc tạp chí, vẻ mặt vô cùng áy náy. Tay trái của Juliano bị gãy xương, tuy là không nghiêm trọng lắm nhưng ít nhất phải tịnh dưỡng một tháng.
“Cậu không cần cảm thấy áy náy.” Juliano nâng mắt lên nhìn Fiez đang ngồi bên kia đổi kênh liên tục.
“Nhưng anh phải rời khỏi trận thi đấu ở Thụy Điển...”
“Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết sao? Tôi đã bị Toby Warren Will đánh bại.” Juliano lạnh nhạt trả lời.
“Cái gì? Anh nói là Warren Toby? Oa, anh thua như thế nào? Mau nói cho tôi biết! Trời ạ, anh có thể được thi đấu nhiều lần với Toby như thế, mà đến bây giờ tôi vẫn chưa có cơ hội đó!”
“Không có gì để nói, anh ta chỉ mạnh hơn tôi mà thôi!” Juliano lật tạp chí sang một trang khác.
“Không được, trở về tôi phải tìm đoạn băng ghi lại cảnh “Băng đao” Juliano đấu với Warren Toby, chỉ cần nghĩ đến là thấy phấn khích ngay. Oa, sớm biết như vậy, tôi cũng sẽ đến Thụy Điển tham gia thi đấu!” Fiez vô cùng hưng phấn.
“Tôi sẽ đánh bại anh ta, đến lúc đó cậu chỉ cần nhìn tôi là được!” Juliano nhìn Fiez, buông tạp chí xuống, “Chúng ta ngủ đi!”
Nhìn thấy Juliano đi đến trước giường giở chăn lên. Fiez gãi gãi đầu, “Anh xác định không cần lấy thêm một phòng sao?”
“Không cần!” Juliano chỉ chỉ vị trí bên cạnh, “Cậu cũng mau ngủ đi!”
Fiez lê lết từng bước lại, cậu vốn định chờ Juliano ngủ rồi ra ngoài bảo lễ tân lấy thêm một phòng không ngờ Juliano lại nói, “Cậu còn chần chờ cái gì? Tôi nói rồi, chỉ cần cậu không cự tuyệt tôi, tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy!”
Fiez nuốt nuốt nước bọt, kéo chăn lên.
Quả nhiên Juliano không làm gì Fiez cả, ngoài ôm cậu cả đêm.
Trở về New York, mới vừa xuống máy bay chưa bao lâu, đã thấy Mochein nổi giận đùng đùng chạy lại, trách cứ Juliano không biết bảo vệ tốt thân thể của mình, Fiez đứng kế bên nghe thấy chỉ biết cúi thấp đầu.
Đột nhiên, tay cậu bị Juliano nắm chặt, nghe anh bình tĩnh nói, “Bị thương như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi phát huy trên sân Australian.”
Đến tối, Fiez đang ở siêu thị chọn khăn mặt thì tình cờ đụng phải Mathilde.
Người nọ cười đến vô cùng đắc ý, “Hai người các cậu không phải đang ở cùng sao? Aiz, có vài động tác vận động không cần làm nhiều quá, sẽ rất ảnh hưởng đến trận đấu!”
“Seedorf tiên sinh, “Fiez nhướn mi lên, “Nguyện vọng lớn nhất của tôi lúc này là nhìn thấy bộ mặt thảm bại của anh trên sân Australian.”
Mathilde tươi cười, “Aiz, vốn định cho cậu đoạn băng thu hình trận đấu của Juliano và Toby, đáng tiếc thật!”