“Như vậy, có góp ý gì không? Đừng để tôi thua thảm như trận ở Thụy Điển!” Flavor trưng ra biểu tình cầu cứu.
.
“Góp ý gì à? Cậu cũng biết kĩ thuật của Juliano rất chuẩn, không có nhược điểm gì đặc biệt cả. Nhưng cậu phải đặc biệt tin tưởng vào chính mình, lúc phát bóng phải thật chuẩn, nếu như không được, cho dù lần thứ hai cậu có thành công thì cũng sẽ bị Juliano chặt đứt sĩ khí chiến đấu ngay. Còn nữa, khi nhịp độ trận đấu bị anh ta dẫn dắt, nếu cậu muốn lấy lại nhịp độ của mình và vượt qua anh ta thì sẽ là một chuyện rất vất vả, bởi vì anh ta sẽ nhanh chóng thay đổi phương thức tấn công, nếu đã như vậy, chi bằng cậu cố gắng bảo trì trạng thái của mình, khiến anh ta phải giảm tốc độ lại. Về phương diện kĩ thuật, cho dù cậu có đánh bóng đến một nơi mà cậu nghĩ anh ta không thể đập trả lại được, cậu cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị chờ bóng quay về, anh ta là Juliano, đừng nghĩ chỉ trong một cú đập mà có thể dồn anh ta vào góc chết!” Fiez sờ sờ tóc.
“Ha ha!” Flavor cười khẽ, “Juliano cũng từng nói về anh như vậy, “đừng nghĩ chỉ trong một cú đập liền có thể đánh bại Fiez, phải luôn trong tư thế chuẩn bị đón bóng quay trở về“. Thật không biết hai người là giống nhau hay là hiểu nhau đây!”
“Cũng có người nói chúng tôi giống nhau, nhưng tôi lại cảm thấy thật là vớ vẩn. Nếu nói hiểu nhau, đại khái anh ta hiểu tôi nhiều hơn một chút đi, bằng không tại sao ngay cả một lần tôi cũng chưa hề thắng anh ta?” Fiez nghe Flavor nói có chút ngượng ngùng.
“Nhưng quan trọng nhất là tôi vẫn phải cảm ơn anh nha!” Flavor nhìn Fiez nở một nụ cười thiên sứ.
Đến tối, Fiez trở về phòng mình, vừa mở cửa ra đã thấy Juliano ngồi trên sô pha xem tạp chí.
“Hì Hì, đoán xem lúc ăn cơm tôi đã gặp ai?” Fiez cười, vỗ vỗ bả vai Juliano, nói thật, chỉ cần Juliano không làm những hành động khiến người khác không biết đường đỡ đó, Fiez vẫn có thể tự nhiên đối mặt với anh.
Juliano lật tạp chí sang trang khác, “Cậu nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ!”
“Ờ, đúng vậy...” Không biết tại sao, giọng điệu của Juliano làm Fiez cảm thấy áp bách, “Flavor Montgomery, nghe nói lúc ở Thụy Điển cậu ta đã bị anh đánh bại, nhìn dáng vẻ của cậu ta giống như thua vô cùng thảm hại...”
“Cậu ta bị tôi đánh bại!”
“Cho nên cậu nhóc đó mới rất lo lắng đến tìm tôi thỉnh giáo, bộ dáng thật khiêm tốn, khi nào Juliano anh có bộ dáng như thế chắc trái đất này cũng sẽ quay ngược trở lại!”
“Đừng bị nụ cười của cậu ta lừa gạt,“ Juliano buông tạp chí xuống, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tắm, “Nên biết rằng trước lúc Lucifer bị đày xuống cũng từng là thiên sứ.”
“Gì?” Đầu Fiez theo Juliano xoay một vòng, cậu vẫn không hiểu được ý anh ta muốn nói là gì.
“Trận đấu đó có đến ba ván phải dùng đến ván tie - break để phân thắng bại!” Juliano nói xong thì bước vào phòng tắm, khóa cửa.
Phía trước Fiez có rất nhiều trận đấu và trận đấu của cậu và Pals cũng đang bắt đầu tiến đến gần.
Fiez ngồi dậy, uốn éo eo một chút, nhìn tên Juliano nằm bên kia giường vẫn còn ngủ say, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn túm lấy một góc chăn ôm chặt, không biết có khi nào trước đây trên giường anh ta có đặt một con gấu winnei không nhỉ?
Ngón tay Fiez nhẹ nhàng lướt qua lông mi Juliano, người này nha, chỉ có những lúc ngủ mới có thể thu hồi lại khí thế bức người, nhìn y như một đứa nhỏ.
“Hành vi này của cậu và khiêu khích không có gì khác nhau!” Đôi mắt lẽ ra đang ngủ đó bỗng nhiên mở ra, giống như mũi tên xuyên thủng tất cả mọi thứ, làm cho Fiez từ trên giường nhảy dựng lên, giống như muốn trốn thật nhanh.
Cổ tay Fiez bị Juliano túm được, buộc phải xoay người lại, “ Tôi xin anh, tôi phải thi đấu...Á! Ngay cả quần lót anh cũng không mặc mà đi ngủ?”
“Thì thế nào?” Juliano nghiêng đầu hỏi, từ khe hở ở góc chăn Fiez nhìn thấy vật cự đại đó của anh ta đang phấn chấn bừng bừng, ngẩng đầu lên, khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ cần nghĩ đến cái thứ to đùng đó xém chút nữa đã xử mình...Không được, sau này nhất định phải cách xa Juliano một chút! Nếu không cẩn thận bị anh ta...chắc chắn một điều là cả một giải đấu mình cũng không thể tham gia!
“Anh! Anh không biết là đang có bạn ở cùng phòng sao? Anh không biết ngượng à?” Fiez thử giãy khỏi tay Juliano, cũng may thể trạng của cậu ổn định nên ngay lập tức thoát khỏi tay anh ta.
“Mọi người đều là nam giới, tại sao tôi lại phải xấu hổ?” Juliano quay đầu lại nhìn, ngũ quan sắc bén cùng chiếc gối mềm mại đã tạo thành hai mảnh đối lập, tạo ra một loại áp bách cự tuyệt kẻ khác bước chân vào lãnh thổ của mình, mặt khác lại giống như không ngừng mời gọi, khuôn mặt Fiez nháy mắt đỏ bừng lên.
“À, cậu có phản ứng với tôi!” Juliano chống đầu, giọng điệu rất chắc chắn.
“Anh nói bậy bạ gì đó! Đừng nhiễu loạn tâm trạng thi đấu của tôi!” Fiez đóng mạnh cửa phòng tắm lại, mở vòi nước, liều mạng rửa mặt.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tên đó vốn là một tên chết dẫm!”
“Có lẽ tôi thật sự là một tên chết dẫm!” Giọng Juliano bỗng nhiên vang lên bên tai, Fiez hoảng vía xoay người lại, thấy Juliano đang trong tư thế trần như nhộng đứng trước mặt mình.
“Sao anh lại vào được?” Fiez buộc lực chú ý của mình phải dừng ngay trên khuôn mặt, nhưng cũng không cách nào ngăn được tầm mắt mình đi dọc từ cổ, xương quai xanh đến chiếc bụng hữu lực cùng với...
“Cậu không có khóa cửa.” Juliano xem như không có gì, chen lại gần Fiez, mở vòi nước, súc miệng, sau đó rời khỏi phòng tắm, “Nếu cậu muốn nhìn tôi, tôi cũng không ngại!”
“Trời...ơi...” Fiez dùng hết sức lực cào cấu đầu tóc, “A...Hôm nay mình có trận đấu nữa...mới sáng sớm đã hỏng bét rồi!”
Fiez ra khỏi phòng tắm thấy Juliano đang nằm trên giường, “Nếu hôm nay cậu không thắng Pals, tôi cũng không ngại tối nay tranh thủ đi thăm thân thể của cậu!”
“Ai muốn bị anh đi thăm thân thể chứ!” Fiez đóng cửa lại, cúi đầu chạy ra khách sạn.
Lúc đi vào sân đấu tình cờ gặp phải Rafael, tên kia vỗ vỗ bả vai Fiez nói: “Người anh em, mong cậu giúp giới tennis Mĩ chúng ta sáng tạo kì tích!”
“Kì tích không phải không thể!” Fiez cười cười đi vào phòng thay đồ, so với Juliano, Rafael mới đúng là nhân loại bình thường chứ.
Trận đấu cùng Pals, Fiez thi đấu khá vất vả. Bắt đầu ở set thứ hai, khán giả và các nhà bình luận đều cho rằng Fiez tuyệt đối có ưu thế, bởi vì Fiez không ngừng tung ra các hướng công kích ác liệt, đánh ra những pha bóng khiến người khác không đoán được hướng đi, đối lập với tiết tấu trận đấu tốt đẹp đó chính là phải nắm trong tay khả năng thích ứng, thậm chí ở trong tình thế bất ngờ mà không mất đi sự tập trung cao độ, nhưng Pals cũng là một mãnh tướng rong ruổi sa trường nhiều năm, hơn nữa lại chưa được xếp vào hàng “lão tướng”(ý là chưa già, sức lực dồi dào đó =.=), thường xuyên vào những lúc tưởng chừng như Fiez sắp thắng lợi mà xoay chuyển tình thế, trận đấu này đánh hơn năm set, Fiez mới thu được kết quả thắng lợi hoàn toàn.
“Tôi không ngờ cậu lại có thể phán đoán chính xác hướng đi của bóng như vậy,“ Pals vỗ vỗ vai Fiez, “Ngoài Juliano, chưa có tuyển thủ trẻ nào có thể làm tôi cảm thấy áp bách như thế.”
Fiez ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Hiện giờ xem ra không chỉ có Claude và Mathilde, mà ngay cả tôi cũng thật xem trọng cậu.” Pals vừa cười nói vừa xoay người đi.
“Claude?” Fiez thấy hoài nghi, không biết có phải mình đang nghe lầm hay không, “Người được xưng là hoàng đế Claude từng khen mình sao?”