Đầu Juliano gối lên cổ Fiez, Fiez dằn xuống run động, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh, “Chúng ta trở về đi, anh cần phải tắm rửa lại cho sạch...sau đó ngủ một giấc...”
.
“Tôi không muốn gì hết...Tôi chỉ muốn cậu...” Giọng Juliano buồn bã.
Fiez bật cười, ngữ khí chân thành, “Tôi sẽ không đi đâu hết, ở lại bên cạnh anh, có được không?”
“Tôi muốn cậu ngay bây giờ!” Juliano ngẩng mặt lên, Fiez nhìn thấy trong ánh mắt đó toát ra thần thái không giống bình thường, giống như một cơn sóng lớn ập vào, điên cuồng va chạm như muốn phá hết thảy mà vọt ra.
Fiez vội vàng đẩy Juliano ra nhưng đối phương bỗng nhiên kéo cái áo thể thao của cậu qua khỏi đầu. Fiez giãy dụa, Juliano lại nhanh chóng lấy cái áo cột tay Fiez lại, Fiez định nhân lúc Juliano đang buột tay mình lại giãy ra nhưng đến lúc này, nút cũng đã buộc xong. Tiếp đến, Juliano kéo cổ tay Fiez túm cậu trở về, buộc hai tay cậu phải ôm trọn cổ mình, đầu lưỡi linh hoạt quấn lên, mãnh liệt khẳng cắn, khiến Fiez ngay cả hô hấp cũng điều chỉnh không được.
Ngay sau đó, tay Juliano đã dọc theo sống lưng Fiez đi thẳng xuống eo, cách chiếc quần thể thao ướt đẫm vuốt ve cái mông tròn trĩnh, đầu ngón tay thỉnh thoảng còn ấn ấn vào giữa khe mông, Juliano rời khỏi khoang miệng Fiez, cắn cằm của cậu, lực mạnh đến nỗi Fiez không thể không nâng đầu lên, cái ót cơ hồ đính ở trên vách tường, đầu lưỡi ướt át kia lại bắt đầu liếm lộng quanh hầu kết Fiez.
“Dừng lại được không...Đừng ở đây...” Fiez gian nan ghé mắt nhìn ra ngoài đường, vì trời mưa nên có rất ít người, với lại nơi này lại ở sâu trong hẻm nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không bị phát hiện.
“Không được!” Juliano phun ra hai chữ, lạnh băng mà tuyệt đối.
Juliano hôn dọc xuống dưới, mút mạnh vào xương quai xanh của Fiez, trêu đùa hai thù du trước ngực, liếm lộng, khẽ cắn, khiến Fiez phải ưỡn người về phía trước, ngay khi Juliano hôn tới hạ phúc thì Fiez cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để mình né tránh, vừa định nâng chân lên hất Juliano ra, quần của cậu lại bị cởi, lớp da thịt non mịn bên trong mép đùi bị đầu lưỡi Juliano lướt qua, Fiez theo bản năng muốn khép hai chân lại nhưng nơi yếu ớt nhất của cơ thể lại rơi vào trong một nơi ấm áp ướt át bao bọc xung quanh, bị lực như vậy đánh sâu vào, Fiez cố gắng phản kháng lại nhưng thân thể cũng lập tức nhuyễn xuống, khoang miệng cùng đầu lưỡi đảo quanh đó như bức cậu điên lên, có đôi lúc chạm vào chân răng khiến Fiez kinh hãi rồi cũng không khỏi trầm mê trong đó, Fiez nhịn không được cố đưa hai tay đang bị trói khều khào người đang ở giữa hai chân như đang muốn nuốt mình vào. Nhưng đến lúc ngón tay cậu chạm được vào tóc người nọ thì lại không có sức lực kéo lên.
Mà lúc này, ngón tay Juliano cũng bắt đầu vuốt ve mông Fiez, ở cái nơi bí ẩn làm cho người ta bồi hồi mơ màng đó gảy nhẹ lên từng nếp uốn, đến khi ngón tay của anh ta tiến vào thì Fiez như tỉnh táo hẳn, liều mạng giãy dụa.
“Fiez...Fiez...” Juliano đứng thẳng lên, cắn cắn vành tai do vặn vẹo mà rung động, hai tay anh sờ mó hai đầu vú Fiez, dùng thân thể ép Fiez sát vào tường.
“Juliano...Dừng lại đi...buông tôi ra...” Fiez cảm thấy sợ hãi chuyện sắp xảy ra, cũng vì chưa từng trải qua nên trong lòng cậu sinh ra một cảm giác sợ hãi không tên nào đó.
Mà đầu gối Juliano cũng thừa dịp Fiez giãy dụa xâm nhập vào giữa hai chân cậu, Fiez khóc không ra nước mắt, rõ ràng người đang áp bách mình nửa giờ trước mới trải qua một trận đấu đầy gian nan, sao lúc này lại có sức đến thế chứ?
Ngay khi hai chân Fiez bị nâng lên đặt hai bên hông Juliano thì Fiez như hỏng mất, cậu phát ra âm thanh gần như gào thét, “Trời của tôi ơi...”
Đến lúc thứ nóng rực cứng rắn của Juliano đặt ngay trước huyệt khẩu mình, tim Fiez như ngừng đập, mà Juliano cơ hồ cũng không có chút chần chờ gì lập tức chen vào, lúc ấy, Fiez đau đến há hốc miệng ra nhưng lại không thốt nên lời, hai má cậu nhăn lại, mặt vì đau nhức mà đỏ bầm lên.
Juliano cũng không ngừng lại mà lập tức tiến quân, va chạm mạnh mẽ, Fiez cảm thấy thân thể mình đau rát giống như bị xẻ thành hai phần, những giọt máu tí tách chảy ra lại càng khiến cho Juliano ra vào thêm thông thuận. Mỗi một lần đỉnh vào đều khiến Fiez phải sợ hãi, cảm giác như niêm màng tràng bích bị Juliano kéo ra ngoài hết, Fiez nắm chặt bả vai Juliano, sợ mình sơ suất một chút anh ta sẽ đâm thủng mình.
Fiez cảm giác được độ mạnh yếu từ cánh tay của Juliano đặt trên đùi mình, từ những đau đớn giản đơn bắt đầu tập hợp lại thành một hợp chất phức tạp khiến người ta nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ khoái cảm từ trong cổ họng. Ngay khi Fiez phát ra những âm thanh rên rỉ nho nhỏ đó, Juliano giống như dã thú bị kích thích, luật động ra vào lại càng thêm điên cuồng.
Fiez chỉ có thể tận lực thả lỏng chính mình, đã tới nước này rồi, nếu còn không chịu thả lỏng, người thảm hại sẽ chỉ có thể là mình thôi.
Đột nhiên Juliano ôm Fiez rời khỏi sự chống đỡ của vách tường, Fiez kinh hoảng lại càng cố gắng bám chặt lấy cổ Juliano. Juliano đặt Fiez xuống mặt đất, trước mặt bọn họ là chỗ đậu của xe vận tải nên trên mặt đất có một đống thùng chứa hàng, Juliano kéo cổ tay Fiez lên đỉnh đầu, tiếp túc miệt mài luật động ra vào trong thân thể cậu...
Fiez chỉ cảm thấy đau đớn đan xen với khoái cảm, mấy thùng hàng kia theo động tác của Juliano mà cũng lung lay như sắp đổ. Lúc này, tần suất của Juliano cũng ngày càng nhanh hơn, anh nâng chân trái Fiez gác lên vai mình khiến cho chỗ tiếp xúc giữa hai người lại càng thêm chặt chẽ, mà Fiez thì lại có cảm giác mình như bị Juliano chọc thủng.
“Tôi yêu cậu...Fiez...Tôi thật sự rất yêu cậu...” Juliano cúi đầu xuống giống như đang tuyệt vọng giãy dụa, kéo Fiez vào trong cơn lốc không thể thoát ra.
Một lần lại một lần, dục vọng của Juliano giống như không có điểm tận cùng, cuối cùng Fiez không chịu nổi phải mở miệng cầu xin.
“Tha tôi đi...Xin anh...” Vừa dứt lời, Juliano cúi xuống hôn lên môi Fiez, phía dưới tiếp tục luật động hung mãnh thêm mấy cái, Fiez cảm giác như có một dòng nhiệt lưu mạnh mẽ phun vào trong người mình...
Juliano buông chân Fiez ra, cả người ghé vào ngực cậu, lúc này bên ngoài chỉ có tiếng mưa tí tách cùng tiếng hai người thở dốc kịch liệt.
“Tên chết tiệt này...đáng chết...” Fiez lấy tay che đi những giọt nước mắt trên khóe mi mình.
Juliano đưa tay tháo cái áo thể thao đang trói cổ tay cậu xuống, kéo cánh tay che trước mặt Fiez ra, hôn lên hai mắt cậu.
“Như vậy...anh an tâm chưa?” Fiez nắm chặt tóc Juliano, trừng mắt nhìn anh.
“Uhm!” Câu trả lời ngắn gọn của Juliano lại khiến người ta muốn đập cho anh ta một trận.
Fiez cho ngay một quyền vào khóe miệng Juliano, “Rút ra khỏi cơ thể tôi!”
Juliano chỉ sờ sờ khóe miệng bị đánh sưng tím của mình rồi ngoan ngoãn giữ chặt hai bên hông Fiez, từ từ rút ra, lúc này Fiez cảm giác như máu của mình và trọc dịch của Juliano đang tuôn ra ồ ạt.
Fiez cố sức khởi động nửa thân trên của mình, xem có thể đứng dậy được hay không, tuy nhiên nửa người dưới của cậu lại giống như bị xe tải nghiền lên thoát khỏi sự khống chế của đại não, hai chân lại còn đang mở rộng ra, cậu chỉ vừa định kẹp lại thôi mà đã đau đến chịu không nổi.
Nhìn thấy nơi riêng tư của mình chảy nhiều máu như thế, Fiez càng thêm oán hận, tại sao lúc nãy mình không đánh anh mạnh thêm một chút, “Mẹ nó! Tôi thà đi hiến máu còn sướng hơn!”
Fiez thử nửa ngày nhưng cũng không đứng dậy nổi, cậu ngẩng đầu, vốn định kêu Juliano đỡ mình lên, ai ngờ lại thấy tên chết tiệt đó đang nhìn chằm chằm vào hậu huyệt giữa hai chân mình, hạ thể lỏa lồ của anh ta lại bắt đầu có phản ứng.
“Mẹ nó, cái gì anh cũng đừng nghĩ! Đỡ tôi đứng lên!” Fiez tức giận đến đỉnh đầu như sắp bốc lên hơi nước.