Fiez chán nản đập đầu vào sô pha mấy cái, giờ chạy trời không khỏi nắng rồi, trước đó tại sao mình lại khờ khạo mở cửa cho anh vào chứ...Ngay khi Fiez đang chìm đắm vào cõi thần tiên, thứ nóng rực của Juliano đã đặt trước hậu huyệt, từng chút một mở rộng những nếp uốn ra, Fiez cắn chặt răng, hai tay giữ chặt sô pha, dù sao cũng chạy không thoát rồi, chỉ hy vọng lần “tra tấn” này có thể qua mau một chút.
.
Juliano cũng không hề gấp gáp như lần trước, anh hôn lên đầu gối đang giơ cao của Fiez, đầu lưỡi ướt át nóng ấm làm Fiez giảm bớt sợ hãi.
“Fiez...thả lỏng...nếu không cậu sẽ bị thương...” hơi thở Juliano phả vào bên trong lớp đùi non mịn, làm cho người ta cảm thấy như bị dẫn dụ.
Hai mắt Fiez mờ đi, người trước mặt này chính là người mình thích...vậy tại sao phải sợ anh ta chứ...
Đợi cho tiểu huyệt dần dần thả lỏng ra, Juliano lập tức đứng thẳng lên, chậm rãi tiến vào, Fiez ngửa cổ ra sau, cảm nhận xúc cảm ma xát do Juliano mang lại, cảm nhận thứ nóng rực không bằng phẳng, mạch máu đập từng nhịp, cảm nhận hai chiếc túi của Juliano chạm vào huyệt khẩu mình, Fiez há to miệng thở phì phò.
Juliano cúi đầu xuống, tuy động tác va chạm rất nhẹ nhưng lại khiến Fiez run rẩy lên, Juliano hôn lên khóe mắt Fiez, đầu lưỡi liếm qua lông mi cậu, hạ thân rút ra sau đó lại tiến mạnh vào, góc độ va chạm không ngừng biến hóa, khiến Fiez có chút nôn nóng, bàn tay cậu đang nắm lấy sô pha cũng chuyển sang ôm lấy cổ Juliano.
Juliano kéo hai chân Fiez về trước cho đến khi ép sát vào ngực cậu khiến nơi tiếp xúc giữa hai người càng chặt chẽ thêm, đột nhiên, Juliano đỉnh trúng một nơi nào đó trong tiểu huyệt, cả người Fiez co lại, cổ họng phát ra từng đợt rên rỉ.
Juliano cúi đầu xuống, cằm để trên cổ Fiez, âm thanh mang theo chút khàn khàn cùng ẩn nhẫn, “Là ở đây sao...”
Fiez không trả lời, quay đầu nhìn về tách cà phê.
Juliano cũng bắt đầu chậm rãi đỉnh vào nơi đó vài cái, Fiez lập tức run rẩy ngửa đầu lên, nhân lúc cậu hé miệng ra, đầu lưỡi của Juliano đã tiến quân thần tốc vào, bắt đầu dây dưa mạnh bạo, nhưng động tác phía dưới vẫn nhẹ nhàng như trước.
Fiez bị động tác từ tốn của Juliano làm cho ngứa ngáy khó chịu, rốt cuộc phải hô lên, “Nhanh...Nhanh một chút...Cũng không sao...”
Ngay tức khắc, Fiez nghe thấy âm thanh khàn khàn từ cổ họng Juliano phát ra, hung khí đang ma xát vào vách tường kia bỗng nhiên rút mạnh ra ngoài, chỉ để lại linh khẩu ở lối vào, đang lúc Fiez cảm thấy thân thể hư không khó chịu thì Juliano lại nhanh chóng vọt tới, Fiez cả kinh bật dậy ôm chặt cổ Juliano, đương nhiên Juliano cũng nghiêng đầu mút vào động mạch ở cổ Fiez, mút mạnh đến nỗi khiến Fiez có cảm giác như máu của mình sắp bị mút phun ra ngoài. Juliano trực tiếp nâng mông Fiez lên, tạo thành một tư thế ngồi đối mặt, ôm chặt Fiez vào người.
“Juli...ano...” Fiez cảm thấy sợ hãi khi tiếp xúc sâu như vậy, lại càng dùng sức bấu lấy cổ Juliano. Juliano đưa tay xuống xoa nắn mông Fiez một chút, dùng sức mở rộng khe mông ra, buột cậu phải ngậm hết cả nam căn của mình, sau đó vuốt ve trên lưng Fiez, nâng hai bên hông cậu lên.
“Đừng sợ...tôi sẽ làm chậm một chút...” Juliano hôn lên hai bên má Fiez, hạ thân từ từ đỉnh lên, và lúc này Fiez cũng không còn nói ra lời nữa...
Fiez ngửa đầu lên nhìn trần nhà lúc xa lúc gần, cảm giác như Juliano đã đưa cậu đến một không gian khác...chỉ có tình ái và dục vọng...
Lúc Fiez hoàn toàn tỉnh hồn lại, cũng là lúc đang ở trên chuyến bay đến Los Angeles.
Cậu uống tách cà phê do tiếp viên mang tới, bỗng dưng nhớ đến chuyện tên đó sau khi phát tiết xong không chịu rút hung khí kia ra khỏi cơ thể mình, cứ như vậy mà nằm trên người cậu, vừa hôn môi, vừa trêu đùa mấy sợi tóc bên tai, còn nghiêm túc nói, “Lần sau sẽ tặng cậu bộ sô pha lớn hơn một chút!”
Còn mình nữa chứ? Thế nhưng lại ngây ngốc ra mà gật đầu? Cam chịu với hành vi man rợ tiếp theo của anh ta nữa à?
Thượng đế của tôi ơi...Đến giờ mà nơi riêng tư của Fiez vẫn còn ẩn ẩn đau, tính ra thì cũng còn may là Juliano ra tay nhưng vẫn còn khá dịu dàng, nếu không thì e là lúc này cậu vẫn còn phải ở lại nhà “dưỡng thương”!
Mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu, lúc cậu bật lên dùng cú smash thì chỗ đó vẫn phát đau lên làm cậu không khỏi oán hận. Tuy nhiên mọi việc vẫn giống như Juliano đã dự đoán, Inventory không phải là đối thủ của cậu, chẳng qua ngay khi mọi người nghĩ Fiez nắm hết toàn bộ các set đấu thì do “di chứng” để lại mà cậu phải mất oan một set.
Sau khi đấu xong, Fiez vừa sắp xếp lại đồ vật vừa oán hận chửi rủa trong lòng, ngay lúc này điện thoại lại hiện lên dãy số của Juliano, âm thanh của đối phương vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng như trước, “Thế nào rồi Fiez, cậu đang nhớ tôi phải không?”
Fiez nghiến răng đến run cả lên, “Tôi thật sự là nhớ anh đến muốn chết...Muốn đánh gãy răng anh, đập nát đầu anh, tốt nhất là một cước phế đi cái thứ chết tiệt không biết mệt kia!” Sau đó Fiez hung hăng ngắt điện thoại.
“A, Khidr tiên sinh, tôi còn đang thấy kì quái không hiểu tại sao biểu hiện của anh hôm nay lại kém như thế, thì ra là vậy nha...”
Fiez quay đầu lại, thấy Flavor mặt đầy ý cười ngồi trên lan can.
“Montgomery tiên sinh, chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm!” Fiez nhặt túi vợt lên, trong lòng không khỏi cảnh giác, chuyện của Flavor lần trước đến giờ cậu vẫn còn thấy sợ hãi.
Còn chưa đi được mấy bước, phía sau đã truyền đến tiếng nhảy xuống của Flavor, ngón tay cậu ta giữ chặt túi vợt khiến Fiez bực bội quay đầu lại, trừng mắt, “Còn có chuyện gì nữa à? Monthomery tiên sinh!”
“Xem ra trò đùa của tôi lần đó đã làm cho Khidr tiên sinh chán ghét tôi rồi!” Flavor vươn tay, sửa lại mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn của mình.
“Tôi không muốn tiếp nhận mấy trò đùa đó của cậu!” Fiez giật túi vợt lại, xoay người rời đi.
“Fiez...đối thủ kế tiếp của anh là tôi, đến lúc đó anh sẽ không được may mắn như hôm nay đâu!” Tiếng của Flavor vang lên ở phía sau Fiez, không có ngữ điệu vui sướng khi người gặp họa cũng không có ngữ khí cao ngạo, ngược lại giống như một người bạn cũ có lòng tốt nhắc nhở.
Đến tối, Fiez nằm trên giường khách sạn, vừa xem tạp chí tennis kì này vừa ăn pizza, lúc này lão Kez bận việc nên vẫn chưa đến được, đương nhiên cậu phải nhân cơ hội hưởng thụ một chút đồ ăn vặt rồi. Lúc này, điện thoại lại vang lên, Fiez cầm lấy di động, trên màn hình hiện lên chữ “Dã thú”, lập tức ngắt máy ngay.
Nếu không phải tại anh ta, sao mình lại bị Flavor cười nhạo như thế chứ?
Đáng tiếc, còn chưa ăn được mấy miếng pizza, điện thoại lại vang lên. Fiez vốn muốn tắt máy luôn không thèm nghe nhưng chợt nhớ đến chuyện với cá tính của Juliano lại không biết sẽ làm ra những chuyện gì, cuối cùng đành phải bắt máy.
Quả nhiên, âm thanh lạnh lẽo phía bên kia truyền sang, “Sao không bắt điện thoại của tôi?”
Fiez nhún vai, quả nhiên mà, vốn muốn nổi cáu với anh ta một chút, nhưng không ngờ đối phương còn dữ dằn hơn cả mình, vì thế cậu đành phải nhẹ giọng giải thích, “Tôi đang ăn pizza, không nghe điện thoại được!”
Juliano giống như đã chấp nhận lời giải thích này, lập tức hỏi, “Trận đấu hôm nay thua sao?”
Fiez thầm nghĩ, có lẽ mình nổi giận với anh ta nên anh ta mới nghĩ là mình đã thua, “Không có thua, chỉ là không được tốt lắm thôi!”
“Uhm, tôi cũng vừa đấu xong...cũng không tốt lắm...”
“Sao vậy?” Fiez có chút lo lắng, Juliano ít khi lộ ra giọng điệu như vậy lắm.
“Tôi rất nhớ cậu...”
Fiez bất đắc dĩ thở dài một hơi, không phải mấy hôm trước anh mới làm tôi...”Đối thủ trận kế tiếp của anh là ai?”
“Mathilde Seedorf, nhưng cậu đừng lo, tôi sẽ xử đẹp anh ta!”
“Hở...” Mathilde đáng thương của tôi ơi, đây là đáng đời anh nha, ai bảo anh đắc tội với ai không đắc mà lại đắc tội với Juliano, lúc này Fiez cảm thấy thật vui sướng khi người gặp họa, “Đối thủ trong trận kế tiếp của tôi là Flavor!”
“Flavor sao...” Juliano ở bên kia ngừng một chút, “Cẩn thận cậu ta! Kĩ thuật của cậu không thua cậu ta nhưng cậu ta rất biết thiết kế bẫy, hơn nữa cũng rất kiên nhẫn, để không rơi vào trong bẫy của cậu ta phải chú ý cách cậu ta gọt bóng và đập bóng đến đường biên ngang!”
“Uhm, tôi sẽ thật cẩn thận!” Fiez chưa bao giờ xem thường Flavor, bởi vì ngay cả Juliano cũng không dám nói bản thân thắng cậu ta dễ dàng.