Nhất Ý Cô Hành

Chương 12: Chương 12




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 11

Tạ Thượng ở trên ảnh chụp so với bên ngoài trẻ hơn không ít — Dù sao cũng lớn hơn Tạ Duẫn Ninh hai tuổi, cho dù cố làm vẻ chững chạc như thế nào đi nữa, tuổi tác thật sự cũng không cách nào giấu được.

Tính cách cũng nóng nảy hơn Tạ Đới Quân một chút, nhưng mà, tóm lại, coi như là một người tương đối thẳng thắn nhất trong ba người.

Mức độ thẳng thắn biểu hiện ở bên ngài, Tạ Duẫn Ninh vừa tỉnh lại, thấy sắc trời đã tối, thế là liền hỏi: “…Đã đến thời gian ăn cơm tối rồi, không bằng ở lại ăn cơm luôn không?” Kỳ thực, đây là lời nói khách sáo rất rất rõ ràng, ý chính là thời gian không còn sớm nữa, ba vị chắc hẳn nên về đi chứ?

Không có cách nào, ba người bọn họ sau khi đến đông đủ không lâu, chủ đề nói chuyện liền biến thành vấn đề kinh doanh, lại biến thành tình hình công việc của gia tộc — Điều này đối với Tạ Duẫn Ninh căn bản không có hứng thú mà nói, so với khúc hát ru còn có hiệu quả hơn.

Tạ Duẫn Ninh nhàm chán muốn chết ngay cả đờ người ra cũng không có cách nào — Dù sao ba người đó còn tốt đẹp mà ngồi nói chuyện.

Thế là, hắn câu được câu không mà nghe ba người nói chuyện, cuối cùng được anh trai Chu gia mời đi uống trà… (Mã: Anh trai Chu gia là Chu Công đó mọi người, ý là ẻm buồn ngủ đó)

Mở mắt nhìn một cái.

Ồ, trời sắp tối rồi! Ba người này vẫn còn ở đây!

Ba người vẫn đang nhỏ giọng thương lượng đều yên tĩnh lại.

Mắt nhìn mắt.

Tạ Đới Quân và Tạ Ái Vãn còn có chút khách sáo mà không lên tiếng, Tạ Thượng thì ngược lại, nở nụ cười nói: “….Vậy quá tốt rồi.”

Cứ như vậy, ba người dĩ nhiên ở lại ăn tối.

Sau khi dặn dò buổi tối xong, Tạ Duẫn Ninh nhức đầu mà nhìn ba người đó tiếp tục thương lượng chuyện của gia tộc.

Hắn bây giờ vô cùng hối hận, thật sự không nên gặp bọn họ, bây giờ chính mình ngay cả thời gian ngẩn người cũng không có, chính mình là chủ nhà lại không thể bỏ mặt bọn họ mà đi vào cõi thần tiên được. Nhưng vấn đề là ngồi ở đây cũng quá nhàm chán rồi!

Hắn thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc ở đâu lấy lòng được ba vị khách này, để bọn họ dường như rất hài lòng khi ở đây, cũng không muốn trở về.

Cơm tối Hạ thúc chuẩn bị đặc biệt phong phú.

Tạ Duẫn Ninh ngồi ở giữa Tạ Ái Vãn và Tạ Thượng, Tạ Đới Quân ngồi đối diện.

Một bên nhìn ba người đó diễn tiết mục anh em cung kính, một bên không ngừng nói thầm trong lòng.

Thật không hổ là những người mang mặt nạ làm kinh doanh, cư nhiên có thể biểu hiện chân tình thật ý như vậy, nếu như tôi không phải chính tai nghe được người Tạ gia đều che giấu sở thích của chính mình, nếu như không phải tôi nghe được Tạ Ái Vãn trực tiếp gọi tên của Tạ Thượng, tôi thật sự liền tin tưởng mối quan hệ của bọn họ thật sự rất tốt.

Nhưng điều kỳ lạ là, chống lại ánh mắt của chính mình, lại mang theo càng nhiều sự tò mò và không hiểu.

Tạ Duẫn Ninh cũng không hiểu được ba người bọn họ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, một bên thì nghĩ dù sao chính mình cũng không có cái gì tốt để tính toán, một bên thì tuỳ ba người bọn họ trêu chọc lẫn nhau.

Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm còn thật sự bày ra một loại không khí một người cùng ăn cơm náo nhiệt và hoà hợp.

Có lẽ cảnh tượng như vậy ở cái nhà này chưa từng xuất hiện, vẻ mặt của không ít người làm đều có chút đờ ra.

“Duẫn Ninh.” Tạ Thượng cười híp mắt mà gắp một miếng gà thơm ngon vào chén của Tạ Duẫn Ninh: “…Gần đây học tập vất vả rồi đi. Đây.”

“…A, cám ơn.” Tạ Duẫn Ninh đen mặt mà nhìn chén cơm của mình đã chất đầy đồ ăn — Anh chắc chắn biết tôi học tập hoàn toàn không vất vả đi!

“Duẫn Ninh.” Tạ Ái Vãn không hiểu vì sao cũng gọi như vậy: “Cho anh.” Đem nửa con cá nướng cho Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh vốn là muốn từ chối — Đùa gì thế, nhiều như vậy, tôi sao có thể ăn hết đây!

Nhưng vừa thấy dáng vẻ có chút thẹn thùng của Tạ Ái Vãn, thế là cũng cứng ngắc mà cười: “…Cám ơn.” Người làm bên cạnh nhịn cười, múc bớt ra cái dĩa nhỏ, đặt trước mặt Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh nhức đầu nhìn dĩa đồ ăn thứ ba đặt trước mặt mình.

“Tiểu Ninh,” Tạ Đới Quân đã gọi càng thân thiết hơn, “Đây…” Cũng không cho từ chối mà đem dĩa đồ ăn đưa qua.

Tạ Duẫn Ninh khoé miệng giật một cái: “Cám ơn.”

Hắn rốt cuộc cũng nhìn ra.

Những người này căn bản chính là đem đồ ăn mà chính mình không thích ăn đưa hết cho hắn, để ngừa người khác nhét cho bọn họ.

Tạ Ái Vãn đó không phải là thẹn thùng a, thuần tuý là bởi vì hãm hại tôi cho nên trong lòng không yên đi…

Thật không hổ là người một nhà…

Quá giày vò người ta rồi!

Sau khi tiến hành buổi cơm tối ấm áp xong.

Tạ Duẫn Ninh thấy ba người họ dường như không có dự định rời đi, thế là bất đắc dĩ kêu Hạ thúc mang trà và bánh ngọt lên, mấy người đó tiếp tục ở phòng khách vừa nói chuyện phiếm, vừa ngồi xung quanh Tạ Duẫn Ninh, người đọc sách thì đọc sách, người lên mạng thì lên mạng.

Tạ Duẫn Ninh không nói gì nhìn ba người họ rõ ràng không xem mình là người ngoài — Đây là nhà của tôi mà? Sao lại cảm thấy, bọn họ so với tôi còn quen thuộc hơn một chút?

Đột nhiên Hạ thúc gõ cửa, đi vào.

Ba người lộ ra biểu tình không vui khi bị người khác làm phiền.

Tạ Duẫn Ninh bên cạnh thấy như vậy thật sự rất muốn nôn — Rõ ràng đây là nhà của tôi, các người dựa vào cái gì a!

“Thất lễ rồi.” Hạ thúc hướng mọi người nở nụ cười xin lỗi, sau đó đi đến trước mặt Tạ Duẫn Ninh, ghé tai nói thầm: “Tiểu thiếu gia, Diệc Đông thiếu gì đến rồi.” Không hiểu sao lại làm như vậy, âm thanh của Hạ thúc có chút lớn, hoàn toàn không cần phải dán sát vào lỗ tai mà nói.

“A…” Tạ Duẫn Ninh có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến Tạ Diệc Đông sẽ đến vào lúc này.

Ngẩng đầu, còn chưa bày tỏ thái độ gì cả.

Phát hiện, ba người vốn là biểu tình coi như nhẹ nhõm đột nhiên đều im lặng hẳn.

Hả?

Đây là có chuyện gì?

Cửa đột nhiên “tạch” một tiếng, được mở ra.

Bên ngoài còn có sự ngăn cản của người làm: “Diệc, Diệc Đông thiếu gia, cậu…”

Tiếng bước chân truyền đến.

Tiếp theo, thanh âm lạnh lùng của Tạ Diệc Đông vang lên: “…Các vị, tôi có phải đến không đúng lúc rồi hay không?”

Thật ra Tạ Duẫn Ninh còn vô cùng vui mừng, dù sao chính mình muốn gặp được Tạ Diệc Đông không phải là chuyện dễ dàng gì, bây giờ cư nhiên có thể nhìn thấy Tạ Diệc Đông chủ động đến đây, điều này không cần nói là chuyện vô cùng may mắn.

Nhưng không khí hiện trường lại vô cùng vi diệu, khiến cho hắn cũng không có cách nào mà biểu hiện ra dáng vẻ vui mừng được, chỉ là ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười chào hỏi với Tạ Diệc Đông: “Anh ăn cơm chưa?”

Tạ Diệc Đông không trả lời, thản nhiên đảo mắt qua Tạ Duẫn Ninh, sau đó lại nhìn sang những người khác.

Tạ Duẫn Ninh phát hiện, chỉ cần ánh mắt của Tạ Diệc Đông quét mắt đến chỗ nào, động tác vẻ mặt của mọi người đều cứng nhắc.

“…Duẫn Ninh…” Tạ Ái Vãn là người đầu tiên ngồi không yên, đứng dậy gật đầu với hắn: “Đột nhiên nhớ ra, em còn có công việc chưa làm xong. Em về trước.” Đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài.

“A, Duẫn Ninh, anh đưa Ái Vãn về.” Tạ Thượng cũng đi theo ra ngoài.

Chỉ có Tạ Đới Quân, không có khoa trương bằng, cười cười với Tạ Diệc Đông: “Khó mà thấy được em.”

“Ừ.” Tạ Diệc Đông cũng mỉm cười theo.

“Gần đây thế nào?” Tạ Đới Quân cười hỏi.

“Tàm tạm.” Tạ Diệc Đông mỉm cười, rồi đi qua.

Tạ Duẫn Ninh phát hiện, bởi vì Tạ Diệc Đông lại gần, Tạ Đới Quân không tự giác mà bày ra tư thế phòng vệ.

“Duẫn Ninh, em sao lại không đợi anh cùng ăn cơm chung?” Tạ Diệc Đông đi về phía bên ghế vốn dĩ của Tạ Ái Vãn và Tạ Thượng ngồi, đứng vững, đột nhiên cười hỏi Tạ Duẫn Ninh.

“A?” Tạ Duẫn Ninh không hiểu ra sao cả mà nhìn Tạ Diệc Đông — Đây là diễn cái gì vậy?

“Hại anh nghe nói anh cả đến, còn cố gắng gấp gáp trở về như vậy.” Tạ Diệc Đông mỉm cười.

Ơ?

Tạ Duẫn Ninh ngẩn ngơ — Tạ Diệc Đông là đang sợ tôi bị Tạ Đới Quân bọn họ ăn hiếp, cho nên mới qua đây sao?

“Xem ra, các người ở chung cũng không tệ lắm.” Tạ Diệc Đông mỉm cười.

…Sao lại cảm thấy, y cười như vậy, có chút đáng sợ.

Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác nhìn Tạ Diệc Đông.

Tạ Đới Quân tựa hồ có chút lo lắng nhìn Tạ Duẫn Ninh, sau đó nói: “…Vậy, anh về trước.” Hướng Tạ Duẫn Ninh cười cười: “Hôm nay rất vui, Tiểu Ninh.”

Tạ Duẫn Ninh không tự giác mà đáp lại nụ cười.

Mặc dù ba người này lúc nào cũng không ngừng tính toán lẫn nhau, nhưng dường như hoàn toàn không có tính toán lên người chính mình — Ngoại trừ lúc ăn cơm.

Cho nên cũng không có gì chán ghét, trái lại có chút ngạc nhiên.

“Có rảnh thì đến tìm anh.” Tạ Đới Quân nói với Tạ Diệc Đông, “Anh mời em ăn cơm.”

“Cám ơn anh cả.” Tạ Diệc Đông mỉm cười.

Tạ Đới Quân cười với Tạ Duẫn Ninh xong cũng đi ra ngoài.

Hạ thúc tựa hồ nhìn qua đây mấy lần, thấy không có gì cần ông làm, lần nữa đóng cửa phòng khách đi ra ngoài.

Trong phòng khách trống rỗng, chỉ có hai người Tạ Duẫn Ninh và Tạ Diệc Đông.

Tạ Diệc Đông mỉm cười chầm chậm quét qua cách bày ghế trong phòng, sau đó đột nhiên nói: “…Tôi cho rằng quan hệ của cậu với bọn họ không tốt.”

“Bởi vì không có xung đột lợi ích gì đi.” Tạ Duẫn Ninh cảm thấy phản ứng của Tạ Diệc Đông có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trả lời y. “Cảm thấy em không có uy hiếp, cho nên không định làm gì với em.”

“Cậu ngược lại rất rõ.” Tạ Diệc Đông cười ra tiếng, sau đó một chân đá văng cái ghế mà Tạ Ái Vãn đã ngồi, nhìn thẳng vào Tạ Duẫn Ninh: “…Cậu thích tôi, đúng không.”

“Hả!” Tạ Duẫn Ninh bị doạ hết hồn.

“Tôi có thể nhìn ra.” Tạ Diệc Đông lãnh đạm cười, “Đúng không.”

Tạ Duẫn Ninh há hốc mồm, đột nhiên không biết phải nói cái gì mới tốt.

“Lại nói tiếp…” Tạ Diệc Đông mắt nheo lại, từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Duẫn Ninh: “Ánh mắt của cậu rất giống với tên nhóc kia.”

Lời này vừa nói ra, Tạ Duẫn Ninh cảm thấy dạ dày cũng bắt đầu bởi vì khẩn trương mà đau đớn.

Làm ơn đừng nói, làm ơn đừng phát hiện, làm ơn…

“Tên nhóc đó yêu thầm tôi.” Tạ Diệc Đông lộ ra nụ cười ấm áp mà tàn nhẫn, “Nhưng mà, lúc trước, đã té xuống vách núi, chết mất rồi. Có thể trước khi chết, vẫn còn yêu tôi…ha…”

Tạ Duẫn Ninh cặp mắt trợn tròn, nhìn Tạ Diệc Đông, hồi lâu cũng không nói ra được cái gì.

Thì ra, y đã biết…

“Tôi biết tên nhóc đó bắt đầu sùng bái tôi, đến bây giờ, có lẽ là…” Tạ Diệc Đông thờ ơ cười: “5 năm, 6 năm? A, không nhớ nữa.” Chuyển qua cười với hắn: “Thời gian đủ dài, đúng không?”

Thật ra là 10 năm.

Tạ Duẫn Ninh phát hiện, chính mình giờ khắc này, vô cùng ghét Tạ Diệc Đông nhắc tới tình cảm của chính mình.

Không thể nói gì cả.

Mặc dù đã sớm dự đoán được địa vị của chính mình ở trong lòng của y, cũng chính là bởi vì có dự cảm như vậy, cho nên mới cái gì cũng không dám nói, nhưng mà, bị y dùng giọng điệu không có gì đáng kể như vậy nhắc tới, luôn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.

“Cậu thích tôi, đúng không?” Tạ Diệc Đông lần nữa lặp lại, mỉm cười, nâng cằm lên nói.

End 11.

Editor có lời muốn nói:

Đầu tiên mong các bạn thông cảm vì hôm qua đột nhiên cả wattpad và wordpress mình đều vào không được, nên mới post trễ một ngày! Không phải mình quên đâu nghen!

Các bạn hãy để ý dấu câu nhé. Mình để dấu câu theo bản gốc luôn đó. Có những chỗ là câu hỏi “đúng không” nhưng tác giả lại để dấu chấm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nửa ngày còn lại tràn đầy năng lượng và may mắn nhé! ^^

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.