Nhất Ý Cô Hành

Chương 16: Chương 16




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 15

Buổi tối là tiệc gặp gỡ, quả nhiên theo như lời Phạm Trì nói, chỉ là buổi tụ họp gia đình nho nhỏ, có mặt ở buổi tiệc chỉ có người nhà Phạm gia và vài vị khách tương đối thân thiết với Phạm gia.

Mặc dù là như vậy, nhưng dù sao thế lực của Tạ gia đặt ở đó, cho nên những người có mặt ở đó đều khó tránh khỏi có chút nịnh hót hiềm nghi, cứ như vậy, Tạ Duẫn Ninh liền cảm thấy phiền phức vô vị, tuỳ tiện nói chuyện vài câu, liền dự định nói một tiếng với Phạm Trì liền đi.

Phạm Trì bị bắt tiếp rượu, cả người đều đứng không yên, dựa vào cây cột nhìn Tạ Duẫn Ninh cười ngây ngô.

Tạ Duẫn Ninh hoài nghi y có thể căn bản chẳng biết chính mình rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng cũng lười quản, nói xong liền muốn đi.

“Cậu muốn đi đâu?” Phạm Trì bắt lấy Tạ Duẫn Ninh.

“Đi về.” Vừa nãy không phải đã nói rồi sao.

Phạm Trì ngẩng đầu: “…Tôi đưa cậu về.”

“Ờ…” Còn làm khách sáo như vậy làm chi. Dù sao ở trường học không phải mỗi ngày đều gặp sao? Một bên nghĩ như vậy, một bên lấy điện thoại di động.

“Cậu làm gì thế?”

“Gọi tài xế lái xe đến.” Tạ Duẫn Ninh không hiểu ra sao mà nhìn Phạm Trì đang cúi đầu — Cái tên gia hoả này đang làm cái gì thế? Say đến nỗi không còn biết trời trăng mây đất gì rồi hay sao.

“Tớ kêu tài xế chở cậu về.” Phạm Trì nói, kéo Tạ Duẫn Ninh đi ra ngoài.

“Này?” Tạ Duẫn Ninh có chút kinh ngạc mà bị dắt đi. Tên gia hoả này hôm nay có chút kỳ lạ nha?

Phạm Trì sau khi trực tiếp đem Tạ Duẫn Ninh mang ra khỏi nhà chính của Phạm gia, quanh co vòng vèo đi qua vườn hoa phía sau Phạm gia, trên đường đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ.

Phạm Trì mở cửa xe, chính mình lên xe, sau đó gọi Tạ Duẫn Ninh: “Lên xe.”

“A…” Tạ Duẫn Ninh ngây ngốc ngồi ở ghế bên cạnh tài xế. Tên gia hoả này không phải dự định cứ như vậy mà đưa tôi về đi?

Sau khi vài tiếng khởi động xe vang lên, cửa xe triệt để khoá lại, Phạm Trì ngồi ở chỗ tài xế lúc này mới ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Tạ Duẫn Ninh: “Trước tiên cùng tớ đi chỗ này.”

“Hả?” Tạ Duẫn Ninh ngây người.

Không phải lời nói của Phạm Trì làm hắn ngây người, mà là con người trước mắt này.

Không đeo mắt kính, nút áo mở đến ba cúc, kiểu tóc có hơi lộn xộn, mặt mũi lẳng lơ, thần sắc mạnh mẽ.

“Cậu là ai vậy?” Rõ ràng là bị Phạm Trì kéo đi, sao lại tiến vào trong xe thì biến thành chàng trai lẳng lơ rồi!

“Chính là tớ.” Phạm Trì phong trần lộ ra hàm răng trắng như tuyết, có chút tà ác nói: “Sao, bị tớ mê hoặc rồi.”

Tạ Duẫn Ninh liếc một cái coi như là trả lời.

“Tớ hôm nay tròn 19 tuổi, tuần sau thì phải tuyên bố đối tượng đính hôn của tớ…” Phạm Trì đột nhiên nói.

Tạ Duẫn Ninh quay đầu nhìn y.

“Thật ngưỡng mộ cậu.” Phạm Trì đột nhiên cười, khởi động xe. “Bởi vì sự nghiệp gia tộc không có liên quan tới cậu, cho nên muốn thế nào thì cứ thế đó.”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút. Nói thật ra, hắn còn thật sự không nghĩ đến chuyện này.

Bây giờ nghe Phạm Trì nói như vậy, dường như đúng là như vậy.

Người Tạ gia ắt hẳn có chỗ tốt, tôi hình như không thiếu, người Tạ gia ắt hẳn cũng có khổ cực, tôi cũng không có tham dự vào.

Lẽ nào tôi thật sự rất may mắn?

“Tóm lại, tớ hôm nay lần cuối cùng đi nhìn người đó, sau đó, tớ liền cam tâm tình nguyện đính hôn, kết hôn, từ nay về sau cũng không hy vọng xa vời nữa.” Phạm Trì nói với giọng điệu thản nhiên, “Tớ muốn mời cậu đi theo làm chứng.”

“Ách, đương nhiên không thành vấn đề…” Tạ Duẫn Ninh vẫn cảm thấy có chút không cách nào bình tĩnh được, “Nhưng mà cậu…” Sao có thể, đột nhiên từ một tên gia hoả bảo thủ nhát gan lại biến thành một chàng trai mạnh mẽ phong trần!

Phạm Trì hình như cũng hiểu được hắn muốn nói cái gì, nhướng mày: “Điều này quan trọng sao?”

“…Ách…” Quan trọng thì không quan trọng, vấn đề là, tôi chẳng hiểu ra sao cả!

“Người của nhà chúng tớ đều như vậy, 19 tuổi mới xem như là thành niên.” Phạm Trì nói.

“…” Đây lẽ nào chính là nhân cách thay đổi lớn trong thời kỳ thành niên trong truyền thuyết?

Lộn xộn cái gì! Rõ ràng nhân loại vào 18 tuổi là thành niên mà!

Tạ Duẫn Ninh hết ý kiến.

“Tóm lại, chính là như vậy.” Phạm Trì cười cười, “Có thể ngày mai tớ sẽ đi làm thủ tục nghỉ học.”

“Hả?” Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, “Cậu muốn đi đâu?”

“Xuất ngoại, sau đó trở về tiếp nhận sự nghiệp của gia đình.” Phạm Trì nói.

Tạ Duẫn Ninh trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu, “…Uhm.”

“Tớ còn cơ hội không?” Phạm Trì đột nhiên cười híp mắt lại gần, nhìn chằm chằm Tạ Duẫn Ninh.

“Gì?” Tạ Duẫn Ninh theo bản năng lùi về sau mà né — Khuôn mặt của Phạm Trì sau khi bỏ mắt kính ra quả thật rất đẹp trai, chủ yếu là cái tên gia hoả này bây giờ làm cho người khác có cảm giác có tính xâm chiếm, luôn cảm thấy không quá thoải mái.

Phạm Trì thấy dáng vẻ của Tạ Duẫn Ninh có chút chật vật, cười cười, cũng không đùa hắn nữa, ngồi thẳng lại: “Tư cách làm bạn của câu.”

Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà nhìn Phạm Trì: “Tại sao?”

“Bởi vì, người như cậu, trong thế giới của chúng tớ rất ít thấy đi? Cũng không cần lo lắng cậu sẽ có cái gì mưu đồ các loại…” Phạm Trì nhún vai. “Có lẽ là như vậy đi, tớ cũng không rõ lắm.”

Tạ Duẫn Ninh im lặng một chút, không lên tiếng.

Xe yên ổn mà chạy được một lát, cuối cùng cũng tới khu dân cư mà Tạ Duẫn Ninh vô cùng quen thuộc đó.

Chính mình cùng Đường Lễ ở chỗ này mà lớn lên, nhà của mình đối diện chính là biệt thự của nhà Đường Lễ, cha mẹ Đường gia mỗi ngày ngủ rất sớm, hơn mười giờ là đèn trong nhà đều tắt hết, Đường Lễ là con cú mèo điển hình, cho nên mỗi ngày đều phải đến 3 4 giờ mới tắt đèn đi ngủ, mỗi lần chính mình nửa đêm tỉnh ngủ đều có thể thấy đèn trong phòng Đường Lễ vẫn còn sáng.

Lúc đó, chính mình đối diện với ánh đèn đó chỉ cảm thấy: Thật tốt, không phải chỉ có một mình mình.

Bây giờ nhớ lại, Đường gia thật sự đã cho mình quá nhiều ấm áp, mà chính mình lại chẳng làm được gì cho họ.

Tự mình làm chuyện của mình, nhìn thẳng vào ánh sáng phía trước, liều mạng mà theo đuổi, cái gì cũng không thấy được, cảm nhận không được.

Đem xe dừng lại, Phạm Trì xuống xe lấy điện thoại di động ra bấm số.

Tạ Duẫn Ninh cũng xuống xe theo.

Giống như quái thú đứng ở trong bóng tối mà nhìn những căn nhà giống nhau quan sát xung quanh — Dường như không có gì thay đổi.

…Đây là, nhà của Hạ Ninh.

Mà, Hạ Ninh đó, đã chết rồi.

Bây giờ đứng ở nơi đây, là Tạ Duẫn Ninh.

Bên kia, Phạm Trì vô cùng thuần thục mà lấy giọng điệu của tên mọt sách trước kia lắp ba lắp bắp mà nói chuyện điện thoại.

…Không cần phải nói, đương nhiên là muốn làm cho Đường Lễ rung rinh.

Cúp điện thoại, Phạm Trì hướng Tạ Duẫn Ninh mỉm cười: “Cậu cảm thấy tớ có thể gọi y ra hay không?”

Liên quan giờ đến tôi?

Tạ Duẫn Ninh trong lòng phỉ nhổ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thầy Đường Lễ thoạt nhìn không giống như người nhiệt tình như vậy.”

“Ừ, cho nên, tôi đã nói với y, kỳ thực tôi bị người bạn nào đó đã qua đời trước đó không lâu của y lừa tài lừa sắc.” Phạm Trì cười. “Muốn tìm y thương lượng một chút.”

Bạn đã qua đời trước đó không lâu, đương nhiên là chỉ Hạ Ninh.

Tạ Duẫn Ninh không nói gì mà nhìn cái tên gia hoả phong trần cười đến vân đạm phong khinh đó.

Đừng nói cậu bị người khác lừa tài lừa sắc, cậu gạt tài sắc của người ta mới là bình thường đó.

Hơn nữa, cậu ngay cả người chết cũng không buông tha, cậu quá đáng rồi đó!

Nhưng mà, Tạ Duẫn Ninh biết, Phạm Trì nếu như thật sự nói như vậy, Đường Lễ chắc chắn sẽ đi ra.

Trong tim của Đường Lễ, chính mình tồn tại giống như là em trai của y, y căn bản không thể làm như không đếm xỉa đến.

Quả nhiên, không đến 1 phút, Đường Lễ khoác áo khoác chạy ra.

Phạm Trì tựa vào thân cây trước nhà, đứng trong bóng tối mà vẫy tay với Đường Lễ: “Hi”

Đường Lễ đẩy mắt kính, nhìn nhìn Phạm Trì, lại nhìn nhìn Tạ Duẫn Ninh đứng phát ngốc ở một bên, chỉnh lại áo, mới chầm chầm đạp lên cái bóng dưới đèn đường mà đi tới.

“Tôi không biết Hạ Ninh rốt cuộc với cậu có gì qua lại, nhưng y đã chết rồi, xin đừng làm những chuyện dư thừa.” Có lẽ là cảm thấy Tạ Duẫn Ninh tương đối giống người bị người bội tình bạc nghĩa, Đường Lễ do dự một chút, đi qua.

Tạ Duẫn Ninh đen mặt.

Tôi đã sớm nói rồi, tên gia hoả này căn bản sẽ không nhớ y có mấy học sinh, dáng dấp ra sao…

“Là em tìm thầy…” Phạm Trì từ dưới thân cây đi qua, mang theo nụ cười, nhìn Đường Lễ.

Đường Lễ nâng mắt, nhìn Phạm Trì, không nói lời nào.

Nhưng mà ánh mắt đã nói lên tất cả.

Người giống như cậu? Cậu sẽ bị người khác lừa sao? Đùa gì thế!

Phạm Trì cũng hiểu, cười cười, đi về phía trước: “Kỳ thực, em tìm thầy thôi, còn có một chuyện rất quan trọng.”

Đường Lễ theo bản năng lùi về sau một bước: “Đứng nói là được rồi, không cần dựa vào gần như vậy.”

“Vậy sao có thể, đây là bí mật không thể để người ngoài nghe thấy được.” Phạm Trì cười.

Đường Lễ do dự, lấy một loại ánh mắt không tin tưởng mà nhìn Phạm Trì.

Đột nhiên, Phạm Trì duỗi tay ra, nắm lấy vạt áo của Đường Lễ, mạnh mẽ hôn lên.

Tạ Duẫn Ninh hai mắt dường như muốn nhảy ra ngoài — Phạm Trì cái tên gia hoả này thật sự đã làm!

Trời ơi!

“Bí mật đó chính là, em yêu thầm thầy, 6 năm lẻ 3 tháng 14 ngày.” Phạm Trì mang theo nụ cười bất cần đời, nói vô cùng nghiêm túc.

Tạ Duẫn Ninh trong lòng kêu thảm một tiếng, theo bản năng nhìn Đường Lễ.

Tên kia hoá đá rồi…

…Tôi thấy, tôi vẫn là nhanh chóng chạy đi…

Thừa dịp Đường Lễ còn chưa nổi đoá…

Đã có chủ ý nhất định, Tạ Duẫn Ninh rón ra rón rén mà chuồn đi.

Tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng gầm thét của Đường Lễ: “…Thì ra là cậu lừa tôi!”

End 15.

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người một ngày làm việc và học tập thật vui vẻ, gặp nhiều may mắn! ^^ Đọc truyện vui vẻ nhá nhá nhá!^^

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.