Nhất Ý Cô Hành

Chương 7: Chương 7




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 6

Người đi vào là người quen của chính mình — thầy giáo Đường Lễ.

Chính mình “mất mạng” đã hơn một tuần rồi.

Đường Lễ trên bục giảng ngoại trừ thoạt nhìn mệt mỏi hơn lúc trước một chút, hoàn toàn không có vẻ mặt như đưa đám.

Tạ Duẫn Ninh không tự chủ cười một tiếng.

Nếu như nói chính mình còn có chuyện bận lòng gì ở trên thế giới này, đó chính là người của nhà Đường Lễ.

Chính mình bạn bè cũng không nhiều, đa số chỉ là bạn bè bình thường, nhưng chính mình thật tâm xem là bạn bè cũng chỉ có Đường Lễ mà thôi.

Có thể nói là, một nửa người thân.

Từ lúc cha mẹ gặp chuyện không may, người của Đường gia đều quan tâm chăm sóc chính mình rất nhiều, đặc biệt là Đường Lễ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chăm sóc cho mình.

Có lúc, hắn còn nghĩ, nếu không phải là Đường Lễ, nửa đời sau của mình có lẽ sẽ trải qua ở trong tù đi — Chính mình còn trẻ khí thịnh lúc bấy giờ, cũng sẽ không làm tốt hơn so với Tạ Duẫn Ninh bây giờ.

Sau khi Đường Lễ đi vào, trực tiếp mở ra giáo trình: “…Hôm nay chúng ta tiếp tục bài giảng hôm trước.” Dường như đối với việc Tạ Duẫn Ninh sẽ đi học, Đường Lễ không có cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ là nhìn nhìn Tạ Duẫn Ninh, cái gì cũng không nói.

Ngược lại cái tên mọt sách ngồi bên cạnh Tạ Duẫn Ninh đó, bị doạ không ít, nói gì cũng không nghe, chỉ lo run rẩy, quan sát sắc mặt của Tạ Duẫn Ninh.

Tôi hoàn toàn không hiểu được cuộc sống sinh hoạt của Đường Lễ, thú tiêu khiển, sở thích, chỉ biết, y chăm sóc tôi, mà còn sẽ luôn chăm sóc tôi.

Bây giờ nghĩ lại, y thật ra thì hoàn toàn không có nghĩa vụ chăm sóc tôi.

Vì tôi mà nguyện ý đi chịu đựng đồng tính luyến…

Đã quá mức rồi.

Thật ra, y thầm mến tôi phải không?

Tạ Duẫn Ninh có dụng ý xấu mà nghĩ như vậy, chính mình bây giờ đã đổi thân phận, Tạ Diệc Đông là anh trai của cái thân thể này, đó càng không có khả năng, nếu không, đi □ y một chút?(Mã: Nguyên văn là vậy đó mọi người)

Biết đâu Đường Lễ là cong cũng không chừng?

…Đương nhiên hắn cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Đường Lễ hoàn toàn không thích đàn ông, điều này chính mình rõ ràng hơn ai hết, vào cấp hai chính tôi đã tận mắt thấy được Đường Lễ lần đầu tiên ngọt ngào quen bạn gái, lần đầu tiên thất tình đau khổ, mà tôi lại không giúp được gì.

Tôi hoàn toàn không phải là người am hiểu việc giao du với người khác.

Tạ Duẫn Ninh khẽ thở dài.

Nhưng ít ra, sau khi tôi rời khỏi, tôi hy vọng cuộc sống của y không nên bị tôi ảnh hưởng.

(Mã: Sau đây là suy nghĩ của Đường Lễ, nên mình để xưng hô của Đường Lễ là tôi/chính mình/hắn, còn những người khác là y nhé.)

Đường Lễ trên bục giảng mặc dù có chút không tin sắc mặt của Tạ Duẫn Ninh — y không giống như lúc trước lúc nào mặt cũng bày ra biểu tình không nhẫn nại, thậm chí ánh mắt còn có chút chuyên chú mà nhìn chính mình.

Biểu tình như vậy, luôn khiến cho chính mình nghĩ đến người nào đó.



Nghĩ đến đây, Đường Lễ khẽ cười khổ một chút — Chính mình thật sự nghĩ nhiều rồi, là bởi vì gần đây bận rộn giải quyết chuyện hậu sự của y mà mệt mỏi quá độ sao?

Có chút không yên lòng kết thúc chương trình giảng dạy của hôm nay, Đường Lễ vội vàng rời đi.

(Mã: Hết suy nghĩ của Đường Lễ)

Trần Thu ngồi tại chỗ ngây ngẩn một hồi.

Cho đến khi cô gái lúc nãy đã nói chuyện với tôi đi qua chỗ ngồi, gõ gõ lên bàn của Tạ Duẫn Ninh: “…Lấy khí phách của ma vương của cậu ra, Tạ thiếu.”

Tạ Duẫn Ninh hoàn hồn lại đen mặt.

Mới phát hiện tên mọt sách ngồi bên cạnh vẫn luôn căng thẳng nhìn chính mình không nhúc nhích — chỗ của y sát tường, bên đó không có cách nào đi ra, Tạ Duẫn Ninh không xê dịch y cũng không dám động.

Tạ Duẫn Ninh đứng dậy, xấu xa cười nói: “Bốn mắt, ngày mai tớ vẫn ngồi bên cạnh cậu.” Hắn cũng không biết tên của người ta, trực tiếp gọi người ta là bốn mắt.

“A!” Mọt sách sợ hãi, chính xác mà nói, là ngớ ngẩn…

“Vui vẻ đi, tối nay hảo hảo mà chúc mừng một chút.” Tạ Duẫn Ninh có ý xấu mà nở nụ cười, đi ra khỏi lớp.

Lưu lại nam sinh ngây người như phỗng, vẻ mặt như ăn khổ qua.

Trêu chọc người khác, tâm tình của Tạ Duẫn Ninh tốt hơn rất nhiều, mang theo nụ cười đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa thấy mấy người tuỳ tùng kia, tâm tình thoáng cái lại rơi xuống đáy cốc — mấy tên gia hoả này không cần đi học sao? Vậy còn học cái gì đại học.

“Tạ thiếu.” Cái tên dẫn đầu lúc nãy lại cúi đầu khom lưng tiến đến: “Vu gia mới khai trương khu vui chơi giải trí, nếu không chúng ta đi xem thử đi?”

Một người khác tiếp lời: “Tạ thiếu, tiểu tử của Vương gia đã giữ lại thẻ VIP cho cậu, rất hân hạnh được cậu nhận cho.”

“Bây giờ cũng có thể đi.” Còn có một tên khác cũng đang thuyết phục.

Tạ Duẫn Ninh giơ tay lên, “Im miệng.” Cắt ngang lời nói của bọn họ.

“Dạ dạ.” Ba người toàn bộ đều im lặng đứng sau Tạ Duẫn Ninh.

Sau khi đến cửa trường học, Tạ Duẫn Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế.

Sau khi tắt máy, phát hiện ba người đó tròng mắt đều trừng ra ngoài.

Tạ Duẫn Ninh liếc bọn họ một cái, không nói lời nào.

“Chuyện đó…” Vẫn là tên cầm đầu nói chuyện, “Tạ Thiếu, không đi tiêu khiển giải trí sao?”

“Không có hứng thú.” Tạ Duẫn NInh lười biếng nói: “Đừng đến làm phiền tôi.”

“Hả?” Dường như nghe được chuyện kinh thiên động địa, ba người đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.

“Còn có, ba người các cậu, sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.” Tạ Duẫn Ninh nhàn nhạt nói, “Nhìn chẳng thuận mắt chút nào.” Hắn cũng không cố kỵ điều gì, đừng nói tính cách của chính mình không phải ẩn nhẫn, cho dù là như vậy, bây giờ thế lực của Tạ gia lớn như vậy, chính mình lại được cưng chìu nhất, còn bận tâm cái gì nữa!

Hơn nữa, điều ẩn nhẫn duy nhất tôi chỉ dùng cho người đặc biệt nào đó, cũng không phân chia cho ai khác.

“Tạ thiếu!” Ba người điều kinh ngạc nhìn Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh cười lạnh một tiếng, liếc bọn họ một cái: “…Sao nào?” Hắn không biết bình thường Tạ Duẫn Ninh quản lý đám tuỳ tùng này như thế nào, theo hắn thấy, những tên gia hoả này đều chỉ dựa vào ánh hào quang của Tạ Duẫn Ninh, một đám phế vật khắp nơi vui đùa mà thôi.

“…Tạ thiếu, có muốn tôi cùng đợi xe với cậu không a, a nếu không, tôi lái xe đưa cậu về.” Tên cầm đầu đó ra hiệu cho hai tên còn lại im lặng, cẩn thận tỉ mỉ mà tiếp cận, “Cha của tôi gần đây mới mua cho tôi một chiếc xe mới, nhìn gì mà nhìn, còn không đem xe lái lại đây.” Vừa nói vừa sai khiến hai tên kia đi lái xe.

Hai tên kia chạy như điên đi lấy xe.

“Không cần đâu.” Tạ Duẫn Ninh nhíu mày nói.

Tầm mắt dừng ở một chiếc xe màu đen đang lái tới.

Hắn rất rõ chiếc xe này, bảng số xe này — Dù sao cũng nhìn rất nhiều năm.

Chiếc xe dừng trước mặt Tạ Duẫn Ninh.

Cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt tuấn nhã xuất hiện trước mắt Tạ Duẫn Ninh.

Lần đầu tiên dưới ánh mặt trời, rõ ràng như thế khoảng cách gần như vậy nhìn thấy khuôn mặt của người này, điều này làm cho Tạ Duẫn Ninh có chút không có cách nào mà hít thở.

Tạ Diệc Đông mỉm cười nhìn Tạ Duẫn Ninh, lại nhìn nhìn tuỳ tùng bên cạnh Tạ Duẫn Ninh bởi vì sự xuất hiện của chính mình mà ngây người.

“Tiểu Ninh, về sao? Tôi đưa cậu về.” Y thản nhiên nói.

Tạ Duẫn Ninh hoàn hồn, nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Tạ Diệc Đông, có chút không tin mà nhìn Tạ Diệc Đông — Đừng nói với tôi, thật ra mối quan hệ của y và Tạ Duẫn Ninh rất tốt.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của tên tuỳ tùng ngớ ra đó, bởi vì thời gian dài lún sâu vào rượu bia và gái đẹp, mà lộ ra sắc mặt xám xanh không hợp với tuổi tác, cảm thấy một trận chán ghét.

Gật gật đầu, mở cửa xe bước lên.

Chiếc xe rất nhanh nổ máy chạy đi.

Người đang ngây ngô đứng ở cửa trường học, miệng không khép lại được.

Trong lòng không hiểu mà gào thét: Tạ thiếu đó khi nào thì quan hệ với người nhà trở nên tốt rồi!!

Tạ Duẫn Ninh sau khi lên xe, im lặng ngồi bên cạnh ghế tài xế.

Tạ Diệc Đông lái xe càng thêm không thể nói chuyện.

Tạ Duẫn Ninh im lặng là không biết nên nói cái gì.

Nói thật ra, hắn từ trước đến giờ chưa từng nghĩ chính mình sẽ có lúc được ngồi bên cạnh Tạ Diệc Đông, cách y gần như vậy.

Trái tim đang đập điên cuồng, hắn rất căng thẳng không biết đối phương có nghe được hay không.

Mặc dù chính mình lúc trước cũng đã từng có cuộc sống thối nát, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã thử qua, nhưng mà trước mặt người này, luôn luôn chỉ có một trạng thái.

Thật ra, nhớ tới đã có lúc cũng cách người này rất gần.

Vào năm thứ ba đại học, trường học phái người tham gia tiết mục văn hoá nào đó, chính mình là nhân viên hậu cần, Tạ Diệc Đông lại là cán bộ trường học.

Thời điểm đó là vào cuối hè đầu thu, thời tiết vẫn còn rất nóng.

Hắn thấy Tạ Diệc Đông tới tới lui lui sắp xếp thứ tự của các tiết mục lên sân khấu, dặn dò chú ý nhiều việc.

Thế là lén lút đưa một chai nước.

Tạ Diệc Đông nhận lấy, sau đó nói cám ơn.

Chính là như vậy, cũng khiến cho chính mình vui vẻ cả tuần lễ, từ đó chỉ uống nước của hiệu đó thôi.

Từ cấp 2 lên cấp 3, sau đó lên đại học, chính mình vẫn luôn là bạn học cùng lớp của y, lại chưa từng tính toán hấp dẫn sự chú ý của y — Bởi vì hắn biết, một khi tới gần, chắc chắn sẽ không che giấu được tình cảm của chính mình.

Tạ Diệc Đông là người thông minh như vậy, càng gặp sẽ lập tức phát giác được, sau đó cảm thấy chính mình ghê tởm…

Cho nên, lúc đi học tôi luôn luôn chỉ dám đứng ở góc xa xa quan sát y, lại không dám lại gần.

Hơn nữa…

Mặc dù vẫn luôn đuổi theo bước chân của y, nhưng mà tôi dám nói, y hoàn toàn không biết có một người như vậy, một người cùng y trải qua thời cấp 2, cấp 3, rồi đại học — Cho đến khi y ra nước ngoài.

Cho dù y ra nước ngoài, chính mình cũng chạy đến thuê phòng ở gần trường đại học mà y học, không hề xuất hiện trước mặt y.

Có lẽ, trong mắt của y, chính mình chỉ là một người qua đường giáp có chút quen mặt mà thôi.

“Nghe nói, cậu, mất trí nhớ?” Tạ Diệc Đông đột nhiên nói chuyện.

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, sau đó gật đầu: “…Rất nhiều chuyện không nhớ rõ lắm.” Hắn không dám nói quá nhiều, dù sao hắn rất rõ ràng người con trai ngồi bên cạnh mình rất thích suy đoán.

Tạ Diệc Đông cười cười: “…Xem ra dường như rất tốt.”

Tạ Duẫn Ninh hiểu rõ ý của y, là nói về mặt tính cách của mình, cùng với cuộc sống sinh hoạt.

Hắn biết Tạ Diệc Đông người này, bình thường sinh hoạt cực kỳ thận trọng, nói sâu hơn, quả thực chính là cấm dục.

Lúc chính mình làm loạn phóng túng với người khác, y chỉ là không ngừng học tập, ngẫu nhiên sẽ cùng vài người bạn cố định đi du lịch.

Trạng thái tình cảm có thể nói là trống rỗng. Đến lúc nên kết hôn, thì xuất hiện một thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt cùng y đính hôn.

“…Chuyện đó, anh khi nào thì kết hôn?” Tạ Duẫn Ninh đột nhiên hỏi một câu như vậy. Hắn cũng biết chính mình lúc này thật sự không thể nói quá nhiều trước mặt Tạ Diệc Đông, nhưng chỉ là không có cách nào không chế bản thân mình.

Đổi lại là người khác cũng không có cách nào nhịn được không hỏi đi.

Tôi yêu thầm anh ấy ròng rã 10 năm trời a!

Tạ Diệc Đông quay đầu nhìn Tạ Duẫn Ninh một cái.

Hắn bày ra bộ dáng tò mò, cố gắng che giấu nỗi buồn trong mắt.

Trong xe bỗng nhiên trầm lặng.

Tạ Diệc Đông chỉ là nhìn nhìn hắn, cũng không nói chuyện, quay đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Lúc Tạ Duẫn Ninh cho rằng y sẽ không trả lời, thì y đột nhiên nói: “Khoảng cuối năm.”

…Bây giờ là tháng 10, cũng chính là nói, chỉ có hơn một tháng a.

Rốt cuộc y vẫn thuộc về người khác sao?

Nói như vậy, chính mình lúc ấy có chết tâm hay không, sau đó sẽ sống nhẹ nhàng một chút?

Hắn không xác định được suy nghĩ trong lòng.

End 6.

Editor có lời muốn nói: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp! ^^

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.