Nhất Ý Cô Hành

Chương 9: Chương 9




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 8

Một buổi tiệc long trọng đang được tiến hành.

Tạ Duẫn Ninh cầm ly rượu trong tay, đứng trong góc ngẩn người.

Chính giữa đại sảnh, Tạ Diệc Đông luôn mang theo nụ cười tao nhã khéo léo nói chuyện với những người xung quanh.

Mẹ của Tạ Duẫn Ninh, thì đang nói chuyện với các vị khách nữ thật vui.

Tạ gia nhận lời mời đến tiệc đính hôn của ông trùm nào đó ở địa phương.

Lần trước Tạ Diệc Đông đến trường học tìm mình cũng chính là để truyền đạt thông tin này.

Mặc dù không hiểu tại sao lại không nói, nhưng sau đó Tạ Duẫn ninh vẫn biết được thông tin này từ Tạ phu nhân.

Mặc dù Tạ Diệc Đông là họ Tạ, trên thực tế, lại không lấy thân phận người Tạ gia.

Y cùng với những người bạn của mình từ lúc trung học đã mở một công ty nhỏ, đến nay, thiếu niên non nớt của năm đó cũng trở thành một người quân tử, công ty nho nhỏ đó, cũng phát triển thành một doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế.

Bây giờ y đảm nhiệm quản lý công ty này, danh tiếng trong phạm vi này rất tốt, tràn đầy sức sống và tiềm lực.

Mà y hôm nay chính là lấy thân phận người đại diện công ty đến tham gia buổi tiệc này.

….Người đó, thật sự quá ưu tú.

Tạ Duẫn Ninh đứng ở chỗ khuất, có chút cô đơn mà nhìn biểu tình vui cười của Tạ Diệc Đông.

Cho nên, tôi mới cảm thấy, tôi không có cách nào xứng với y.

“Tạ thiếu sao lại trốn ở góc xó uống rượu.” Không biết là công tử trẻ tuổi nhà ai đến nói chuyện.

Tạ Duẫn Ninh mang tính lễ phép mà quay đầu lại cười: “Ngày hôm qua chơi hơi quá.” (Mã: Tui cũng chẳng biết thằng nhỏ chơi cái gì nữa a…)

“Ồ…” Người đó lộ ra nụ cười có ý tứ khác.

“Tạ thiếu, gần đây câu lạc bộ đêm của chúng tôi có người mới đến, đợi lát nữa cùng nhau đi xem thử đi?” Một người khác cũng đến nói chuyện.

Tạ Duẫn Ninh còn chưa kịp trả lời.

Lại có người chen vào nói: “Tạ thiếu, chỗ đó của nhà cậu ta chơi tới chơi lui chính là chỉ có vài kiểu, không bằng đến quán nhà tôi mới mở đi, bảo đảm ngài vui đến quên cả trời đất.”

“Tạ thiếu, tôi…”

“Tạ thiếu…”

Thì ra đàn ông ồn ào còn khủng bố hơn cả con vịt.

Tạ Duẫn Ninh trừu trừu khoé miệng.

Tạ phu nhân có phạm vi giao tiếp với các quý phu nhân, Tạ Diệc Đông có phạm vi giao tiếp với tinh anh của giới thương nghiệp, xem ra, tôi cũng có phạm vi giao tiếp với đám con nhà giàu đi…

Dường như Tạ Duẫn Ninh lúc trước trong cái phạm vi này vốn dĩ cũng không phải là người nói nhiều gì, hắn đứng ở đó một chữ cũng không nói, người bên cạnh cũng không có gì không quen, vẫn thảo luận náo nhiệt, căn bản không để ý đến hắn đã đi vào cõi thần tiên đến nơi nào rồi.

Tạ phu nhân thấy ánh mắt của Tạ Duẫn Ninh nhìn đến chỗ của mình, nâng ly rượu trong tay lên, hướng hắn cười cười.

Tạ Duẫn Ninh cũng đáp lễ.

Sau đó nhìn sang Tạ Diệc Đông, bên người y đã đổi một nhóm người khác, nói chuyện hăng say.

“Duẫn Ninh…” Âm thanh có chút quen thuộc khiến cho đầu Tạ Duẫn Ninh theo bản năng bắt đầu đau, quay đầu lại nhìn — Khanh Trì Nhiễm đáng thương đang đi về phía mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tạ Duẫn Ninh liều mạng nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt, hít sâu một cái, nặn ra nụ cười: “…Cậu không phải ở nhà nghỉ ngơi sao?” Mấy ngày trước lúc Tạ phu nhân gọi điện thoại cho chính mình đã ám chỉ một cách khó hiểu trạng thái tinh thần của Khanh Trì Nhiễm rất không ổn định, cho nên hắn bây giờ cũng không đủ dũng cảm mà trêu chọc tên nhóc này.

“…Em muốn thấy anh..” Khanh Trì Nhiễm lông mi thật dài rũ xuống, hình thành một tầng bóng mờ, thoạt nhìn ngược lại còn có chút cảm giác điềm đạm đáng yêu. “Cho nên lén lút chạy đến.” Đang nói, có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Duẫn Ninh, tại sao em bị giam trong nhà không để cho em ra ngoài gặp anh?”

Tôi dám nói cậu bởi vì tinh thần không ổn định cho nên bị cưỡng chế giam trong nhà sao?

Tạ Duẫn Ninh ấp úng một chút, nói: “Tôi cũng không rõ.”

“Đúng a.” Khanh Trì Nhiễm cũng không truy vấn, đi đến trước mặt Tạ Duẫn Ninh, đưa tay ra mang tính thăm dò, bắt lấy cánh tay của hắn.

Vốn dĩ Tạ Duẫn Ninh muốn nghĩ cách né tránh để không kích thích đến người bệnh, nên nhịn xuống kích động này.

Thấy Tạ Duẫn Ninh không hất tay mình ra, Khanh Trì Nhiễm cong cong đuôi mắt, đem mặt tựa vào trước ngực của Tạ Duẫn Ninh: “…Không sao đâu, em chỉ muốn ở cùng anh là được rồi.”

Tạ Duẫn Ninh vô cùng không thích ứng được động tác thân mật của Khanh Trì Nhiễm đối với chính mình như vậy.

Mặc dù chính mình lúc trước hoàn toàn không có chú ý chừng mực, nhưng ở nơi công cộng, chính mình vẫn thu liễm, dù sao hành vi của bản thân mình nếu như quấy nhiễu người khác thì quá tệ rồi.

Nhưng bây giờ Khanh Trì Nhiễm dáng vẻ không coi ai ra gì này, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Hất ra sợ kích động đến đối phương, nhịn xuống, thì chính mình vô cùng khó chịu…

Thân thể cứng đờ, dường như không biết phải làm thế nào mới tốt.

Càng bi kịch chính là, mấy người đứng xung quanh đang ăn uống nói chuyện sau khi thấy Khanh Trì Nhiễm đến, cư nhiên không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười ám muội, đều rời đi hết.

Tạ Duẫn Ninh cứng rắn đứng ở chỗ cũ, cầm ly rượu mà ngây người.

“Duẫn Ninh, em thấy anh không vui sao?”

“Vui.” Ai đến kéo tên nhóc này đi đi a!

“Duẫn Ninh, chúng ta mới có vài tiếng không gặp, em rất nhớ anh a.”

“Vậy à.” Nói bậy, lần trước chúng ta gặp mặt đến bây giờ đã hơn một tuần rồi được hay không.

Khanh Trì Nhiễm không biết bị cái gì kích thích, ký ức đã hỗn loạn.

“Duẫn Ninh, anh ở cùng với em được không?”

“Ách…” Tạ Duẫn Ninh trợn tròn mắt.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười lạnh: “…Chủ nhân của cái nhà này mới làm một pho tượng tên Tạ Duẫn Ninh sao?”

Mặc dù giọng điệu của người đến khinh thường như vậy, Tạ Duẫn Ninh vẫn vui vẻ mà xoay người lại — Tạ Diệc Đông đến rồi.

Tạ Diệc Đông dường như đã nói chuyện với khách xong, bây giờ chỉ có mình y mang vẻ mặt giễu cợt đứng trước mặt Tạ Duẫn Ninh và Khanh Trì Nhiễm.

“Chuyện đó…” Tạ Duẫn Ninh ấp úng cả nửa ngày, sau đó có chút cứng đờ mà nặn ra một nụ cười: “…Anh.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi Tạ Diệc Đông như vậy. (Mã: “Anh” mà Ninh Ninh gọi là “Anh trai” á mọi người, chứ không phải là xưng hô với người lớn tuổi hơn mình nha)

Đối diện với Tạ Diệc Đông khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh, trong ánh mắt như loé lên ánh hào quang không biết tên, sau đó nói: “…Mặc dù không phải là bí mật gì, nhưng mà cậu thừa nhận một cách trắng trợn như vậy, ngược lại khiến tôi rất bất ngờ.”

Sau khi gọi ra, Tạ Duẫn Ninh cũng ý thức được điều này — Chính mình không thấy được Tạ Diệc Đông trước kia, đều không biết y thật ra là một thành viên của Tạ gia, điều này nói rõ rất nhiều vấn đề.

Bây giờ ở nơi công cộng mà gọi y như vậy, có thể không quá thoả đáng hay không?

Nhưng mà, cũng may, ở đây bao gồm cả hắn thì chỉ có ba người mà thôi — Trong đó đầu óc của Khanh Trì Nhiễm còn tỉnh tỉnh mê mê.

Tạ Diệc Đông thấy dáng vẻ và biểu tình không được tự nhiên của Tạ Duẫn Ninh, đột nhiên tâm tình dường như rất tốt mà nở nụ cười: “…Thấy cậu khiến cho tâm trạng của tôi tốt hơn, giúp cậu một chút vậy.”

Vừa nói như vậy, vừa lấy điện thoại di động ra, ấn số, sau đó nói vào điện thoại: “Nhà của các người có phải thiếu thứ gì hay không?”

Y hoàn toàn không nói gọi điện thoại cho ai, cũng không nói rõ ràng, nhưng Tạ Duẫn Ninh biết y đang gọi điện thoại thông báo cho người nhà của Khanh Trì Nhiễm.

Không khỏi thở phào.

“Kế tiếp.” Tạ Diệc Đông tắt máy, đi qua.

Khanh Trì Nhiễm thấy Tạ Diệc Đông đến gần Tạ Duẫn Ninh, liền đề phòng nhìn y chằm chằm: “Anh muốn làm gì, anh muốn làm gì Duẫn Ninh?”

Tạ Diệc Đông đột nhiên cười rộ lên, còn cười đến vô cùng đẹp đẽ: “Tôi hoàn toàn không phải tìm Tiểu Ninh để làm phiền.”

Khanh Trì Nhiễm ngơ ngác không hiểu mà nhìn y.

“Tôi là tìm cậu để làm phiền.” Lời nói kèm theo động tác hung hăng, đem Khanh Trì Nhiễm trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Tạ Duẫn Ninh trợn mắt há hốc mồm.

Hiện trường buổi tiệc bởi vì Khanh Trì Nhiễm ngã xuống đất mà đụng ngã vô số đồ đạc hơn nữa dẫn đến âm thanh lộn xộn.

Mọi người kinh ngạc và sợ hãi mà nhìn sang bên này.

Khanh Trì Nhiễm bị một quyền đánh đến đến nỗi hôn mê bất tỉnh, nửa ngày cũng không động đậy.

Tạ Diệc Đông mỉm cười: “Công tử của Khanh gia, dười như tinh thần có chút vấn đề.”

Mọi người ồn ào.

Tạ Duẫn Ninh ngây người.

Nói thật ra, hắn đề nghị Tạ phu nhân không nên đem chuyện Khanh Trì Nhiễm có bệnh về thần kinh nói ra ngoài, cũng là không muốn đem người nhà của y ép vào bước đường cùng, dù sao hắn thấy được lúc trước trong tư liệu hình ảnh lưu lại cũng cảm thấy dường như rất có lỗi với Khanh Trì Nhiễm, hơn nữa nghe nói Khanh gia chỉ có một đứa con ruột, là người thừa kế duy nhất.

Một khi bị những người trong phạm vi này biết được Khanh Trì Nhiễm có bệnh về thần kinh, sự nghiệp của Khanh gia cũng sẽ chịu đả kích rất lớn.

Không ngờ Tạ Diệc Đông vừa đến liền ra tay bạo như vậy.

“Đừng ôm cái gì tâm lý gặp may.” Tạ Diệc Đông nhỏ giọng nói: “Đừng nói một tên điên nhà bọn họ sẽ sơ sẩy để y chạy ra ngoài, y sao lại trà trộn vào được? Đây còn không phải là buổi tiệc bình thường.”

Tạ Duẫn Ninh bừng tỉnh hiểu ra.

Thấy biểu tình của Tạ Duẫn Ninh, Tạ Diệc Đông lắc lắc đầu: “…Cho dù nội dung bên trong thay đổi,” Liếc đầu hắn một cái: “Đầu óc dường như còn không đủ dùng.”(Mã: Ý của Tạ Diệc Đông là linh hồn thì thay đổi nhưng đầu óc vẫn vậy ý.)

Tạ Duẫn Ninh xấu hổ.

Không có cách nào, chính mình kiếp trước căn bản không tiếp xúc đến những thứ này, làm sao mà suy nghĩ thấu đáo được như vậy.

“Tình trạng tinh thần của Khanh Trì Nhiễm không ổn định là bởi vì Khanh gia tạo áp lực quá lớn, đoán chừng là muốn đem Khanh Trì Nhiễm buộc chung một chỗ với cậu.” Tạ Diệc Đông nói, “Một khi cậu hôm nay cùng y ra ra vào vào, ngày mai sẽ được lên báo. Đến lúc đó sản nghiệp của Khanh gia liền không còn gì lo lắng.”

Thì ra còn có kế hoạch như vậy.

Tạ Duẫn Ninh lần thứ hai há hốc mồm.

“Bây giờ cậu trước tiên nói rõ đầu óc của Khanh Trì Nhiễm có vấn đề, coi như chúng ta thắng.” Tạ Diệc Đông giải thích ngắn gọn, “Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.”

Thì ra là như vậy.

Thấy vẻ mặt ngốc ngốc của Tạ Duẫn Ninh, Tạ Diệc Đông tựa hồ cũng xuất hiện một chút dáng vẻ đen mặt: “…Tôi đi.” Xoay người muốn trở về phạm vi giao tiếp lúc trước để nói chuyện.

“Chuyện đó…” Tạ Duẫn Ninh ở đằng sau gọi y lại.

Tạ Diệc Đông không quay đầu lại, nhưng bước chân thì dừng lại.

“Cám ơn anh, nếu như có thể, hôm nào có thể để em mời anh ăn cơm hoặc uống trà được không…” Nói xong liền hối hận, chính mình sao lại có giọng điệu thiết tha như vậy chứ?

Tạ Diệc Đông không trả lời, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

“Tiểu Ninh!” Tạ phu nhân cuối cùng cũng trấn an được các quý phu nhân khác, vội vàng chạy đến.

…Thật là, tôi đây sao lại được náo nhiệt một trận.

End 8.

Editor có lời muốn nói: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp! ^^

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.