Những ngày đầu hè, không khí nóng bức
đột ngột tràn về khiến cảnh vật xung quanh đều như đang được thiêu cháy
bởi vô số ngọn lửa vô hình.
Trên chiếc xe mui trần, Vy Anh nhân lúc
Duy Phong còn đang nghiêng người cởi dây an toàn cho cô, cô liền cắn vào má anh rồi bật cười khúc khích.
Nhưng khi bước ra khỏi xe, mặt cô đã trở nên thật bí xị, đưa tay lau lau miệng và lầm bầm vài câu.
- Bé con ! – Duy Phong gọi cô lại, nét cười ma mãnh pha lẫn chút buồn cười – Em lại nín thở rồi !
Vy Anh tức giận le lưỡi, trừng mắt với
anh rồi quay phắt người bỏ đi …được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì
đó, cô chạy tới và mở mạnh cửa xe, nhào vào lòng anh :
- Lát nữa đến công ty, anh đừng làm việc nhiều quá nhé ! Hoàng Duy Phong vĩ đại, anh nhớ ăn chút gì đó nhé ! –
Vy Anh nắm cà vạt của anh với vẻ đe dọa – Em còn phát hiện ra anh bỏ bê
để bệnh dạ dày nặng thêm, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa !
Chỉ nghe Duy Phong ừ hử một tiếng, Vy Anh liền vui vẻ ôm anh :
- Em sẽ rất nhớ anh đấy !
Cô nhìn theo chiếc xe mui trần rồi vừa
đi vào lớp vừa hát vu vơ…đột nhiên, tay cô bị ai đó chộp lấy, Trúc Vũ
kéo cô đến một góc và thở hổn hển :
- Mạnh Vũ muốn cầu hôn tớ !
Vy Anh tròn mắt, dáng vẻ kích động của Trúc Vũ khiến cô thêm phân vân.
- Cầu hôn thì sao ?
Trúc Vũ tức giận hét lên :
- Cậu hâm quá ! Tớ làm sao nhận lời được ! Còn sớm quá ! Bố mẹ anh ấy chưa gì đã sang hỏi mẹ Trúc rồi !
- Ừm thì …
Vy Anh còn chưa dứt câu đã thấy Mạnh Vũ lôi bạn mình ra giữa sân trường.
Học sinh xung quanh dự cảm sẽ có chuyện hay nên bắt đầu xúm nhau đến, tụ tập thành từng đám.
Mạnh Vũ có vẻ thỏa mãn khi đám đông kéo
đến một nhiều hơn, còn Trúc Vũ như chỉ muốn chạy trốn, cô trưng ra vẻ
mặt tội nghiệp để cầu cứu Vy Anh nhưng Vy Anh lại còn hào hứng cổ vũ .
Trước những ánh mắt hiếu kỳ, Mạnh Vũ đã quỉ hẳn xuống, tay đưa chiếc hộp nhỏ về phía Trúc Vũ, nói thật ấm áp :
- Làm vợ anh nhé !
Cả sân phản tốn đến một phút mới hết kinh ngạc mà đồng thanh hô to :
- Đồng ý đi ! Đồng ý đi !
Trúc Vũ phát hoảng, cô lắp bắp những âm nghẹn ngào :
- Em…đồng ý !
Mạnh Vũ mỉm cười, anh lấy chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào tay cô rồi đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Vy Anh lấy tay bịt miệng, cô vừa xúc động lại vừa cảm thấy mình thật tội nghiệp…
Tại sao người ta lại có thể lãng mạn như thế này, còn cô…
*
Gần đến cuối năm, Vy Anh lại càng bị buồn…như là tuổi trẻ của cô sắp bị cướp đi …
Thật thảm !
Lại còn thêm người ấy…đối xử với cô đã thật khác !
Quyền lợi của cô đang dần bị anh ta tước bỏ hết thảy…
Cửa thang máy vừa mở,Vy Anh liền lao ngay ra với vẻ mặt khá mâu thuẫn, vừa ngờ vực vừa tức giận.
Cô dừng đứng lại khi lọt vào tầm mắt là cảnh tượng mà hẳn ai nhìn thấy cũng sẽ phải đỏ mặt.
Một cô gái đang ấn chàng trai vào tường, hôn tới tấp lên gương mặt hấp dẫn của anh. Đôi tay không an phận của
chàng trai đặt sau lưng cô gái …miết xuống dần theo đường khoá váy.
Vy Anh hét lên một tiếng rồi chạy nhanh
qua hai người ấy, chỉ khi bước vào căn phòng kính , làn da còn nóng bừng mới dịu đi đôi chút.
- Tới rồi ? – Người đang ngồi trên chiếc ghế xoay gập chiếc laptop lại, khẽ cười.
Vy Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, ngoảnh mặt đi nơi khác như không nghe thấy. Tay khoanh lại vẻ nghiên trang khác thường.
- Em làm sao ? – Muốn ôm nhưng bị cô gạt phắt ra, anh áp tay lên trán cô, khá lo lắng – Mệt ?
Vy Anh lôi tay anh xuống , cắn mạnh rồi than thở :
- Thầy hóa ấy ! Rõ ràng là em đã làm rất đúng rồi , vậy mà thầy ấy liếc mắt cái đã cho em điểm 5 ! Điểm 5 cơ đấy !
Duy Phong tự mình lục tìm vở hóa của cô trong chiếc balô , môi hơi mím lại khi lật tới trang giấy còn in điểm 5 bằng mực đỏ.
- Anh xem đi ! Em sai ở đâu chứ ! – Vy
Anh ngả người lên vai anh, mặt nhăn mày nhíu. Thấy anh không đáp lời, cô nghiêng đầu nhìn xoáy vào mắt anh, chất vấn – Này anh,em làm đúng ,
phải thế không ?
Duy Phong gật đầu, bình thản :
- Ừ ! Nếu em sửa lại đáp án thì rất đúng !
Vy Anh giật mạnh lại cuốn vở,trừng mắt :
- Anh thôi đi ! Tại anh hết đấy ! Lí do
gì mà đang giúp em mấy môn tự nhiên lại thôi ! – Cô bất mãn gắt lên –
Tại sao hả ! Nếu anh như lúc trước thì em bị điểm 5 đấy ! Đồ tàn nhẫn !
Duy Phong ngả người vào sofa, mắt nhìn cô có chút mất kiên nhẫn :
- Đã nói rồi ! Nếu em chịu cưới, anh sẽ giúp !
- Đồ tồi tệ ! Em không cần nữa ! Hừ, anh tưởng mình là ai nào ? – Vy Anh hung hăng liếc anh cái sắc lẻm rồi nằm
trên sofa, mặt úp vào trong.
- Em là người cầu hôn anh ! Đây mới là quyền quyết định của anh ! – Duy Phong lay nhẹ vai cô.
- Anh bảo em đồng ý tốt nghiệp cưới anh
mới nhận lời cầu hôn của em ! Em cứ không đồng ý đấy ! Anh cũng không
cần nhận lời cầu hôn gì nữa ! – Vy Anh vênh mặt , rất tự tin – Nhẫn anh
cũng vứt luôn rồi mà, giấy ly hôn anh cũng ký rồi mà ! Anh với em, ngoài quan hệ bạn trai, bạn gái ra thì hết rồi ! Hứ !
Duy Phong cúi đầu, giọng dịu đi một cách khác thường :
- Tại sao không cưới ? Nếu cưới anh, em sẽ có rất nhiều quyền lợi ? Thật sự là không muốn ?
- Quyền lợi gì cơ ? – Vy Anh tỏ ra không cần nhưng vẫn để lộ sự hiếu kỳ.
- Bài tập của em anh sẽ làm hết !
- Chỉ thế thôi hả ? Hứ ! Không cần !
- Em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý !
Vy Anh ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc :
- Anh sẽ không cấm em ngủ lúc 10 giờ chứ ?
- Ừ !
- Em ăn kem, bebe bao nhiêu anh cũng không cấm chứ ?
- Ừ !
- Em đi đâu với Trúc Vũ anh cũng không cấm chứ ?
- Ừ !
- Thật sự là như thế ?
Duy Phong vuốt nhẹ má cô , gật đầu.
Vy Anh le lưỡi, xùy một tiếng :
- Hứ ! Đừng tưởng anh sẽ gài được em !
Có phải là anh không cấm em ngủ lúc 10 giờ nhưng sẽ cấm em ngủ lúc 9 giờ ! Có phải không cấm em ăn vặt nhưng sẽ bắt em ăn thật nhiều đồ mẹ nấu ! Có phải là không cấm em đi với Trúc Vũ nhưng sẽ …
Duy Phong hôn lên trán cô , cười nhẹ :
- Sẽ cấm Trúc Vũ đi với em !
Vy Anh rất tức giận với vẻ mặt không cảm xúc của ai đó !!! Đã bị bại lộ nhưng vẫn không hề tỏ ý có tội lỗi gì cả , lại còn cướp lời cô một cách ngang nhiên !!!
- Em ngủ đây ! Anh đi làm việc đi ! Đừng làm phiền em !
Duy Phong bỏ qua lời xua đuổi của cô,
cũng nằm xuống cạnh cô . Cánh tay đặt trên eo bị cô nhiều lần gạt đi
nhưng cuối cùng lại càng siết mạnh hơn…
Vy Anh quyết định không chống cự nữa ! Sẽ phớt lờ luôn !!! Đấy mới là cách thức tàn nhẫn giành cho người tàn bạo !!!
Nằm khá lâu, người kế bên đột nhiên ghé tai cô, nhắc nhở :
- Anh đói !
- Anh mà cũng biết thế nào là đói !- Vy Anh nhắm nghiền mắt, nhất quyết không quan tâm .
- Này, anh đói ! – Duy Phong kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa.
- Là CEO ở đây mà anh không biết đâu là căng-tin hả ?
- Anh không ăn được những thứ ở đó !
- Rất đơn giản ! Anh hãy nhịn đi !
Duy Phong vực người cô dậy, mắt nheo lại , thấp giọng :
- Có biết là đã rất láo rồi không ?
- Ai bảo anh, ép em cưới anh làm gì ! Em không đồng ý ! Ai cho anh với bố mẹ chuẩn bị lễ cưới rồi chứ ! – Vy Anh phẫn nộ nhìn anh, ương bướng.
- Nếu anh muốn thì đã cưới từ lâu rồi ! – Duy Phong kéo cô vào lòng, thở dài – Đang chờ em !
- Thế tại sao không giúp em làm bài !
Không chịu sang ngủ cùng em để em sợ ma ! Không cho em cắn, không cho em hôn ! Anh muốn cắt đứt quan hệ rồi phải không ? – Vy Anh kết tội một
cách đầy tủi thân.