Huyền Thiên là môn phái đệ nhất thiên hạ, nằm trên đảo Bồng Lai vốn được mệnh danh là cõi tiên, quanh năm ẩn mình nơi núi rừng, không tham gia vào những cuộc phân tranh trong thiên hạ, chỉ khi yêu ma khó đánh xuất hiện mới phái người đi giáng yêu trừ ma.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, họ lại phất tay áo quay về với cuộc sống yên bình.
Chính vì lẽ đó, người trong nhân gian đều lấy việc gia nhập môn phái Huyền Thiên làm vinh dự, nhưng sự thật rất ít người có thể đặt chân vào đây.
Bên trong phái Huyền Thiên có ba đỉnh núi lớn và bốn ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi cao nhất nằm ở phía Đông tên gọi Lăng Thiên Phong, do tông chủ cai quản.
Phía Nam là Hội Tiên Phong thiên về dược.
Cách xa một chút, đỉnh núi còn lại chính là Khôi Tiêu Phong.
Cuối cùng, bốn ngọn núi nhỏ do tứ đại trưởng lão phụ trách trông coi.
Người ta đồn rằng, phong chủ của Khôi Tiêu Phong là Lâm Phong Ý, phong thái trích tiên, lạnh lùng cao ngạo, tỏa ra hơi lạnh khi xuất môn.
Người thường căn bản không dám đến gần hắn, ngoại trừ hai vị phong chủ và bốn vị trưởng lão, hắn cũng không thường xuyên xuất môn gặp gỡ mọi người.
Mỗi ngày, ngoài việc tu luyện ra, hắn hoàn toàn không màng gì đến thế sự.
Người trong môn phái thường nói chủ tu Khôi Tiêu Phong rất vô tình.
Trước kia còn có đệ tử lén lên Khôi Tiêu Phong chỉ vì muốn thấy phong thái tiên nhân của phong chủ Khôi Tiêu Phong, kết quả tất cả đều bị ném xuống Khôi Tiêu Phong, ngay cả nữ đệ tử to gan cũng không may mắn thoát khỏi.
Dù vậy, vẫn có người ôm hy vọng tái phạm.
Phong chủ Khôi Tiêu Phong khó lòng đề phòng, cuối cùng phải trực tiếp hạ lệnh ai dám tùy ý bước lên Khôi Tiêu Phong thì sẽ bị trục xuất khỏi phái Huyền Thiên, quả nhiên sau đó không còn ai dám lên nữa.
Ngày thường, Khôi Tiêu Phong là nơi yên tĩnh không ai lui tới, tuy nhiên hôm nay lại rất náo nhiệt.
“Tiêu sư muội, thế nào rồi?” Sau khi thấy Tiêu Ngưng bắt mạch xong, tông chủ lập tức hỏi.
Tiêu Ngưng thở dài: “Không ổn lắm, mị ma này quá thâm hiểm, chỉ sợ không có cách nào trừ tận gốc mị độc, hôm nay ta chỉ có thể cho thêm nhiều liều lượng thuốc một chút để tạm thời ngăn chặn nó.”
Lâm Phong Ý tựa ở đầu giường, nghe vậy cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng tông chủ cứ đi tới đi lui trước mắt hắn, làm cho hắn hoa mắt chóng mặt.
“Sư huynh, mấy ngày nữa ta sẽ bế quan.” Lâm Phong Ý mở miệng nói.
Tiêu Ngưng ngây người một lúc mới vội vàng khuyên nhủ: “Không được đâu sư huynh.”
“Trong lòng ta biết rõ.”
“Sư huynh! Ngươi…” Tiêu Ngưng giậm chân tức giận.
“Sao vậy, hai người các ngươi làm sao đấy?” Tông chủ nhìn hai người đầy khó hiểu.
Lâm Phong Ý mím môi không lên tiếng.
Tiêu Ngưng mở miệng giải thích: “Loại độc này thâm hiểm ở chỗ, pháp lực càng thấp thì càng ít bị hạn chế, với tu vi hiện tại của sư huynh, ít ngày nữa mị độc sẽ bắt đầu hoạt động, đến lúc đó chỉ cần lô đỉnh [1] giải trừ là có thể bình yên vượt qua. Nhưng mà về sau vẫn phải chịu hạn chế năm phần công lực, hơn nữa rất thường xuyên phát tác.”
“Nếu ta bế quan làm phân tán mị độc thì sẽ được một lần vất vả cả đời nhàn hạ.” Lâm Phong Ý nói.
“Không hóa giải được đâu, hậu quả thế nào tại sao sư huynh không nói luôn?” Tiêu Ngưng hỏi tới.
Thấy Lâm Phong Ý im lặng, tông chủ biết nếu không hỏi rõ hắn nhất định sẽ giấu mình: “Hậu quả gì?”
“Nếu có thể hóa giải một ít thì sẽ làm mị độc phát tác chậm hơn, không phải chịu hạn chế công lực, nhưng nếu không có cách nào hóa giải, ta sẽ bị bạo thể mà chết.”
“Không thử làm sao biết.”
“Thử thế nào được? Không cẩn thận là đi đời nhà ma đấy.”
“Ta hiểu rất rõ.” Lâm Phong Ý không bị lay chuyển.
“Ngươi…” Nghe vậy, Tiêu Ngưng càng tức, cầm hộp thuốc của mình lên, tức giận bỏ ra ngoài.
“Ấy, Tiêu sư muội…” Tông chủ không cản được nàng, quay đầu bất lực hỏi Lâm Phong Ý, “Ngươi lại làm gì khiến sư muội nổi giận vậy?”
Sau khi Tiêu Ngưng giận dữ bỏ ra ngoài, thấy các đồ đệ của Lâm Phong Ý giương mắt nhìn mình, nàng mới dần bĩnh tĩnh lại. Nàng biết, Lâm Phong Ý khiến nàng tức giận bỏ đi là vì có chuyện muốn nói cùng tông chủ.
“Tiêu sư thúc, sư tôn thế nào rồi?” Tô Tiêu Tiêu chen lên trước hỏi, Vân Châu đứng bên ngoài cũng không dám chớp mắt, nhìn Tiêu Ngưng chằm chằm.
“Không sao, Tiêu Tiêu, ngươi theo ta đến Hội Tiên Phong lấy thuốc.” Nói xong, Tiêu Ngưng rời đi.
Không lâu sau, tông chủ cũng ra ngoài.
Giọng Lâm Phong Ý từ trong phòng truyền ra, Doãn Mặc tiến vào.
Vân Châu tiễn tông chủ tới vách núi.
Tông chủ bắt gặp ánh mắt hi vọng của Vân Châu, an ủi: “Không có gì quá nghiêm trọng. Đừng lo lắng.”
Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua.
Vân Châu vẫn chưa nhìn được mặt mũi Lâm Phong Ý, chỉ nghe giọng nói lạnh như băng của hắn ở cửa.
Tông chủ và Tiêu Ngưng thì lại thường xuyên đến Khôi Tiêu Phong, ngay cả tứ đại trưởng lão cũng đã tới đây hai ba lần.
Có một lần Doãn Mặc được gọi vào trong phòng, Tô Tiêu Tiêu đã lâu không được gặp sư tôn, cho rằng sư tôn sắp chết nên khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem xông vào phòng, Vân Châu không ngăn người lại, cũng tiến vào theo.
Doãn Mặc đang thu dọn vải gạc và thuốc trên bàn, Tô Tiêu Tiêu sau khi nhìn thấy Lâm Phong Ý đã khóc đến nỗi không thở ra hơi, cách một tấm màn tơ, Lâm Phong Ý dỗ nàng vài câu, kế đến đuổi cả hai ra ngoài.
Vân Châu không khỏi hoài nghi có phải sư tôn đã quên mất một người còn đang sống sờ sờ là mình rồi không.
Ngày hôm sau, cuối cùng Lâm Phong Ý cũng gọi Vân Châu vào phòng rồi nói cho y biết tin mình chuẩn bị bế quan.
Vân Châu quỳ dưới đất nghe sư tôn dặn dò.
“Ngày mai sư phụ phải bế quan, Khôi Tiêu Phong giao cho ngươi làm chủ, nếu có chuyện gì không thể quyết định được thì đến Lăng Thiên Phong tìm tông chủ, cũng đừng quên kiểm tra bài học của sư đệ và sư muội ngươi…”
“Sư tôn phải bế quan bao lâu?” Vân Châu ngắt lời Lâm Phong Ý.
Y không muốn quản lý Khôi Tiêu Phong, cũng không muốn xem sư đệ sư muội luyện tập thế nào, y chỉ muốn biết mình phải đợi bao lâu mới có thể gặp lại sư tôn.
“Nhanh thì dăm ba tháng, chậm thì một hai năm.”
“Đồ nhi đã rõ.” Vân Châu gục đầu không nói thêm nữa, thầm nghĩ lâu như vậy sao.
Lâm Phong Ý dường như hơi mệt, bảo Vân Châu không còn gì thì lui ra ngoài.
Vân Châu quỳ dưới đất không lên tiếng.
Qua thật lâu mới khẽ gọi: “Sư tôn.”
Lâm Phóng Ý không trả lời.
“Sư tôn.” Giọng nói vang vọng, đáp lại y chỉ có sự yên tĩnh.
Người quỳ dưới đất đứng lên, nhưng lại tiến vào sâu bên trong phòng.
Vân Châu vén màn tơ màu trắng, Lâm Phong Ý nằm trên đệm chăn tựa hồ đang ngủ.
Vẫn là khuôn mặt khiến tim y xao xuyến không thôi.
Vân Châu luôn không hiểu tại sao sau khi sư tôn thu nhận sư đệ và sư muội, người lại không còn thiên vị mình giống như trước kia nữa.
Lần này đi Bắc Cương trừ ma, rõ ràng pháp lực của y cao hơn, nhưng sư tôn lại chỉ dẫn theo Doãn Mặc.
Kết quả Doãn Mặc lành lặn trở về, còn sư tôn thì phải nằm trên giường tu dưỡng.
Ghi chú:
[1] Lô đỉnh là thuật ngữ tu luyện đan đạo, giải thích là người tu luyện thân thể của chính mình, hay chỉ đất trời, đơn giản dễ hiểu là nam tu dùng nữ tu để thải âm bổ dương, nữ tu này địa vị thấp, sự hiện diện của họ chỉ phục vụ cho việc giúp nam tu hấp thụ âm nguyên, đề cao công lực. Phương pháp thuộc tiểu thuyết hư cấu, không thể làm thật.