Nhẹ Nhàng Trích Mộng

Chương 10: Chương 10




Edit & Beta: Hann

Bỏ dở bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra, cố ý bao trọn để cô đi dạo phố, đây là chuyện Chu Nham có thể làm được, nhưng Yến Tinh Nghi khá tò mò, sao đột nhiên tâm trạng anh lại không tốt, sao lại bất chợt muốn dỗ cô?

“Không cần làm vậy đâu, anh tặng em nhiều quà lắm rồi.”

Thật ra Yến Tinh Nghi không dễ dỗ, với người phụ nữ khác thì chỉ cần tặng túi hay chút đồ trang sức là dỗ dành được ngay, nhưng cô thì không. Cô là Yến Tinh Nghi, xuất thân danh giá, từng thấy qua những món đồ quý giá nhất trên thế giới này, vật chất không còn lay chuyển được cô nữa.

Nhưng Chu Nham là một người đàn ông, thân là đàn ông, đương nhiên anh muốn tiêu tiền cho người con gái mình yêu. Anh không quan tâm việc Yến Tinh Nghi từ chối, dứt khoát nhìn sang nhân viên bán hàng: “Gói lại những món đồ mới nhất, gửi đến nhà họ Yến.”

Ánh mắt của nhân viên bán hàng lập tức sáng lên, Dương Lâm lễ phép đưa thẻ, người bán hàng nhận bằng hai tay.

“Vâng ạ, Chu tổng!”

Yến Tinh Nghi nhíu mày, tuy cách dỗ dành của Chu Nam khá đơn giản và khô khan, nhưng không thể không nói, tiêu tiền cho con gái là cách trực tiếp có hiệu quả nhất. Dù có tức giận hơn nữa, chỉ cần không phải vấn đề lớn thì càng đập nhiều tiền giấy, cơn giận càng nguôi nhanh.

Mặc dù Yến Tinh Nghi không thiếu cái gì, nhưng có người hào phóng tiêu pha vì mình, cô không ghét cảm giác này, nhưng khi nãy cô không hề tức giận đến thế.

Chu Nham vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo cô sang đây ngồi. Yến Tinh Nghi không nhúc nhích, Chu Nham bèn đứng dậy đi đến. Anh đứng trước mũi chân cô, trong gương phản chiếu dáng người cao lớn của anh. Người đàn ông cúi người xuống vì cô, gục đầu, thành khẩn nói: “Anh không nên hung dữ với em, anh xin lỗi, xin lỗi.”

Yến Tinh Nghi lười nhác gật đầu: “Vậy tại sao anh lại không vui?”

Chu Nham nắm tay cô ngồi xuống, không buông tay cô ra mà giữ trong lòng bàn tay của mình, thi thoảng dùng lòng bàn tay để vân vê ngón tay cô. Anh không trả lời câu hỏi này, Yến Tinh Nghi cũng không truy cứu nữa. Chu Nham không muốn nói, cô sẽ không miễn cưỡng, không nên đi sâu vào vấn đề.

Nhân viên bán hàng gói lại tất cả các mặt hàng mới nhất của cửa hàng vì Yến Tinh Nghi, khoảng chừng hai mấy cái túi, được ba người mang đi.

Yến Tinh Nghi thấy vậy bèn nhíu mày, giọng nói lười nhác có chút quyến rũ: “Anh trai à.”

Chu Nham nhìn cô: “Ừ.”

Giọng anh hơi khàn, Yến Tinh Nghi không nhận ra sự khác thường của anh, cô lười biếng lùi ra sau, cả người Chu Nham nghiêng về phía trước, cô thuận thế sà vào vòng tay của anh: “Anh có nghĩ đến chuyện này không? Anh cứ nuôi em đến lớn như vậy, sau này có lẽ không ai dám theo đuổi em nữa, vậy thì ai cưới em đây.”

Chu Nham nở nụ cười, Yến Tinh Nghi bỗng nhận ra hai người đang ở rất gần, nghiêng đầu một chút là thấy ngay gương mặt gần trong gang tấc của anh. Đường nét sắc sảo, đôi mắt trầm lắng, anh khẽ cười, môi hơi cong lên, lúc nào cũng bá đạo, thiên vị một cách công khai: “Không ai thèm cưới, vậy anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Yến Tinh Nghi khẽ cười: “Nuôi em cả đời?”

“Nuôi.”

“Em rất phí tiền, anh nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Yên tâm.”

Chỉ là lời nói đùa giỡn, Yến Tinh Nghi không để trong lòng, nhưng cô không biết Chu Nham thực sự nhớ kỹ từng câu mà cô nói.

Đêm nay kết thúc thắng lợi bằng việc mang được Yến Tinh Nghi về.

Yến Triệt rất hài lòng khi thấy cô và Chu Nham đi cùng nhau. Lúc Chu Nham rời đi, ông còn đích thân tiễn về. Khi trở lại, ông thấy Yến Tinh Nghi vẫn đứng tại chỗ, cô gái nói: “Đừng nảy sinh những vọng tưởng không nên có, anh ấy sẽ không thích con.” Cô cố ý chờ ông để nói những lời này.

Yến Triệt bất lực cười: “Sao con biết cậu ấy sẽ không thích con?” Ông cảm thấy Chu Nham rất thích Yến Tinh Nghi.

“Con đã từng hỏi anh ấy.”

“Hả?” Yến Triệt nhíu mày.

“Anh ấy từng phủ nhận vô số lần.”

Yến Triệt nhìn về hướng Chu Nham rời đi, không còn nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.

Vẻ mặt của Yến Triệt có chút ẩn ý: “Phải không…”

“Vậy nên chú hãy bỏ những ý nghĩ đó đi, Chu Nham không phải là người chú có thể tùy ý kiểm soát.”

Yến Triệt im lặng một hồi lâu, dở khóc dở cười: “Tinh Nghi, ở trong lòng con, chú là người như vậy sao?”

Nếu không thì… sao?

Ánh mắt của Yến Tinh Nghi chính là câu trả lời.

Hầu như Yến Triệt chẳng bao giờ kiểm soát được cô cháu gái này, người duy nhất có thể quản cô là Chu Nham. Hơn nữa, Yến Triệt cũng biết, nhà họ Yến có lỗi với cô, để cô phải gánh vác rất nhiều. Trong mắt người khác cô là thiên chi kiêu nữ, nhưng thật ra cô chẳng khác gì tù nhân mang xiềng xích sống qua này.

Yến Tinh Nghi chỉ để lại cho ông một bóng lưng lãnh đạm.

Trên đường trở về phòng, cô gặp Yến Hồi và Quế Dung. Yến Hồi nhìn thấy cô, lập tức buông tay Quế Dung ra rồi chạy đến chỗ Yến Tinh Nghi. Vì cậu biết Yến Tinh Nghi không thích mình, thế nên cậu chỉ chạy đến cách cô hai bước rồi dừng lại.

“Chị, chị về rồi.”

“Ừ.”

“Ngày hôm nay em đã đi nhà trẻ…”

“Yến Hồi.” Yến Tinh Nghi cắt ngang lời nói vui sướng của cậu bé: “Chị hơi mệt.”

Yến Hồi mất mát cúi đầu: “Em biết rồi, chị mau về nghỉ ngơi đi.”

Yến Tinh Nghi đang muốn đi thì Quế Dung nhíu mày lại, nói: “Tinh Nghi, em trai rất thích con.”

Lời này có ý nói bóng nói gió, bà đang quở trách cô.

Yến Tinh Nghi nhìn sang người thím của mình, cô thật sự không hiểu nổi Yến Triệt, vì một người phụ nữ bình thường mà ông ra sức dẹp sách lời bàn tán của mọi người để cưới bà vào cửa, đúng là có chút mưu mô. Nhiều năm như vậy, Quế Dung không nói chuyện với cô nhiều, đây là lần đầu tiên bà để lộ cảm xúc không vui.

Yến Tinh Nghi nở nụ cười: “Nó thích con, lẽ nào con phải thích lại nó?”

Dù Yến Hồi biết chị không thích mình, nhưng nghe được câu này cậu vẫn thấy tổn thương, giọt lệ rơi xuống. Người làm mẹ như Quế Dung đương nhiên sẽ cảm thấy đau lòng, giọng nói lạnh lại: “Sao con lại ác độc như vậy? Con cứ sống như tảng băng nhiều năm như thế, Yến Hồi đã thay đổi rất nhiều, nó chỉ là đứa bé năm tuổi, sao con có thể nói ra lời tổn thương nó như thế?”

Tổn thương sao?

Yến Tinh Nghi muốn chết lặng, đều như nhau cả.

Ở cái tuổi của Yến Hồi, cô đã suýt chết nhiều lần, nào có ai đau lòng cho cô không? Lúc nào cô cũng phải nghĩ cách sống sót trong căn nhà họ Yến luôn muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Nói cô tuyệt tình cũng được, vô tâm cũng được, cô không quan tâm: “Vậy thím nên bảo cục cưng của mình đừng xuất hiện trước mặt con nữa.”

Nói xong, Yến Tinh Nghi không quan tâm vẻ mặt của Quế Dung và Yến Hồi ra sao, lạnh lùng rời đi.

Mãi đến khi về phòng, cô mới có thể thở ra, nhà họ Yến lớn như vậy, thật ra không có nơi nào thuộc về cô cả.

Gió từ cửa sổ thổi đến, màn lụa mỏng được thêu dệt đẹp mắt lất phất trong gió, không biết trên bàn xuất hiện bức thư từ khi nào, yên lặng nằm ở đó.

Là ai gửi đến?

Cô cầm bức thư lên, gọi bảo mẫu tới để hỏi ai đã đến phòng của mình nhưng bảo mẫu không nói nên lời. Yến Tinh Nghi để cô ta rời đi, cô xé bức thư ra, mở tờ giấy bên trong ra, nét chữ quen thuộc khiến đôi mắt cô như giãn ra, chỉ có một câu.

[Con không trốn thoát khỏi mẹ được đâu.]

Bức thư và tờ giấy cùng rơi xuống đất, Yến Tinh Nghi lùi lại, nhìn chằm chằm tờ giấy trên mặt đất. Khoảnh khắc đó, cô bỗng tiến đến cầm tờ giấy lên, điên cuồng xé nát.

Giấy vụn rơi đầy nền, gió thổi bay tứ tung lên bàn, lên cả giường.

Yễn Tinh Nghi bỗng hất đồ đạc trên bàn xuống, bảo mẫu ngoài cửa nghe thấy âm thanh nên lập tức tiến vào, trông thấy cô đang đứng trước cửa sổ, lồng ngực hơi phập phồng. Cô liếc mắt nhìn, lạnh nhạt phân phó: “Dọn dẹp sạch sẽ.”

Đêm hôm đó, Yến Tinh Nghi sai người đưa đến rất nhiều rượu. Cô biết nếu mình không uống chút gì đó thì có lẽ đêm nay cô sẽ không cách nào ngủ được.

Không biết uống được bao lâu, ý thức cô dần trở nên mơ hồ, thứ gì đó ẩm ướt chảy ra từ trong mắt. Cô sờ mặt mình, trông thấy chút nước mắt. Yến Tinh Nghi cười tự giễu, tiếng cười càng lúc càng lớn, cô cứ cười rồi ném bình rượu lên tường, nhìn chằm chằm vào vết nước loang lổ trên đó, ánh mắt ngày càng lờ mờ.

Cô nhắm mắt lại, trong giây lát rơi vào vòng xoay thâm trầm, có rất nhiều âm thanh tới tấp vang lên bên tai cô.

“Con là người nhà họ Yến, con phải giỏi tất cả mọi thứ, không thì con sống như thế nào được? Con không xứng được sống!”

“Là con gái thì phải phát huy được tất cả giá trị của mình, nếu con không thể cho mẹ thứ mẹ muốn, vậy thì mẹ không ngại đưa con lên giường người khác.”

“Nhớ kỹ, con không được sống vì bản thân, mà sống cho mẹ. Mẹ là người sinh ra con, con phải nghe theo mẹ!”

“Tinh Nghi, con làm tốt lắm, chính là như vậy, khiến Chu Nham say đắm con, sau đó chúng ta có thể bỏ nhà họ Chu vào trong túi!”

Bỗng nhiên, cô bị kéo vào vòng xoáy sâu hơn, thấy được bản thân lúc còn bé. Năm tuổi lúc bị đánh đòn cấm túc, chỉ vì nói sai mấy câu. Sáu tuổi, bị bố dùng roi da quất, toàn thân đầy vết máu. Bảy tuổi, quỳ gối trên mảnh thủy tinh vỡ, vô số mảnh vỡ ghim vào đầu gối cô. Tám tuổi, cô bị tát vô số lần, gò má sưng cả lên…

Năm này qua năm nọ.

Cô phải chịu đựng việc bị đối xử vô nhân đạo như thế.

Cô muốn chết quách đi, nhưng không thể được.

Cô đã phải trưởng thành như thế.

Nhưng cô như vậy, quả nhiên đúng như những gì cô đã nghĩ lúc còn bé, biến thành một con quái vật, một người không có tình cảm, không có trái tim, không hiểu thiện lương, không chút ấm áp.

Yến Tinh Nghi dùng sức xé nát vòng xoáy màu đen đó, mỗi lần xé lại xuất hiện thêm một tầng, một tầng khác, chuỗi màu đen vô hạn không có điểm dừng. Nó đang muốn nuốt chửng cô, muốn bao phủ đời cô.

Là ai đang khóc?

Cô sờ mặt mình.

Hóa ra là cô…

Cô đột nhiên cảm nhận được cơn đau, trên mặt đau, cánh tay đau, chân đau, toàn bộ cơ thể đều đau, những nơi từng bị ngược đãi cứ như kéo đến lần nữa.

“Tinh Nghi.”

“Tinh Nghi!”

Là ai đang gọi tên mình?

Ai?

Yến Tinh Nghi ra sức nắm lấy một tia sáng xuyên qua vòng xoáy ấy.

Chu Nham nhìn cô gái đang giãy giụa rơi lệ trong lòng mình, đau lòng tột cùng. Anh biết trước đây cô rất đau khổ, anh hận không thể gánh chịu hết tất cả thay cô. Chu Nham tự trách mình tới quá trễ không chỉ một lần, nếu anh biết cô sớm hơn một chút, có lẽ cô sẽ không phải sống một cuộc đời như thế.

“Tinh Nghi, đó là mơ, không sao.”

“Tinh Nghi, anh ở đây, em vẫn còn anh.”

“Tinh Nghi, mau tỉnh lại.”

Vòng xoáy màu đen u tối dần dần xuất hiện nhiều tia sáng, như là ánh mặt trời lúc mới mọc khiến cô không mở mắt nổi. Nhưng cô đã chìm trong bóng tối quá lâu, muốn xem xem ánh sáng có dáng vẻ như thế này, có phải nó rất đẹp như cô vẫn hằng nghĩ không.

Yến Tinh Nghi gắng gượng mở mắt ra, như bươm bướm đang cố thoát kén, hàng lông mi dày ướt đẫm từ từ mở ra, cuối cùng cũng nhìn thấy sắc trời, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Chu Nham.

Hóa ra là anh à.

Ánh sáng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.