Nhĩ Đàm Luyến Ái Vi Hà Bất Án Sáo Lộ Lai

Chương 2: Chương 2: Trừng phạt mua sai hoa (H)




Tan tầm Tô Thừa tới đón Cố Diễn, hôm nay là ngày tròn kỷ niệm một năm hai người quen biết.

Tuy rằng bề ngoài là một mỹ nhân, nhưng nội tâm Tô Thừa là một nam nhân cẩu thả. Cho nên y vốn không nhớ tới ngày này, thế nhưng y bị Cố Diễn nháo đến sợ hãi, thời điểm lần trước y quên kỷ niệm 6 tháng quen biết, suýt chút nữa bị Cố Diễn ở trên giường làm chết.

Tô Thừa mở chân ra, cả người đều không xong, y vẫn nhịn không được hỏi Cố Diễn ở trên người mình đang ra sức cày cấy, sáu tháng có ý nghĩa đặc biệt gì?

Cố Diễn một bộ dạng cô dâu nhỏ bị tức giận, bất mãn ở trên nụ hoa của y gặm một chút, sau đó thở phì phò nói, sáu tháng êm xuôi!

Tô Thừa không thể cười khổ, phi thường muốn trở mình khinh thường quá khứ, kết quả hạ thân bị mạnh mẽ tiến nhập một lần. Y cũng chỉ có thể nha nha ân ân, sảng khoái đến trợn trắng mắt.

Không thể không nói Cố Diễn đa số thời gian đều là một tình nhân ôn nhu biết chăm sóc, thế nhưng hắn thường xuyên kiên trì làm một ít chuyện Tô Thừa không thể lý giải được. Chẳng hạn như Tô Thừa lúc đón hắn giờ tan làm, nhất định phải cầm lấy hoa hồng phấn hắn thích nhất, Cố Diễn mới có thể vui vẻ.

Tô Thừa lúc bắt đầu còn muốn cười nhạo hắn, đây không phải là ưa thích của mấy bé nữ sinh sao, Cố Diễn liền mất hứng, quở trách y nói em đến cuối cùng có hiểu chuyện luyến ái hay không a, cái này gọi là tình thú. Người trong lòng cầm hoa ở giao lộ vào giờ tan làm chờ mình, đây là mỗi một giấc mộng của thiếu nữ a?

Tô Thừa yên lặng rơi lệ, không hiểu nổi sao lúc đó mình lại bị cái tên mặt người dạ thú này lừa gạt, trộm lên giường hắn, từ đây kỵ người khó xuống.

Cố Diễn lại bày ra vẻ mặt cô dâu nhỏ đáng khinh thường, “Em đến cùng có hiểu hay không a, nói chuyện yêu đương là phải như vậy?”

Tô Thừa vô cùng thẳng thắn, y không hiểu, y đều không cùng những người khác thảo luận.

Lời thành thật này trong lúc vô tình lấy lòng Cố Diễn, vì vậy Cố Diễn sẽ không so đo cái khác, trở mặt nhanh đến mức như tuyển thủ chuyên nghiệp, điềm điềm mật mật đến gần hôn y, ghé vào lỗ tai y nói, “Dù sao, giờ tan tầm đến đón người nhất định phải mang tới, phải hồng nhạt, hoa hồng.” Tô Thừa tỏ vẻ được rồi được rồi, anh vui vẻ là được.

Cố Diễn liền trừng hắn, niết tay vặn vẹo tỏ vẽ bất mãn: “Em sao có thể lúc hôn môi không nhắm mắt a?”

Tô Thừa nhắm mắt lại, hai mắt thật sự là tối đen.

Cố Diễn hài lòng ôm người hôn một hồi lâu, lúc này con mèo lớn cũng xuôi lông.

Lúc chờ Cố Diễn tới, Tô Thừa vẫn yên tâm mà lên baidu một lần nữa coi có mua đúng hoa hồng phấn chưa. Trước có một lần, y không cẩn thận mua nhầm hoa hồng phấn thành hoa cẩm chướng, trời thấy, Tô Thừa là một thẳng năm không có khiếu thẩm mỹ, y đối với tất cả loại hoa không có năng lực thưởng thức, càng không nói đến phân rõ được chủng loại. Chỉ cảm thấy đều là hồng nhạt, thoạt nhìn cũng như vậy. Kết quả là chọc Cố Diễn không cao hứng, đem người trói ở đầu giường, hai chân mở ra, chen lấn rất nhiều thuốc mỗ mang tính kích dục đi vào. Tô Thừa bị dục vọng làm cho sắp điên, thế nhưng Cố Diễn cũng không cho y.

Một cái đầu tóc màu đen đầy mồ hôi dính trên trán, trên xương quai xanh cũng để lại vài sợi tóc ướt, Tô Thừa mắt rưng rưng, nức nở “Nhanh, tiến vào, ô ô, em muốn…” Trên giường người bị hành hạ đến có chút đáng thương, hai chân cũng không thể xoa dịu một tí, chỉ có thể ngóng mong chờ đợi Cố Diễn.

Nơi kia của Cố Diễn cũng cứng đến lợi hại, thế nhưng ngạo kiều như hắn, không thể nào dễ dàng buông tha Tô Thừa như vậy.

Cố Diễn vô cùng kiên nhẫn rút ra một cành trong đống hoa cẩm chướng đến, đem cành hoa kia sửa lại một chút, sau đó cầm nó đảo quanh hậu huyệt của Tô Thừa. Vốn dục vọng đã bị ép đến đỉnh cao, không đụng vào thì được, một khi đụng vào lại càng lòng tham không đáy, Tô Thừa đối với hoa bé nhỏ kia sinh sợ hãi, thế nhưng không thể ngăn cản mình càng mở chân ra, không nhịn được hướng người trước mắt cầu hoan.

Cố Diễn rõ ràng bá đạo khi dễ người kia, sờ môi mình biểu tình khinh bỉ, không chút lưu tình tiếp tục đem cành hoa nhỏ kia đi quấy rối nơi kia của Tô Thừa.

Tô Thừa hết lần này đến lần khác đối với biểu tình hèn mọn yêu thương này không hề có sức kháng cự, đã muốn nhuyễn thành một đống xuân thủy, cầu xin Cố Diễn tiến vào. “Em sai rồi, muốn anh… Tiến vào, vào em có được không?” Trói buộc trên tay bởi vì vặn vẹo đã sớm mở ra, Tô Thừa cũng không dám trực tiếp an ủi mình, tay không nhịn được đẩy nơi đó, đối với Cố Diễn mở lời mời.

Cố Diễn vẫn vô tình đem cành hoa nhỏ cắm vào, từng cây từng cây nhỏ vốn không thể giảm bớt dục vọng, trái lại đâm đến Tô Thừa có chút đau, y nhịn không được tiếp cận bên người Cố Diễn, mang theo tiếng khóc nức nở nói “Cho em, không muốn hoa này, em muốn anh.”

Tiếng Cố Diễn khàn khàn đầy mê hoặc, cũng là bị bức đến sắp không nhịn nổi: “Biết lần sau phải mua cái gì không?”

Nội tâm đại lão gia của Tô Thừa bị hắn hành hạ đến nhanh khóc, “Mua hoa hồng, a, không phải hoa cẩm chướng.”

Cố Diễn lúc này mới cảm thấy hài lòng, đem đóa hoa cẩm chướng đen đủi kia ném xuống, mò về phía sau Tô Thừa động viên “Ngoan, nhắm mắt lại.” Tô Thừa khóc thút thít nhắm mắt lại, phía sau lưng bị xoa xoa nổi lên tình sắc, Cố Diễn hài lòng hôn lên mắt của y.

Ừm, đây mới là cách thức đúng đắn mở ra tâm hồn thiếu nữ a.

Nhìn thời gian xấp xỉ, Tô Thừa vội càng đem đống ký ức rối như tơ vò lôi ra. Sửa lại âu phục của mình một cút, đây là Cố Diễn đã sớm mua, yêu cầu y phải mặc lúc này, cầm đóa hoa hồng phấn nhỏ đúng chủng loại, ngọc thụ lâm phong đứng ở giao lộ chờ Cố Diễn tan tầm.

Cố Diễn nhìn thấy Tô Thừa xa xa cười cười với hắn, mặt nhịn không được đỏ lên.

Cô dâu nhỏ dường như nũng nịu đi tới, trên mặt Tô Thừa như chuồn chuồn lướt hôn một cái, Tô Thừa cười ôm lấy vòng eo của hắn, đem người hôn sâu hơn, sau đó nhắm mắt lại cùng hắn hôn môi dây dưa một hồi.

Cố Diễn ôm hoa hồng phấn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tỏ vẻ tâm hồn thiếu nữ trăm phần trăm thỏa mãn.

Vốn không nghĩ tới đại thúc thư ký vừa vặn thấy cảnh này mà trợn mắt ngoác mồn, thì ra tổng giám đốc không ngừng không chịu sinh em bé, thì ra là cong. Không chỉ là cong, nhìn dáng dấp vẫn là ở dưới người kia đi.

Mẹ Cố Diễn càng buồn, thế nhưng suy nghĩ một chút, trong phòng Cố Diễn giấy dán tường hình cây anh đào phấn nộn cùng khăn trải giường hình Sailor Moon, bà cũng đã nhìn ra, chỉ mong Cố Diễn có thể gặp một công tốt, ai…

Bởi vậy có thể thấy được, mẹ Cố Diễn thật sự là một lão thái thái có tâm vĩ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.