Thanh Phong lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu: “Âu Dương đại nhân sợ là có hiểu lầm. Ta nói nhiều với ngài như vậy, là vừa không muốn quay đầu lại cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu. Âu Dương đại nhân tiền đồ vô lượng, muốn thê tử thế nào đều sẽ có, nhìn gần, chi nữ của Thừa tướng Triệu Việt Khê đã khổ sở chờ ngài hai năm, nhìn xa, Vô Diêm trấn không chừng có ai đó đang ngóng trông ngài. Âu Dương đại nhân không cần phí tâm tư ở chỗ này của Thanh Phong, Thanh Phong không muốn cũng không xứng.”
Lan Thương đêm qua vui mừng cả một đêm, nghe thấy tiếng tim Thanh Phong đập mạnh khiến hắn nghĩ lầm rằng bọn họ còn có cơ hội. Trong lòng khổ sở, hắn nhịn không được hỏi nàng: “Nàng thật lòng yêu đại Hoàng tử sao?”
Thanh Phong nghe hắn hỏi câu này, cảm thấy mình thật sự bất lực: “Ngài vu oan giá họa.”
“Ta đã nhìn thấy hai người ôm nhau.”
Thanh Phong đột nhiên bật cười, Âu Dương Lan Thương không chỉ không yêu nàng, còn không tin tưởng nàng, thật khiến cho người ta xấu hổ. Chân bước ra ngoài cửa, nàng hơi cong mình: “Âu Dương đại nhân đi thong thả.”, không thèm ở lại nhiều lời với hắn thêm một câu nào nữa.
“Thanh Phong.”
“Không tiễn.”
Vẻ mặt Thanh Phong cương quyết, Lan Thương chưa vào giờ nhìn thấy vẻ mặt này. Lúc này đã nhìn thấy nó thật rõ ràng.
“Từ nay về sau không gặp nhau nữa phải không?” Lan Thương trước khi đi hỏi nàng.
“Đúng vậy.”
Hắn bước ra khỏi Phàm Trần thư viện, rời khỏi Thanh Phong, đi đến bờ sông Vĩnh An. Lan Thương trong lòng khổ sở, song lại chẳng biết nói cùng ai. Khi đó vừa đến kinh thành, hắn tựa như một cô hồn, lang thang khắp nơi, lòng bàn chân không có gốc rễ. Từ khi biết đến Thanh Phong, trong lòng trở nên an ổn, bất luận gặp phải việc gì khó đều sẽ nghĩ đến ở một cái tiểu viện tử còn có một người đang chân thành đợi chờ mình. Giờ phút này hắn như đang trở về thời điểm đó, tâm can trơ trọi không biết đặt ở đâu.
Lang thang ở bên ngoài đến đêm khuya, vào cửa thì thấy Tĩnh Niệm và Cảnh thúc đang dài cổ đợi hắn, hắn cười cười với bọn họ rồi bước vào phòng. Nằm một hồi lâu, tâm loạn như ma, hắn lại mặc lại xiêm y ra ngoài. Tĩnh Niệm đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe thấy Lan Thương lại muốn ra ngoài, cậu ta cũng mặc thêm xiêm y đi cùng.
Đêm khuya rét lạnh khiến cho người ta co rúm lại, Lan Thương run cầm cập, bước nhanh hơn. Tĩnh Niệm chưa bao giờ thấy hắn như vậy, theo sát phía sau sợ hắn xảy ra chuyện. Chỉ thấy Lan Thương một đường chạy như bay, cuối cùng dừng ở bên ngoài phủ của Tống tướng quân.
Tống Vi đã ngủ rồi, vừa nghe hạ nhân nói hắn tới liền mặc xiêm y vào đón hắn. Niệm Nguyệt cũng mặc lại xiêm y ra tới hầu hạ, bởi vì hoảng loạn nên thắt nút sai, trước ngực phồng lên. Tống Vi quét mắt liếc nàng ta một cái, nàng ta lại không biết, cho rằng Tống Vi đang đùa với mình, nhìn Tống Vi cười cời.
Tống Vi chịu không nổi bộ dạng đầy đặn của nàng ta, đứng dậy gọi nàng lại, chỉ chỉ vào ngực nàng.
Niệm Nguyệt mặt ửng hồng: “Đại nhân đang nhìn chỗ nào vậy?”
“...” Tống Vi dừng một chút, duỗi tay kéo vạt áo nàng ta: “Nút bị thắt sai. Người không biết sẽ cho rằng phủ chúng ta không đủ tiền để trả cho một nha đầu.”
Niệm Nguyệt vội vàng nắm lấy vạt áo của mình, quay đầu chạy.
Tống Vi hướng về phía bóng dáng nàng ta hô một câu: “Nhớ nấu nước pha trà!”
Rồi sau đó bước vào cửa, thấy Lan Thương đang thất thần, cười: “Bị quỷ ám sao?”
Lan Thương định thần lại, nhìn Tống Vi: “Thanh Phong nói muốn kiếp này không gặp lại ta nữa.”
“... Hòa ly rồi thì gặp nhau làm gì nữa?” Tống Vi chỉ đang trêu chọc hắn, Âu Dương Lan Thương cùng tam muội muội nhân duyên chưa đoạn, người sáng suốt đều nhìn ra được, hai người rõ ràng vẫn đang nhớ thương lẫn nhau.
Lan Thương bị hắn ta nói một câu này, không biết nên đáp lại như thế nào. Qua hồi lâu hắn mới ngập ngừng một câu: “Không thể không gặp lại được.”
“Tam muội muội không muốn gặp ngươi.”
“Vẫn sẽ gặp lại, dù có dùng biện pháp gì cũng phải gặp lại được.”
“Ngươi đã nghĩ kĩ rồi, tới tìm ta làm cái gì?” Tống Vi nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách này của Lan Thương đúng thật là buồn cười.
Lan Thương cũng không biết mình vì sao lại phải tới tìm Tống Vi, có lẽ là bởi vì hắn ta là thân nhân của Thanh Phong, cũng có lẽ là muốn hắn ta trợ giúp. Hắn không nghĩ ra, đành nói: “Cho ta chút nước uống đi?”
“Được thôi. Chờ nha đầu vô dụng kia của ta đun cái đã.” Tống Vi chợt nhớ tới gì đó, dường như đang cười: “Tam muội muội nhìn có vẻ ngây thơ, không có chủ ý, nhưng kỳ thật lại cực kỳ thẳng tính. Sau khi mẫu thân của muội ấy qua đời, muội ấy từng nuôi một con mèu, còn mèo con đó rất đáng yêu, tam muội muội mỗi ngày đều chăm nó ăn ngon uống tốt, ban đêm ôm nó cùng nhau ngủ. Sau lại có một ngày, con mèo con đó không biết đã đi đâu, biến mất vài ngày. Tam muội muội như phát điên đi tìm nó, qua vài ngày sau thì con mèo con đó đã trở về. Nhưng sau lại tiếp tục biến mất, cứ lặp lại như thế. Rốt cuộc có một ngày, muội ấy nhìn thấy con mèo đó nghênh ngang bước ra từ một viên tử, nhận ra rằng con mèo đó hai lòng. Sau đó muội ấy đã đánh đuổi nó, không cho con mèo đó bước vào cửa một lần nào nữa.”
“Sau đó nàng ấy có nuôi thêm con mèo nào khác nữa không?”
“Có nuôi, đối xử với con mèo khác càng tốt hơn.” Tống Vi nháy mắt với hắn, câu này thật ra là châm chọc hắn, bọn người hai người đều đang chơi xếp hình, chưa đến mức cả đời không qua lại với nhau được nữa, Tống Vi giờ đang gắn bọn họ lại với nhau. Nhưng quạt gió thêm củi, nhất định là phải có.
Lan Thương biến sắc, sao nàng có thể lại nuôi một con mèo khác! Trong lòng hắn vẫn chưa nhận ra, song đã thầm xem mình là con mèo kia của Thanh Phong rồi.
Niệm Nguyệt xách theo ấm nước tiến vào, nút áo đã được thắt lại nhưng vẫn không dám nhìn Tống Vi, nàng ta cúi mặt đổ nước phao trà rồi sau đó đứng ở một bên chờ. Tống Vi nghiêng người liếc nàng ta một cái, thấy gương mặt nhỏ của nàng ta rất căng thẳng, thầm nghĩ ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi ngược lại trách ta.
“Thanh Phong qua bao lâu lại nuôi một con mèo khác?” Lan Thương vẫn còn đang chìm vào trong câu nói vừa rồi của Tống Vi.
Tống Vi ngẩn người, tiếp tục nói bậy: “Chưa đầy một năm.”
Chưa đầy một năm, Lan Thương bấm tay tính toán, hai người hòa ly vào khoảng tháng Tư, vậy là còn bảy, tám tháng nữa Thanh Phong sẽ nuôi một con mèo khác. Trong lòng lại trầm xuống.
Hắn ở nơi này của Tống Vi ngồi không yên, đứng dậy cáo từ.
Tống Vi đưa hắn ra ngoài cửa rồi quay đầu trở về, nhìn thấy Niệm Nguyệt chạy trốn về phòng mình, nhìn không được cười thành tiếng.
Đầu óc Lan Thương rối như tơ vò, hắn liền nảy ra một suy nghĩ: Không thể để Thanh Phong nuôi một con mèo khác được. Âu Dương Lan Thương nhớ đến vẻ mặt kiên quyết của Thanh Phong lúc sáng sớm, trước mắt không dám đi tìm nàng, nhưng trong lòng nhớ nàng quá phải làm sao bây giờ? Nhớ tới Tống Vi có nói Thanh Phong muốn bán một ít tranh chữ của đại nhân, hắn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, đề bút viết chữ, đặt bút là “Hoài Cổ tiên sinh tự thể”, song lại nghĩ tới ôn thần đại Hoàng tử kia, liền sửa lại bút pháp.
Tĩnh Niệm theo hắn cả một đêm, cho rằng hắn đang định viết một tác phẩm lớn nào đó, đưa mắt nhìn xuống lại thấy hắn đang viết thoại bản. “Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng“... Cậu ta thở dài ra khỏi cửa. Đại nhân đúng là điên rồi.
Lan Thương múa bút thành văn suốt một đêm, viết được hơn hai mươi trang, thần thanh khí sảng thu dọn chỉnh tề đi thượng triều. Nào ngờ ở cửa cung hắn đụng phải Cảnh Kha.
Cảnh Kha dĩ nhiên biết chuyện hôm qua, liếc hắn một cái, nói: “Âu Dương đại nhân khí sắc rất tốt.”
Lan Thương khom người trước hắn ta, nhìn kỹ hắn ta một hồi, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, quý khí hồn nhiên. Chỗ nào cũng tốt. Nhưng có tốt đến mấy cũng không để ngươi làm mèo của Thanh Phong đâu. Âu Dương Lan Thương hiếm khi có cảm giác muốn phân thắng bại như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn về phía Cảnh Kha.
Cảnh Kha không muốn dây dưa quá nhiều với hắn, cũng không muốn làm phiền chuyện của hắn. Hôm qua ở cung yến hậu cung, phụ hoàng đột nhiên nói hai năm sau sẽ thoái vị, trong mấy năm nay sẽ xuống tay lập Thái tử. Phụ hoàng âm tình bất định, Cảnh Kha không biết phần thắng của mình là bao nhiêu. Sau khi hạ triều trở về phủ, phát giác Thư Nguyệt không ở đó, tìm người tới hỏi, hạ nhân nói Vương phi đến Phàm Trần thư viện.
Cảnh Kha nghe thấy Thư Nguyệt đi Phàm Trần thư viện cũng nhấc chân đi. Hắn thật ra lại không lo lắng Thư Nguyệt sẽ làm chuyện xấu, trước mắt ba người ở cùng nhau cũng chưa chắc là không thể, dù gì sau này ngày nào cũng sẽ gặp nhau.
Vào Phàm Trần thư viện, hắn thấy Thư Nguyệt đang cùng Thanh Phong học thêu. Theo lý thuyết, kỹ năng thêu thùa của Thư Nguyệt cũng coi như cao hơn các danh môn khuê tú ở kinh thành, có điều nếu đặt ở trước mặt thêu phẩm của Thanh Phong, nhiều ít cũng có chút phù hoa.
“Vương phi lại ở chỗ này sao.” Cảnh Kha cười đi đến chỗ các nàng, Thanh Phong nhìn thấy Cảnh Kha, đứng dậy thi lễ, Thư Nguyệt lại không thèm để ý đến hắn. Cảnh Kha dọn ghế ngồi ở trước mặt các nàng, nhìn Thanh Phong rồi lại nhìn Thư Nguyệt, trước giờ chưa từng nhìn thấy các nàng ở cùng nhau, hôm nay thấy được lại nhận ra hai người hoàn toàn khác nhau. Thư Nguyệt diễm lệ, Thanh Phong mộc mạc; Thư Nguyệt sinh động, Thanh Phong trầm tĩnh; Thư Nguyệt sắc xảo, Thanh Phong lại ôn nhu.
Cảnh Kha đối với Thanh Phong lại có chút tâm ma, hắn thậm chí còn nghĩ, có được ngôi vị Hoàng đế, ắt sẽ có được Thanh Phong.
Thư Nguyệt nhận ra Cảnh Kha đang thất thần, ngẩn đầu nhìn hắn, rồi nhìn đến thâm ý trong mắt hắn, vươn chân đá hắn một cái. Cảnh Kha bị nàng ta đá tỉnh, giương mắt nhìn.
Chỉ thấy Thư Nguyệt chậm rãi đặt thêu phẩm xuống, chỉ vào số tranh chữ trên tường của Thanh Phong, nói: “Tam tiểu thư vừa mới nói đại Hoàng tử văn chương lỗi lạc, chữ viết thiên kim khó cầu, thậm chí ở trong giang hồ còn có danh hào nổi trội: Hoài Cổ tiên sinh. Ngài cũng giấu ta rất kỹ!”
Cảnh Kha nghe nàng ta nói như vậy, mặt ửng đỏ lên, giương mắt nhìn Thanh Phong. Thanh Phong lại dường như không nghe thấy gì, đang dùng răn cắn đứt chỉ thêu: “Nhìn tam tiểu thư làm gì? Người ngài giấu diếm chính là thiếp.” Thư Nguyệt đứng lên, ngón tay điểm lên trán Cảnh Kha: “Theo thiếp về nhà!” Một phụ nhân xinh xắn đáng yêu, khiến cho người ta không dám làm điều gì có lỗi.
Cảnh Kha đứng lên cùng Thư Nguyệt ra cửa, hai người ra tới ngõ nhỏ đến bờ sông Vĩnh An, Thư Nguyệt mới quay đầu lại: “Sao lại đến mức này? Ngay cả danh hào của người khác ngài cũng muốn chiếm đoạt? Nếu ngày nào đó tam tiểu thư phát giác ra, cho dù thành thân cũng sẽ mượn cớ nói rằng ngài đang lừa gạt người khác.”
“Nàng ấy muốn tranh chữ đơn giản chỉ vì coi trong tiền bạc, ngày nào đó có được số bạc dùng không hết, còn muốn phân cao thấp loại chuyện nhỏ này với ta sao?”
Thư Nguyệt thấy Cảnh Kha không biết hối cải, thở dài: “Ngài đúng là hồ đồ! Nếu nàng ta coi trong tiền bạc như vậy, vì sao lúc trước lại không gả cho ngài? Nếu nàng ta coi trong tiền bạc như vậy, ngay từ đầu ngài sẽ thích nàng ta sao? Người ngài coi trọng chỉ là một người vụ lợi thôi sao?”
“...”
Thư Nguyệt cảm thấy rất thất vọng về Cảnh Kha, nếu hắn ta tranh đoạt một cách đường đường chính chính, Thư Nguyệt còn có thể nhẫn nhịn. Mà nay hắn lại dùng thủ đoạn không minh bạch, nhiều ít cũng khiến người ta khinh thường.
“Nàng ghen sao?” Cảnh Kha nhìn vẻ mặt khó chịu của nàng, cười hỏi.
Thư Nguyệt lắc lắc đầu: “Ngài có thấy khi nào thiếp ghen chưa? Dù ngài có rước cả trăm người về đây cũng sẽ không thấy được đâu. Từ lúc bắt đầu gả vào hoàng gia, thiếp đã không còn hy vọng nhất sinh nhất thế song nhân xa với kia nữa rồi. Chỉ muốn chúng ta đường đường chính chính, không làm mất mặt nhau, mỗi ngày đối xử với nhau thật tốt mà thôi.”
“Chà, vậy nàng đã làm rất tốt. Những người khác đều hâm mộ thê tử của Cảnh Kha ta, nàng đúng là người hiểu chuyện.”
Thư Nguyệt cười cười, Cảnh Kha đại thể không biết, chỉ có khi trong lòng không có hắn mới có thể hiểu chuyện được như vậy. Nếu thật sự có hắn, làm gì sẽ nguyện ý như thế? Nàng ta không muốn nhiều lời với hắn nữa, vươn tay chỉ vào một tiệm ăn: “Ta đói rồi!”
Cảnh Kha nắm lấy tay nàng ta: “Vậy đi ăn thôi!”
Thư Nguyệt rút ra: “Phu thê già cả cả rồi, làm gì vậy.”
Cảnh Kha lại nắm trở về: “Vậy thì đã sao.”
Thư Nguyệt không giãy giụa. Hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Thanh Phong đối với Cảnh Kha khiến Thư Nguyệt có chút ngưỡng mộ. Nàng ta gọi mấy bầu rượu, không thèm để ý tới Cảnh Kha, thoải mái chè chén.
Tửu lượng của nàng ta cũng tạm được. Lúc trước khi chưa thành thân cũng có chút tiếng tăm ở kinh thành. Từ lúc nào mà nàng phải kiếm chế như vậy? Vừa uống vừa nghĩ, đó là từ ngày thành thân đó, Cảnh Kha vén khăn voan của nàng lên, bất cần đời nói một câu “rất đẹp.” Tựa như những món đồ vật nhỏ bên bờ sông Vĩnh An kia, treo giá rồi bán đi, chỉ nhân chỉ khen một câu “rất đẹp” rồi vứt xó. Từ đây mỹ ngọc mông trần, chỉ có thể âm thầm thổn thức.
Thư Nguyệt say rượu, thấy Cản Kha không vừa mắt. Đi vài bước thì nhận ra Cảnh Kha vẫn đang theo sau mình, tức giận duỗi tay đẩy hắn: “Tránh ra!”
Cảnh Kha nhìn nàng hai má ửng hồng như màu ráng chiều, bừng sáng rực rỡ, trái tim khẽ động. Hắn ta nhân cơ hồi bế nàng ta vào khách điếm mình mở. Khách điếm đó có một gian phòng quanh năm để trống cho hắn, những lúc Cảnh Kha làm càn sẽ dẫn người tới đây. Thư Nguyệt chưa từng tới, lúc mở mắt nhìn đã bị Cảnh Kha hôn che trời lấp đất.
Thư Nguyệt muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn áp chế, nhỏ giọng nói với nàng: “Không được.” Tay Thư Nguyệt giật giật, bỗng nhiên nàng rơi nước mắt. Cảnh Kha chưa từng thấy nàng khóc thành tiếng như vậy, vội vàng buông lỏng tay: “Sao lại khóc như vậy! Chán thật!”
Thư Nguyệt không để ý tới hắn, vùi đầu vào chăn khóc. Đêm này nàng nhớ đến một người, vậy mà người kia đang ở đâu?
Cảnh Kha bị nàng khóc đến phiền lòng, kéo nàng từ trên giường xuống hỏi: “Nàng khóc cái gì?”
Thư Nguyệt bỗng nhiên ý thức được mình thất thố, lau lau nước mắt: “Say say, đừng trách đừng trách.”
“Sau này nàng lại uống rượu thử xem!”
“... Không uống nữa không uống nữa.” Thư Nguyệt đứng lên nhìn quanh bốn phía: “Vừa rồi chưa nhìn kĩ, đây là cái ổ dâm đãng của chúng ta sao~”
Cảnh Kha bị nàng nói đến đỏ mặt, cũng ngắm nhìn chung quanh: Cũng chẳng phải sao? Trong phong màn che màu sắc rực rỡ, còn có một cái ghế bập bên, một cái cửa sổ thật lớn nhìn ra sông Vĩnh An. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Xem nàng nói gì kia, vừa nãy ta mệt nên vào đây nghỉ chân thôi.”
“Vừa rồi mệt thì không phải về phủ sẽ gần hơn sao?”
“Chưa dứt được đúng không!” Cảnh Kha đứng dậy ôm lấy nàng: “Đã tới rồi, sao không cùng tướng công ở đây nghỉ tạm một phen...”
Thư Nguyệt vươn tay ngăn cái miệng đang thăm dò của hắn: “Tướng công ngài xem, cái màn che loang lổ này có phải rất giống tướng quân lương tuyền không?”
Cảnh Kha tập trung nhìn vào, cũng không phải mà! Hắn cuống quýt kéo Thư Nguyệt ra ngoài: “Hồi phủ hồi phủ.”
Thư Nguyệt ở phía sau nhìn thấy cái tai đỏ bừng của Cảnh Kha, cụp mắt xuông. Hai người đang rời khách điếm về phủ thì nhìn thấy Triệu Việt Khê, nàng ta đang nói chuyện với nha đầu, nhìn thấy Cảnh Kha và Thư Nguyệt thì thỉnh an với bọn họ. Triệu Việt Khê dáng người quyến rũ, thật sự xuất sắc. Nhưng không biết vì sao, Thư Nguyệt lại cảm thấy không thích nàng ta, chỉ nhìn nàng ta cuòi cười, đứng bên cạnh Cảnh Kha không nói lời nào.
“Việt Khê tiểu thư tới đây du hồ sao?”
“Hồi đại Hoàng tử, đúng vậy.” Nàng ta nhìn về phía Cảnh Kha, liếc mắt đưa tình. Thư Nguyệt rốt cuộc cũng biết vì sao nàng lại không thích Triệu Việt Khê, bởi vì nàng ta rõ ràng trong lòng nhớ thương Âu Dương Lan Thương mà lại còn quyến rũ Cảnh Kha, ỷ vào sự tốt bụng của nàng mà thôi.
Thư Nguyệt nhẹ giọng nói với Cảnh Kha: “Ngày tốt cảnh đẹp nên có giai nhân làm bạn. Ta không quấy rầy tướng công nữa.” Dứt lời, nàng nhấc chân đi, đi được hồi lâu, nhìn đến Triệu Việt Khê đang đứng ở trước mặt Cảnh Kha, hai người dường như đang nói gì đó. Thư Nguyệt cau mày, Cảnh Kha một lòng muốn Tống Thanh Phong, đuổi cả thiếp thất trong phủ đi, lúc này lại thân mật với Triệu Việt Khê đến như vậy, không thể hiểu nổi hắn.
Nàng nói với nha đầu bên cạnh: “Phái người đi theo Vương gia, xem ngài ấy cùng Triệu Việt Khê đi đâu, làm cái gì?”
Giao việc xong liền hồi phủ.
*
Lan Thương rốt cuộc mấy ngày cũng viết xong thoại bản, đem nó ra phố. Hắn tìm một đứa trẻ đang xin cơm, cho cậu ta hai lượng bạc vụn thỉnh cậu ta chạy chân: “Tới Phàm Trần thư viện, nói rằng ngươi mới nhặt được một cái thoại bản, muốn đổi lấy tiền.” Lan Thương dạy cho cậu ta từng câu từng chữ nên nói như thế nào rồi sau đó đưa cậu ta đến đầu ngõ của thư viện.
Đứa trẻ kia đi vào thư viện ngó trái ngó phải: “Chủ tiệm có ở đó không?”
Thanh Phong đang viết chữ, buông bút cười hỏi cậu ta: “Là ta, sao vậy?”
Đứa trẻ lấy từ trong ngực ra một cái thoại bản: “Xin hỏi cái này có thể đổi lấy bạc hay không?”
Thanh Phong mở ra xem, “Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng”, bút lực mạnh mẽ, khí khái nổi bật, chữ thật sự đẹp. Đọc thêm hai trang, văn chương phi phàm... Vì vậy nàng đóng sách lại, nói với đứa trẻ kia: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Tiểu nhi giơ một ngón tay: “Một lượng.”
“Được. Ta cho ngươi ba lượng.” Thanh Phong lấy ra ba lượng bạc đưa tới tay cậu ta, gọi Tuyết Diên lấy điểm tâm cho cậu, sau đó mới để cậu đi. Thanh Phong cầm lên xem, cốt truyện có nhiều thăng trầm, hai người hòa ly, tiểu thư thất vọng đã cầm lấy kéo cắt tóc của chính mình, khóc lóc nói một câu: Từ đây khi kết tóc trở thành đoạn phát cũng là lúc ta và ngươi quên nhau trong giang hồ, thì nàng khóc thành tiếng.
Tuyết Diên cùng Tiểu Thất đang ở trước quét sân chuẩn bị đóng cửa, nghe thấy tiếng Thanh Phong khóc, vội vàng đến xem, thấy tiểu thư đang cầm quyển sách khóc như mưa. Tiểu Thất đẩy đẩy Tuyết Diên, bĩu môi về phía Thanh Phong: “Đi.”
Tuyết Diên: “Ngươi đi đi.”
Tiểu Thất: “Ngươi đi đi.”
“...”
Tuyết Diên đi đến trước mặt Thanh Phong: “Tiểu thư xem gì mà thương tâm vậy? Không bằng cho tiểu nhân xem một chút đi?”
“Không.” Thanh Phong cầm khăn khịt mũi, giấu sách sau lưng: “Không cho ngươi xem.”
Tyết Diên thấy nàng ngây thơ thì cười thành tiếng: “Rồi rồi rồi, ta không xem ta không xem! Vậy chúng ta có về hay không?”
“Về.” Thanh Phong nhét thoại bản vào trong tay áo, phủ thêm áo choàng, cùng Tuyết Diên và Tiểu Thất về nhà. “Ngày mai vẫn là năm cũ phải không?”
“Đúng vậy.” Tuyết Diên bấm ngón tay tính tính.
“Hằng ngày đều bận rộn, ngày mai chúng ta sẽ đóng cửa không tiếp khách, ở trong phủ ăn một bữa ngon.”
“Ăn gì?”
Thanh Phong nghĩ nghĩ: “Ta thấy có người ở sông Vĩnh An cả ngày khoét băng vớt cá, ngày mai chúng ta sẽ đi mua mấy mẻ mới, cắt thành từng miếng mỏng ăn.”
“Được được được.” Tiểu Thất ngắt lời, gật đầu lia lịa.
Trở về phủ, Thanh Phong nằm trên giường nghĩ tới thoại bản kia, liền mở ra đọc, nhận ra đoạn sau khi hòa ly chỉ có vài tờ ít ỏi, sách đã viết xong. Thanh Phong vì không xem được đoạn kết mà ném thoải bản lên trên bàn: “Cái quái gì vậy! Viết thoại bản tình yêu nam nữ, vậy mà còn phải chia phần sao!” Tức chết đi được, nàng xoay người lại ngủ. Qua hồi lâu lại lật người lại, cầm lấy thoại bản kia, đọc tỉ mỉ lại một lần, vì vậy lại khóc thêm một hồi nữa.
Ngày hôm sau mở mắt, đôi mắt đã sưng đỏ lên. Vừa định cùng Tiểu Thất ra ngoài mua cá, nha đầu mới kia của tam ca đã tìm tới cửa, nói hôm nay vẫn là năm cũ, muốn Thanh Phong đến phủ của hắn ta. Thanh Phong nghe xong, cũng tốt. Vì thể cùng Tiểu Thất Tuyết Diên đến bờ sông Vĩnh An mua mấy mẻ cá tươi sống, xách theo đến phủ Tống Vi.
Tống Vi đang lo xem chiều tối ăn cái gì thì thấy Thanh Phong đã thay hắn tính xong, vô cùng vui vẻ, vì thế hỏi nhiều một câu: “Gọi Âu Dương đại nhân tới dùng cơm cùng có được không?”
“Không được.” Thanh Phong cười khanh khách nói, thấy thần sắc Tống Vi căng thẳng thì bật cười: “Tại sao không?”
“Ta biết tam muội muội là thương người nhất.” Tống Vi khen nàng một câu, sau đó bảo Niệm Nguyệt mời Lan Thương tới.
Niệm Nguyệt lâu không được chạy chân, lập tức giơ chân chạy. Chưa hết một chén trà nhỏ đã đem Lan Thương cùng Tĩnh Niệm đến.
Tĩnh Niệm đã lâu không gặp Tiểu Thất Tuyết Diên, lúc này vui vẻ vô cùng, lén làm mặt quỷ với nhau, cũng nghĩ đến tới tối sẽ uống rượu.
Lan Thương thấy ngón tay Thanh Phong ngâm vào trong nước, đầu ngón tay đỏ bừng, có chút đau lòng, hỏi nàng: “Ta tới có được không?”
Thanh Phong không khách sáo với hắn, đứng dậy nhường chỗ cho hắn, lại thấy hắn duỗi thẳng cánh tay chỉ chỉ ống tay áo mình, vì thể tiến lên giúp hắn kéo ống tay áo lên. Ngón tay lạnh lẽo vô tình chạm phải da thịt hắn, khiến trong lòng hắn trở nên dịu dàng.
“Được.” Thanh Phong kéo ống tay áo hắn lên, nói.
“Đa tạ.” Lan Thương cười với nàng: “Làm phiền tam tiểu thư giúp một chút được không?”
“?”
Lan Thương chỉ chỉ vào mặt mình, một cái vẩy cá đang dính trên mặt. Thanh Phong cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau vẩy cá kia xuống, giương mắt lại thấy Lan Thương đang cười với nàng, nụ cười ấy rất tươi, không biết nên miêu tả như thế nào, nó giống hồng mai nở rộ giữa trời tuyến, cực kỳ rực rỡ.
Thanh Phong lắc lắc đầu, thu tay lại, lẩm bẩm một câu: “Âu Dương đại nhân bây giờ thật là... thành thạo!”