Điều khiến Thư Nguyệt hạnh phúc nhất đó là được đến Phàm Trần thư viện. Thanh Phong giao thư viện cho nàng xử lý, một hai ngày đầu nàng chưa vào được môn đạo, tóm được người nào đang tiến vào cũng không để yên cho người ta: Ngươi xem cái này đi, chạm trổ cực kỳ tinh tế! Ngươi xem chữ này xem, phóng khoáng tự nhiên, rất đẹp!
Nàng nói lời ngon ngón, nói đến mức miệng lưỡi khô khan, vậy mà vẫn không bán được đồ. Tới ngày thứ ba, một lão khách nhân rốt cuộc nhịn không nổi, thiện ý nói với nàng: “Người tới Phàm Trần thư viện đều thích an tĩnh... Nếu quá ồn ào, chắc chắn không thành.” Lão nói Thư Nguyệt ồn ào!
Nàng tức giận quay đầu ngồi ở án thư, mặc keẹ người ta. Nàng im miệng thì lại có người tới thanh toán. Lúc này nàng mới hiểu rõ môn đạo của Thanh Phong. Thư Nguyệt khi biết được môn đạo thì vô cùng an tâm, bắt chéo chân trên giường chỉ huy nha đầu thu bạc. Tốt xấu gì thì nàng cũng là Vương phi, trước giờ ít người nhìn thấy nàng, lúc này tới thư viện thấy nàng không trang trọng, liền trộm nói: “Nhìn xem, vị Vương phi này đang chơi rất vui.” Một truyền mười mười truyền trăm, người đến thư viện nhiều lên, mua đồ thì ít, đều là tới xem Vương phi.
Trước khi Thư Nguyệt thành thân cũng là danh môn quý nữ ở kinh thành, dĩ nhiên sẽ phải nhận sự soi mói này. Nàng ngồi dậy cười với mọi người, thật là ra dáng. Qua một lát sau, nàng thấy mình không thể chịu được nữa, xua xua tay: “Không được nhìn không được nhìn, ta mệt rồi.” Thấy tư thế gục xuống của nàng, mọi người liền cười ồ lên.
Quan Ải Nguyệt đến lấy tranh chữ vài ngày trước đó đã đặt mua, nghe thấy bên trong vô cùng náo nhiệt, một chân bước vào thì nhìn thấy Thư Nguyệt đang trong tư thế ngã gục. Mặt mày nàng giãn ra, ý cười dạt dào, mười năm đi qua nàng vẫn là một thiếu nữ quyến rũ như vây. Năm ấy nàng cài một đóa hoa ở thái dương, tiến đến trước mặt Quan Ải Nguyệt hỏi hắn: “Đẹp không?” “Đẹp.” “Khi ta già rồi cũng vẫn sẽ đẹp như vậy chứ?” “Mỹ nhân không tuổi xế chiều.”
Qua ngần ấy năm, hắn vẫn cảm thấy nàng đẹp.
Thư Nguyệt đang cùng đám người vui cười thì cảm nhận được ánh mắt nóng cháy kia, quay đầu nhìn sang, là Quan Ải Nguyệt. Nàng mở to mắt, phất tay qua, quay đầu nói với gã sai vặt: “Đuổi hắn ra ngoài!”
“...” Quan Ải Nguyệt dĩ nhiên hiểu tính cách của nàng, nghe thấy thế, hắn không muốn thu hút sự chú ý của người khác mang lại phiền toái cho nàng, chân lại lui trở về, đứng ở ngoài viện chờ.
Thư Nguyệt trong lòng mắng hắn bị câm sao? Đã gặp nhau vài lần nhưng đều không nói một lời. Chắc lại hờn dỗi.
Tới chiều tối thư viện đóng cửa, Thư Nguyệt xoa xoa vai đi ra ngoài, một chân vừa bước ra cửa thì nhìn thấy Quan Ải Nguyệt đang đứng đó.
... Tổ tông này đứng đây cả ngày sao?
“Quan công tử muốn tặng cho thư viện một con sư tử đá sao?” Thư Nguyệt ám chỉ hắn đã không nhúc nhích cả ngày giống như một con sư tử đá thủ về.
Quan Ải Nguyệt chỉ vào mình: “Chân còn chưa bước vào, nàng đã đuổi ta ra ngoài rồi.”
“Ngài có thể đi mà!”
“Ta đã đặt trước tranh chữ rồi.”
“...” Thư Nguyệt thất vọng lại thất vọng, vừa rồi cho rằng hắn tới vì mình, nào biết là vì tranh chữ mà tới. Mình thật đúng là tự mình đa tình. Nàng quay đầu ngăn gã sai vặt đang đóng cửa dừng lại, xa xa hét lớn: “Ngươi trở về nói với chủ tử của ngươi, bổn Vương phi bây giờ sẽ đauw Quan công tử đi vào lấy tranh chữ, ngài ấy muốn tự mình lấy!”
Quan Ải Nguyệt nhìn về phía xa, một gã sai vặt khom lưng chạy.
“Vào đi!” Nàng xoay người dẫn Quan Ải Nguyệt vào trong rồi chỉ vào một xấp tranh chữ: “Ngài tự mình chọn đi, chỉ có lão khách nhân mới biết mình đã đặt cái gì, ngài có thể tự mình lấy.”
“Được.” Quan Ải Nguyệt ngồi xuống, chậm rãi xem xét số tranh chữ đó. Lúc này trong sân có chút tối, Thư Nguyệt dưới ánh đèn mờ mịt ngắm nhìn hắn, hắn vẫn giống như trước, ngồi ngay ngắn, nhíu mày, tinh tế lật xem số tranh chữ đó, hiện nhiên có động tâm với một vài bức. Hắn cầm chén trà nhấp một ngụm, hầu kết khẽ giật giật.
Mẹ nó. Thư Nguyệt thầm mắng mình một câu, đã quá lâu rồi sao? Sao mà vừa thấy hầu kết hắn giật, mình lại muốn lột xiêm y của hắn ra vậy? Hoặc có thể, lúc này tuổi tác đã cao, ít mối bận tâm hơn, tổng cảm thấy người mà thời niên thiếu mình muốn lỗ mãng đang ở trước mặt mình sinh động như vậy, thế nên mới muốn cẩu thả một hồi?
Ánh mắt nàng vô cùng phức tạp, vành tai Quan Ải Nguyệt đỏ bừng, cũng may mặt trời sắp lặn, vẻ ngượng ngùng của hắn không lọt vào mắt nàng.
Tìm được món mình đặt, hắn đứng dậy chọn thêm mấy bức rồi mới giao bạc. Một trăm lượng. Thư Nguyệt ba hoa, giang tay trước mặt hắn. Quan Ải Nguyệt dừng một chút, từ bên hông lấy ra một khối kim nguyên bảo đặt vào lòng bàn tay nàng. Thư Nguyệt cuống quýt rụt tay lại, miệng lại không muốn buông tha cho người ta: “Không đủ!”
“Ngày mai ta đưa thêm.”
“Ngày mai ngài không được tới!”
“... Ngày kia thì sao?”
“Ngày kia cũng không cho!” Thư Nguyệt giống như một con hổ con định ăn thịt người, đôi mắt đỏ bừng. Quan Ải Nguyệt vội vàng gật đầu: “Đừng lo, ta sẽ không tới.” Nói xong, hắn ôm tranh chữ xoay người rời đi, lại nghe thấy Thư Nguyệt ở phía sau gọi một tiếng: “Đứng lại!”
Quan Ải Nguyệt đứng đó, khẽ nhắm mắt lại, cái gì đến cũng sẽ phải đến, trốn không thoát.
“Ta hỏi ngày! Mấy năm này ngài đã đi đâu?” Thư Nguyệt đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngài không biết phụ thân ta muốn gả ta cho người khác phải không? Ngài không biết phụ hoàng... phụ hoàng muốn chỉ hôn ta cho đại Hoàng tử phải không?”
Quan Ải Nguyệt khó khăn hít lấy một hơi: “Ta biết.”
“...” Thư Nguyệt trước giờ luôn cảm thấy vấn đề này không thể hỏi, hỏi ra thì xác định chắc chắn mình sẽ cảm thấy đau lòng: “Ngài biết rồi còn đi!” Thư Nguyệt nước mắt chảy dài, mấy năm qua không vui cũng không buồn, đơn giản là tự mình mua vui cho chính mình. Đoạn thời gian đầu kia ở cùng Cảnh Kha cũng coi như là tốt, thậm chí nàng còn hoảng hốt cảm thấy mình đã yêu Cảnh Kha mất rồi. Nhưng Thư Nguyệt biết, đó chỉ là ảo giác. Nếu Quan Ải Nguyệt ở đó, Quan Ải Nguyệt sẽ không để nàng ở Vương phủ để so đo với các thiếp thất, cũng không bao giờ nghe lời đồn đãi ở bên ngoài mà kết luận ưu khuyết điểm của người khác, Quan Ải Nguyệt sẽ bảo vệ trái tim của nàng, khiến nàng vui vẻ tự tại. Nhưng lúc ấy nàng chỉ đang lừa gạt chính mình, lừa mình rằng Quan Ải Nguyệt đã rời đi mà không hay biết chuyện gì.
Nước mắt nàng rơi xuống đáy lòng Quan Ải Nguyệt, khiến hắn ướt đẫm một mảnh. Tay nâng lên muốn đặt ở bả vai nàng, lại nghĩ đến nàng đã gả cho người ta, không thể để mất danh tiết, miệng lúng ta lúng túng nói: “Đã là chuyện của quá khứ, sao lại phải nhắc lại?”
“Ai muốn ngài nhắc lại!” Thư Nguyệt lau một phen nước mắt: “Ta chỉ muốn một lần minh bạch mà thôi.”
Quan Ải Nguyệt thở dài, không hề nói thêm điều gì, xoay người rời đi.
Thư Nguyệt biết người như hắn, không nói là không nói, đánh chết hắn hắn cũng không nói. Nàng ở trong thư viện ngơ ngác đứng đó một hồi lâu, lúc này mới nhấc chân hướng trở về.
Vào trong phủ, nàng phát giác hôm nay Vương phủ thập phần náo nhiệt, liền dừng chân gọi một hạ nhân tới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hạ nhân vội nói: “Chủ tử nói hôm nay là ngày trọng đại.”
Thư Nguyệt không thèm để ý tới phàm trần thế tục, nhấc chân đi về chỗ ở của mình. Kết quả càng đi càng thấy không thích hợp, đèn lồng treo ở ven đường này là gì? Trên đó viết cái gì? Nàng lười đến xem, còn những đóa hoa đó ở đâu ra? Tất cả đều được bày trí hai bên đường đi, mãi cho đến cửa phòng nàng. Không biết Cảnh Kha đang bán cái gì, nàng đẩy cửa vào, nhìn thấy cả phòng nến đỏ, còn có Cảnh Kha... đang mặc hỉ phục?
Thư Nguyệt bị hắn dọa đến nhảy dựng lên, ôm ngực thở hổn hên: “Ngài làm cái trò dọa người gì vậy?”
Cảnh Kha cười chớp mắt với nàng: “Nàng ngẫm lại xem, hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày mấy?”
“Là ngày ta và nàng thành thân.”
“... Vậy thì sao?”
“Chúng ta thành thân thêm một lần nữa thì sao?” Cảnh Kha đi đến trước mặt nàng, tay đặt lên má nàng: “Nàng đừng nhớ tới Quan Ải Nguyệt nữa, ta từ đây cũng không nghĩ đến những nữ nhân đó nữa, nàng và ta đối xử với nhau thật tốt, nhìn lại chỉ còn ba lần mười năm nữa, chúng ta cũng già rồi...”
Cảnh Kha nói ra lời này, Thư Nguyệt có tâm muốn huấn hắn, nhưng khi thấy khóe mắt hắn đỏ bừng, hỏi hắn: “Hai mắt ngài bị sao vậy?”
Cảnh Kha xua xua: “Nến làm ta có chút khó chịu.” Thư Nguyệt ghé sát vào thì thấy, cũng không phải là? Lông mi của hắn cũng biến mất: “Bảo bối.”
“Có dỗ dành thế nào cũng không được, phải không?” Cảnh Kha vốn dĩ đang ủy khuất, ngoại trừ phụ hoàng, hắn chưa bao giờ hạ thấp mình trước bất kìa ai quá mức. Hôm nay thành ra như vậy, nhưng đổi lấy được một câu xứng đáng, trái tim hắn lạnh đi một nửa. “Nếu nàng cứ làm loạn như vậy thì sẽ không còn thú vị nữa.”
Thư Nguyệt ngồi trên ghế nhìn hắn, hắn luôn cho rằng nàng làm loạn, suy nghĩ này quá buồn cười.
“Ta dỗ nàng thì dỗ nàng, nhưng mức độ kiên nhẫn của ta không nhiều lắm. Nói trắng ra là, đơn giản ta chỉ vì Tinh nhi mới cúi đầu xuống. Ta không muốn Tinh nhi cảm thấy phụ mẫu nó không hòa hợp với nhau.” Cảnh Kha khó thở, hắn nói những lời này chỉ để chữa cho chính mình. Hắn nơi nào là vì Tinh nhi, hắn là vì chính mình, hắn không muốn cùng nàng hòa ly.
Thư Nguyệt vẫn không nói lời nào, cầm thoại mai* ở một bên bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.
(*Thoại mai (话梅, huàméi), là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như. Nói chung có hai dạng thoại mai: dạng khô và dạng ướt (ngâm dầm). Tuy nhiên, hương vị và cách chế biến thì có sự khác biệt lớn giữa các khu vực.)
“Nàng rốt cuộc đang muốn gì thì hãy nói một lời cho chắc chắn. Nếu nàng muốn làm loạn, được, ta sẽ chiều nàng, ngày ngày đều chiều nàng. Nhưng khuyên nàng nhân lúc còn sớm hãy biết thu mình lại, kiên nhẫn ta không có, chúng ta đều sẽ rất khó coi.”
“Hòa ly.” Thư Nguyệt nheo nhéo mắt, hai chữ “hòa ly” bình tĩnh thốt ra khỏi miệng, sau đó nàng nói tiếp: “Ngài cho rằng thiếp đang làm loạn, vậy là ngài đang coi khinh thiếp. Thư Nguyệt thiếp còn không đến mức vì tranh sủng mà phải dùng loại thủ đoạn tổn hại tinh thần như vậy. Hòa ly, một lòng chỉ mong hòa ly, ngài có thể thỏa mãn thiếp không?”
“Ta không gạt nàng, hôm nay ta đã đi tìm phụ hoàng. Phụ hoàng nói, triều ta không có tiền lệ Hoàng tử hòa ly, lời này cũng không phải do ta nói. Nếu nàng không tin thì hãy tự mình đi hỏi phụ hoàng.”
Cảnh Kha thật sự đã đi hỏi, phụ hoàng là thật sự nói như vậy, hắn chậm rãi cởi bỏ y phục mình đang mặc, hỉ phục đỏ thâm này hắn mặc khi thành thân với Thư Nguyệt, lúc này mặc vào vẫn còn vừa người như vậy. Hắn ném hỉ phục sang một bên, cởi giày lên giường. Đêm nay có đánh chết hắn cũng không ra ngoài. Phụ hoàng nói không được hòa ly, Thư Nguyệt nàng dù có làm loạn đến thế nào cũng vẫn là thê tử của Cảnh Kha ta. Đêm này chắc chắn phải làm với nàng một chuyện! Làm cho rõ ràng, nàng sẽ không náo loạn nữa. Hắn tính toán cẩn thận, nào ngờ Thư Nguyệt lại liếc hắn một cái rất sâu, cười lạnh một tiếng, xoay người ra ngoài, không nhiều lời với hắn dù chỉ một câu.
Cảnh Kha chân trần đuổi theo, một phen bế nàng chạy vào trong phòng, sau đó ném nàng lên giường, cả người ức hiếp đi lên, ở trên nàng hồng hộc thở phì phò. Thư Nguyệt dưới thân mắt lạnh nhìn hắn, mắt từ từ đỏ lên: “Ngài đối với người ta đều như vậy sao? Mặc kệ người ta có nguyện ý hay không?”
“...” Cảnh Kha vẫn không hạ thủ được với Thư Nguyệt, hai người ở với nhau nhiều năm, làm gì có chuyện loại sự tình này không thoải mái? Lúc Thư Nguyệt hưng phấn còn bạo ngược hơn hắn. Lúc này là nàng thật sự không muốn: “Không phải.” Cảnh Kha dịu lại, tay ôm lấy khuôn mặt Thư Nguyệt: “Ta không muốn hòa ly với nàng không phải là vì Tinh nhi mà là vì chính ta, là chính ta không muốn hòa ly.”