“Vậy thì chúng ta không cần thế này nữa.” Cảnh Kha đột nhiên mở miệng nói.
Thư Nguyệt bị hắn làm hoảng sợ: “Ngài nói gì vậy.”
“Ta đây sẽ đi nói với phụ hoàng, ta không muốn làm Hoàng đế nữa, trước đây muốn làm, giờ không muốn làm nữa. Bây giờ ta sẽ lập tức đi.” Cảnh Kha nhấc chân bước vào trong viện thì bị Thư Nguyệt một phen giữ chặt: “Ngài không được tùy hứng!”
Cảnh Kha đỏ mắt nhìn nàng: “Nàng sợ cái gì? Ta sẽ không nhắc đến nàng.”
“Phụ hoàng sẽ thương tâm!”
“Giờ đây trong lòng nàng chỉ sợ người khác thương tâm ngoại trừ ta phải không? Chỉ có ta, dù có tùy tiện thế nào cũng đều không liên quan tới nàng phải không?” Cảnh Kha đẩy Thư Nguyệt ra chạy trên nền tuyết, chạy quá nhanh, bàn chân lảo đảo khiến hắn té ngã, cũng chẳng còn liên quan gì nữa, còn cần mặt mũi làm gì? Hắn lại đứng dậy tiếp tục chạy đi.
Thư Nguyệt lau nước mắt trên mặt, rời cung, thượng kiệu, ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, cho đến khi đôi mắt bớt sưng mới trở về phủ. Trở về phòng, mông còn ngồi chưa nóng, một tiểu nha đầu liền vội vội vàng vàng chạy tới: “Không hay rồi, Trắc phi người ấy... Trắc phi đột nhiên ngất xỉu.”
“Ngất xỉu?” Thư Nguyệt vội vàng chạy ra ngoài: “Sao lại ngất xỉu? Lúc trước có không khỏe chỗ nào không? Đi gọi Thái y, mau!”
Lúc này không thể để xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện, sẽ là tai họa đẫm máu, là điềm xấu, Cảnh Kha sao có thể đăng cơ được!
Nàng một mạch chạy tới, nhìn thấy Triệu Việt Khê nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh mét. Nàng đứng đó bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi nha đầu: “Hôm nay đã ăn cái gì?”
“Như thường lệ, cháo thanh đạm và đồ ăn kèm, vẫn chưa ăn cơm, còn lại không có gì bất thường.” Nha đầu mặt mày né tránh, Thư Nguyệt thấy được, nhưng nhận mệnh quan, nàng không muốn trì hoãn, vì thế đi lên phía trước xem xét Triệu Việt Khê, không biết vì sao, chân vừa trượt về phía Triệu Việt Khê, Triệu Việt Khê vốn dĩ đang ngất theo bản năng bảo vệ lấy bụng mình, né sang một bên.
Cảnh Kha đúng lúc này vào cửa, nhìn thấy một màn như vậy: “Sao lại thế này?” Thanh âm lạnh lẽo.
“Thái tử phi người không sao chứ?” Nha đầu tiến lên đỡ nàng dậy, Thưu Nguyệt đứng lên: “Ta không sao, ngài xem Trắc phi có sao không.”
Triệu Việt Khê nằm trên mặt đất, mờ mịt tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thư Nguyệt: “Là Thái tử phi đã cứu thiếp sao?”
Thư Nguyệt cau mày: “Không phải, Thái y sẽ tới nhanh thôi, ngươi đừng vội.”
“Vừa rồi mới mơ hồ cảm thấy Thái tử phi đè trên người ta, ta tưởng Thái tử phi cứu ta.” Triệu Việt Khê lắp bắp, trong mắt ánh lệ nhìn Thư Nguyệt, giống như đang chịu ủy khuất lớn. Cảnh Kha đứng ở một bên không nói lời nào, nhìn Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt mới đầu còn hoài nghi, lúc này hoàn toàn đã hiểu. Nàng tiến lên hai bước ngồi xổm bên người Triệu Việt Khê, nhìn nàng ta: “Triệu Việt Khê, ngươi nghe rõ cho ta, thai nhi trong bụng ngươi sinh được hay không, không có chút can hệ nào tới Thư Nguyệt ta. Kẻ địch của ngươi không phải là ta, nếu ngươi muốn một bước lên trời, vẫn là nên đi lấy lòng Thái tử, đừng có sử dụng những tâm tư thâm độc đó lên người ta! Hôm nay ngươi nói ta đè lên người của ngươi, ngày nào đó ngươi sẽ nói ta đầu độc ngươi, ngày khác nữa ngươi sẽ nói ta phái người ám sát ngươi, không bao giờ dứt! Ngươi cho rằng trước giờ trong Vương phủ gió êm sóng lặng được là vì sao? Ngươi cho rằng ta ăn chay sao? Ta không muốn đấu với ngươi, không có nghĩa là ta không thể đấu!”
Triệu Việt Khê nhấp môi nhìn Cảnh Kha, chờ mong Cảnh Kha có thể nói chút lời, song Cảnh Kha chỉ lạnh lùng nói: “Đỡ Trắc phi lên giường đi, mời Thái y tới xem xét kỹ lưỡng một lần, sắp sinh rồi, đừng có gây ra phiền phức gì.” Nói xong hắn quay người nhìn Thư Nguyệt: “Thái tử phi có lẽ đã bị sợ hãi, ta đưa nàng về.”
Thư Nguyệt đi ra ngoài được hai bước, lại xoay người đến trước mặt Triệu Việt Khê: “Hãy thành thật với ta đi! Đừng có chơi xấu trước mặt ta!” Một quyền đạp lên đầu gối của Triệu Việt Khê vẫn khiến nàng chưa hả giận, lại dùng sức đá một cái lên giường nàng ta rồi mới rời đi.
Ra cửa thấy Cảnh Kha đứng đó, nàng quay mặt đi không muốn nhìn hắn, lúc đi qua hắn thì bị hắn bắt lấy. Không biết sao, hắn trông có vẻ không tức giận gì, khóe miệng còn treo ý cười: “Vương phủ đây trước giờ vì sao được sóng êm gió lặng?”
“...” Không đầu không đuổi hỏi câu này để làm gì? Thư Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lắc lắc cánh tay, nhưng Cảnh Kha từ nhỏ đã tập võ, chỉ với sức như vậy, sao có thể buông ra được? Nàng không khỏi có chút tức muốn hộc máu, hét vào Cảnh Kha một tiếng: “Buông ra!”
Cảnh Kha không để ý tới nàng, ngược lại càng nắm chặt hơn: “Vì sao gió êm sóng lặng?”
Thư Nguyệt không lay chuyển được hắn, hắng giọng: “Trước đây khi bọn họ làm loạn, thiếp không muốn phải kiện tụng, cũng không muốn quấy rầy sự thanh tịnh của ngài, vì thế liền chuẩn bị một bộ quân bài, ai với ai gây gổ tới chỗ thiếp cáo trạng, không cần phân xử, trải bài, ai thua thì người đó sai... Sau một thời gian dài, thiếp nhận ra cứ như vậy thì không ai chiếm tiện nghi của ai nữa, dẫn đến không làm loạn lớn hơn.”
“...” Ý cười trên khóe môi Cảnh Kha lại nhiều thêm vài phần: “Nếu xảy ra chuyện liên quan tới mạng người thì sao?”
“Sao gây ra án mạng được? Đã có quy củ, không được đả thương người khác. Trong phủ chỉ đơn giản là những việc nhỏ như ngươi ngủ phòng nào, được thưởng vật gì thôi.”
Cảnh Kha gật gật đầu, sau đó buông tay Thư Nguyệt ra: “Thủ đoạn hôm nay của nàng có phải là phụ hoàng dạy nàng không?”
“Phụ hoàng làm gì có công phụ dạy thiếp cái này?”
“Ừm, ta cũng nghĩ, phụ hoàng sẽ không dạy ra một đồ nhi kém như nàng đâu.” Dứt lời, hắn buộc chặt lại áo choàng cho nàng: “Nàng cứ vạch trần ra như vậy, trong cung mà có thêm một nữ nhân nữa nàng sẽ ứng phó không nổi.”
“Thiếp không muốn ứng phó.” Thư Nguyệt vốn đã phiền lòng, nghe thấy câu như vậy càng thêm mấy phần sầu tư, mày chau lại, không dãn ra được.
“Được rồi, không cần nàng ứng phó.” Cảnh Kha ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, siết chặt tay nàng, lạnh quá. Nhân lúc Thư Nguyệt chưa gây gổ với hắn, liền vội vàng rút tay về: “Đi đi, bây giờ tuyết lớn. Nàng đi khảo bài Tinh nhi đi.”
Thư Nguyệt “ừm” một tiếng, sau đó lại hỏi hắn: “Không cần thiếp ứng phó là ý gì?”
Cảnh Kha chỉ tay ra phía sau: “Tìm một người giúp nàng, thế nào?”
“Tìm nàng ta? Triệu Việt Khê?” Lông mày Thư Nguyệt dựng đứng: “Nàng ta là người âm trầm, nếu để nàng ta quản những việc này, còn không phải sẽ hại Tinh nhi của thiếp sao? Ngài nhân lúc còn sớm hãy dập chết ngay ý nghĩ này đi! Ngài biết thiếp là ai mà, nếu có người khi dễ ta, ta sẽ... Ưm ưm...” Cảnh Kha một phen kéo Thư Nguyệt lại, hôn lấy nàng đang tức giận bất bình, hắn ôm rất chặt, bàn tay gắt gao ấn lấy gáy nàng, Thư Nguyệt trốn không xong, tức muốn hộc máu định cắn hắn, hắn lại gãi đúng chỗ ngữa buông nàng ra, ôm lấy mặt nàng, từng câu từng chữ nói: “Không cần nàng ta nữa. Sau này hậu cung không cần nàng phải ứng phó với đám nữ nhân.”
“...” Thư Nguyệt không hiểu, trên mặt đẩy vẻ nghi vấn, ngón tay Cảnh Kha xẹt qua môi nàng, vừa mới thân mật một chút đã khiến cơn nghiện của hắn dâng lên, nhưng người trước mắt sẽ không để hắn làm càn như vậy. Hắn nhanh chóng buông nàng ra: “Đi mau đi, để khuya nữa thì Tinh nhi sẽ ngủ mất.”
Thư Nguyệt đi theo sau hắn, trong đầu đều là câu nói của hắn: “Sau này hậu cung không cần nàng phải ứng phó với đám nữ nhân, đây là ý gì?
Vào cửa, phủi tuyết khỏi áo choàng, dùng khăn lau tóc, lúc này nàng mới ngồi xuống, gọi Tinh nhi lại: “Con lại đây.” Tinh nhi đi đến trước mặt Thư Nguyệt, cung kính thỉnh an xong xuôi, lúc này mới quay sang Cảnh Kha. “Phụ thân, Tinh nhi có một chuyện không hiểu.” Tinh nhi nói với Cảnh Kha: “Đã nhiều ngày đến học được, tiên sinh liên tục khen bài tập của con tốt. Nhưng con cũng có chỗ chưa thuộc. Còn có những người khác ở học đường cũng rất khách khí với Tinh nhi. Tinh nhi không nghĩ ra.”
“Tiên sinh khen bài tập của con tốt, nhưng con lại thấy có chỗ vẫn chưa thuộc. Vậy con đã nói với tiên sinh thế nào?”
“Tinh nhi nói, tiên sinh, Tinh nhi vẫn còn có chỗ chưa thuộc, đêm nay chắc chắn sẽ phải treo đầu lên để học.”
Cảnh Kha thấy cầu đồng ngôn vô kỵ* thì cười ra tiếng: “Tinh nhi nói rất đúng, vậy bây giờ con đã thuộc bài chưa?”
(*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.)
Tinh nhi gật gật đầu: “Thuộc rồi.” Vậy nên, cậu đứng thẳng dậy và đọc lại toàn bộ đoạn văn, một chữ cũng không thiếu. Thư Nguyệt ở một bên ăn trái cây, gật đầu: “Con ta đúng là đỉnh nhất!”
Tinh nhi mặt ửng hồng: “Tinh nhi vẫn còn phải cố gắng.”
Thư Nguyệt thấy cậu như vậy, bật cười: “Được rồi, Tinh nhi nên đi ngủ rồi. Con có muốn phụ thân đưa con về không?”
Cảnh Kha đứng lên, nắm tay Tinh nhi ra cửa. Thư Nguyệt thấy bọn họ đi rồi, kêu nha đầu đóng cửa lại, thu dọn đồ đặc rồi lên giường.
Mới vừa lên giường liền nghe thấy tiếng cửa mở, nàng ngồi dậy thì thấy Cảnh Kha bước vào, đứng ở bên cửa phủi phủi tuyết, nói với nha đầu: “Mang nước ấm tới đây.”
Nha đầu đứng đó nhìn Thư Nguyệt. Cảnh Kha lại mở miệng, là nói với Thư Nguyệt: “Tinh nhi vừa mới hỏi ta, có phải phụ thân mẫu thân lại muốn hòa ly phải không, bọn nha đầu hôm ấy lén nói với nó phụ thân mẫu thân không ở cùng nhau.”
Thư Nguyệt phút chốc đau lòng, nhứo tới khuôn mặt nhỏ căng chặt kia của Tinh nhi, cảm thấy bản thân đối với cậu vậy là không được. Vì vậy nàng gật đầu với nha đầu: “Đi lấy nước ấm tới đây.”
Cảnh Kha đứng ở cạnh cửa, đợi đến khi nha đầu mang nước ấm tới rồi rời đi, hắn mới cởi áo khoác, chỉ mặc áo ngắn và quần ngắn, súc miệng đánh răng, rửa mặt, sau đó mang ra một tấm chăm đệm đặt ở dưới giường.
“Nằm ở dưới đất lạnh thì sao?” Thư Nguyệt hỏi hắn.
Cảnh Kha trái tim động động, ít nhiều còn chờ mong Thư Nguyệt có thể mềm lòng, đáp lời “lạnh.”
“Bên ngoài có đống rơm, kêu hạ nhân lấy hai chiếc vào. Nó dày hơn.”
“...”
Cảnh Kha cân nhắc một lúc, nhỏ giọng nói: “Được.”
Nha đầu mang rơm vào cửa, nhanh chóng sắp xếp, sợ bị các chủ tử gọi lại. Thái tử sắp đăng cơ, là Hoàng thượng tương lai nhưng lại phải ngủ trên đống rơm, nhiều ít cũng có chút sợ sệt. Cảnh Kha giả vờ không nhìn thấy phản ứng của nha đầu, tắt đèn nằm xuống. Hắn nghe thấy Thư Nguyệt trở mình. Bên tai là những lời nàng nói lúc ban ngày, trong lòng từng đợt từng đợt nhói đau.
“Thư Nguyệt.” Hắn ở trong bóng tối gọi nàng.
“Hửm?”
“Mấy ngày nữa phải nhập chủ hậu cung, nàng sợ không?”
“Mấy ngày nữa phải làm Hoàng đế, ngài sợ không?”
Cảnh Kha thở dài, sau đó nói: “Sợ. Trước đây ta từng muốn làm Hoàng đế, nàng biết không, làm Hoàng tử của Hoàng đế, khó có kết cục tốt. Mà nay phải làm Hoàng đế, cũng cảm thấy không như ý.”
“Không như ý chỗ nào?”
Có chứ, sao lại không như ý? Qua ánh trăng, hắn nhìn những đường cong vốn đã mềm mại nay lại bị ánh trăng làm cho mỏng đi, Cảnh Kha trong lòng mềm nhũn. Thư Nguyệt thấy hắn không có động tĩnh gì, xoay người xem hắn đã ngủ chưa thì thấy đôi mắt Cảnh Kha mang vẻ trong trẻo của thiếu niên, xuyên qua màn đêm nhìn nàng: “Đôi lúc nghĩ đến, cả đời này càng lúc càng xa nàng, liền cảm thấy không như ý.”
Thư Nguyệt khẽ cau mày, nước mắt lại rơi: “Còn có Tinh nhi mà.”
Nếu không có Tinh nhi, chỉ sợ nàng sẽ lập tức kháng chỉ. Ta biết hết tất cả. Ta cũng biết trong lòng nàng nhớ thương Quan Ải Nguyệt, hận không thể đi theo hắn. Nếu không có Tinh nhi, nàng hiện tại chỉ sợ đã xa ở chân trời góc biển. Cảnh Kha nhìn nàng cười cười: “Sao lại khóc rồi? Hôm nay thật kỳ lạ, mấy năm nay ta chưa từng thấy nàng khóc, nay lại thấy. Tống Thanh Phong và Âu Dương Lan Thương tốt đẹp trở lại, không phải nàng nên vui vẻ sao?”
Thư Nguyệt lau nước mắt: “Mau ngủ đi.”
Cảnh Kha “ừ” một tiếng, sau đó nói với nàng: “Quan Ải Nguyệt phải đi rồi.”