Tiểu thái giám đang giúp Cảnh Kha thắt nút, đến nút thắt cuối cùng thì Cảnh Kha đột nhiên nói: “Đổi một cái khác đi.”
Tiểu thái giám vội lên tiếng theo: “Vâng. Hoàng thượng ngài xem chúng ta đổi cái nào?” Mấu năm nay hắn đã theo thói quen, Trung thu hằng năm Hoàng thượng sẽ dẫn theo đại Hoàng tử ra cùng nửa tháng, mỗi lần trước khi ra cùng, Hoàng thượng sẽ đổi vài bộ xiêm y, dường như bộ nào cũng không vừa mắt.
“Cái kia đi.” Ngón tay Cảnh Kha chỉ vào một vạt áo màu xanh đen và một chiếc khăn lụa màu trắng nhưu trăng.
Tiểu thái giám chạy đến vài bước, cũng may ngày thường gã thường ở bên cạnh hắn hầu hạ, thủ pháp so với cung nữ còn lưu loát hơn. Cảnh Kha mặc xong xiêm y, nhìn qua gương đồng phản chiếu, cảm thấy mình cũng không đến nỗi già, lúc này mới đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa có một thiếu niên tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt âm sáp, nhìn thấy Cảnh Kha ra cửa liền khom người: “Phụ hoàng.” Cảnh Kha cười cười chỉ vào vạt áo nguyệt bạch của cậu: “Nhân gian thời tiết đẹp, con lại mặc một bộ tối màu như vậy, mẫu thân con nhìn thấy sẽ lại càm ràm cho xem.”
Thiếu niên mặt ửng đỏ: “Nhi thần biết sai rồi, phụ hoàng.” Dù khi trưởng thành cậu ít nói hơn, nhưng cũng không khác lắm so với thời niên thiếu. Cảnh Kha chính là thiên vị bộ dạng này của Tinh nhi, mọi thứ đều viết ở trên mặt: “Đi thôi! Đừng để nàng ấy đợi lâu.”
Cảnh Kha nói xong liền lên xe ngựa, cùng Tinh nhi chạy ra khỏi thành.
Rời khỏi thành được mấy dặm, rẽ vào một đường núi, ven đường có dòng suối nhỏ róc rách cùng núi non trùng điệp, tới giữa sườn núi, trông thấy một căn phòng gỗ, một dải rào tre thấp chỉ có thể để nhốt gà vịt. Đây là quán ăn trước đây Cảnh Kha từng mở. Vừa vào cửa đi lên sẽ nhìn thấy đỉnh núi phủ tuyết, hai người có chút lạnh, mỗi người khoác thêm một cái áo choàng, rồi lại đi tiếp đến Trích Tinh các.
Một nữ tử mặc áo lụa sắc hồng choàng thêm một cái áo da đang ghé vào lan can nhìn cá ở dưới nhảy lên, nàng chỉ vào một con rồi hô lên: “Ngươi nhay rhay đó!” Rồi sau đó cười khanh khách, khi nghe thấy động tĩnh, nàng quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Kha và Tinh nhi, vội vẫy tay với Tinh nhi: “Còn không mau tới chỗ của mẫu thân!”
Tinh nhi nhanh chân đến trước người nàng, để nàng ôm lấy mặt mình: “Tinh nhi của ta lại thêm tuấn lãng vài phần, bây giờ mẫu thân nhìn Tinh nhi, cảm thấy nam tử khắp thiên hạ đều không bằng con!”
Tinh nhi đầu hơi nghiêng nghiêng, có chút muốn xin tha: “Mẫu thân.”
Thư Nguyệt nhìn thần thái của cậu, cười thành tiếng: “Được rồi, về sau mẫu thân sẽ không làm vậy nữa. Tinh nhu của mẫu thân bây giờ chỉ là một tiểu tử.” Hai người cười đùa xong mới nhìn về phía Cảnh Kha: “Xin thỉnh an Hoàng thượng.”
Cảnh Kha “ừ” một tiếng, bước vào cửa, trong phòng đã đốt lửa, hắn cởi áo choàng, vỗ vỗ khí lạnh trên người, sua đó mới ngồi trước cửa sổ nghe Thư Nguyệt cùng Tinh nhi nói chuyện. Thư Nguyệt nói với Tinh nhi rằng một năm nay nàng đã đến Vô Diêm trần, cùng Hồi Xuân mỗi ngày lên núi chăn hươu, con hưu kia toàn thân trắng như tuyết, nay đã có chút già cỗi, chạy không nhanh bằng người; lại nói trên đường trở về từ Vô Diêm trần, nàng đã gặp rất nhiều người thú vị; còn nói Tiết lang trung đã từng cứu Tinh nhi một mạng có người thân ở Vô Diêm trấn cũng là một lang trung, lão lang trung đã có tuổi, dẫn Thư Nguyệt đi lên núi hái thuốc.
Cảnh Kha nghe Thư Nguyệt nói chuyện, trong câu chữ của nàng ẩn chữa niềm vui sướng không giấu được, nghĩ đến năm năm tự tại này đã khiến Thư Nguyệt của trước đây trở về rồi. Nàng muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm, đúng như khát vọng của nàng khi còn trẻ: “Trời cao đất rộng, vô câu vô thúc.”
Tinh nhi từ nhỏ kiệm lời, bây giờ khi ở bên Thư Nguyệt lại nhiều lời hơn so với bình thường một chút. Cậu kể về việc học của mình, Âu Dương Thừa tướng ngày càng nghiêm khắc, cũng may bản thân dụng tâm nên cũng theo kịp tài năng của tiên sinh; công phu là do Tống tướng quân cùng Nghiêm giáo úy dạy, Tinh Niệm mỗi ngày luyện tập cùng; phụ hoàng dạy trị quốc. Thư Nguyệt ngắt lời cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn con thì sao? Có người hay chuyện nào yêu thích không?”
Tinh nhi cẩn thận nghĩ ngợi: “Mọi thứ đều thích.”
“Nhưng con có yêu thích cô nương nào chưa?”
Lỗ tai Cảnh Kha vểnh lên, nghe Tinh nhi nói một câu: “Quý nữ ở kinh thành nhi tử đều xem qua, nhi thần thấy bọn họ đều là một người. Không tốt cũng không xấu. Nhi thân đối với quan hệ thông gia đại sự đều là tùy duyên.”
“Nhưng con sắp tới tuổi lập phủ rồi...”
“Vậy thì lập phủ thôi.”
“Không có chấp nhất?”
“Không có.”
Cảnh Kha nhẹ thở dài, con hắn hắn biết rõ, từ nhỏ cậu đã thấy hắn và Thư Nguyệt gây gổ với nhau, vậy nên đối với chuyện nam nữ không có mong mỏi, nếu Âu Dương tiên sinh mà như vậy thì không cảm thấy viên mãn nhiều, nhưng cậu thì lại giống Thư Nguyệt nhiều hơn.
Bọn họ nói chuyện hồi lâu, tiểu bếp bưng đồ ăn tới, bọn họ với đi vào. Thư Nguyệt ngồi cạnh bàn, cầm bầu rượu nhỏ hỏi Tinh nhi: “Tửu lượng có tiến bộ chứ?”
Tinh nhi lắc đầu: “Con hay cùng phụ hoàng uống chút rượu, nhưng phụ hoàng nói tửu lượng của nhi thần không bằng một đứa trẻ ba tuổi.”
“Chỉ được một ly. Thật sự không thể bồi trẫm và mẫu thân con rồi.” Cảnh Kha cười liếc mắt nhìn cậu một cái, ngón tay gõ gõ trước mặt chung rượu trước mặt: “Uống một chung rồi uống trà đi! Phụ hoàng sẽ cùng mẫu thân con uống.”
Thư Nguyệt cũng không chối từ, khó có được một năm gặp nhau một lần, đã không nói với nhau nhiều lời, rượu còn không thể uống nhiều sao? Vì thế ba người cụng ly, trò chuyện phiếm. Tinh nhi dùng cơm xong liền lấy cớ say rượu về phòng nghỉ ngợi, để lại Cảnh Kha và Thư Nguyệt, đột nhiên không có một động tĩnh. ngôn tình hoàn
Bên ngoài một con cá lớn nhảy vào trong nước, bùm một tiếng dọa Thư Nguyệt nhảy dựng, nàng đứng dậy đẩy của sổ ra kêu lên: “Nhảy nữa ta sẽ vớt ngươi nhắm rượu!”
Sau đó nàng đóng cửa sổ lại, bật cười.
Cảnh Kha cũng bật cười, nhịn không được nói với nàng: “Một con cá cũng có thể cản đường nàng.”
Thư Nguyệt ngảng cổ hừ một tiếng, nàng uống rượu, hai má ửng hồng, trên mặt còn lộ vẻ bướng bỉnh, chớp mắt vài cái với Cảnh Kha: “Ta có hù dọa nó đâu! Ngài xem ta mắng nó nó có dừng không?” Vừa dứt lời con cái kia lại thình thịch một tiếng, Thư Nguyệt mở to mắt, Cảnh Kha ôm bụng cười to, đứng dậy tiến đến trước mặt nàng, dùng ngón trỏ và ngón giữa búng lên trán nàng một cái: “Có tiền đồ.”
Thư Nguyệt không phục, lại muốn đẩy cửa sổ ra thì bị Cảnh Kha kéo lại: “Đừng phân cao thấp với con cá kia nữa, sáng mai ta sẽ vớt nó lên, nàng cẩn thận nhìn xem con nào hôm nay làm nàng tức giận, chúng ta sẽ nướng nó lên.”
“Không được, mang nó đi nuôi, muốn nó có chút kiến thức về nỗi khổ ở nhân gian.”
“Cũng được.” Cảnh Kha tay đặt trên bả vai Thư Nguyệt dùng chút sức lực, sau đó lại buông lỏng ra, ngồi bên cạnh bàn: “Uống chút nữa không?”
“Có thể uống thêm chút nữa.” Thư Nguyệt nói xong cũng quay trở lại ngồi, nhìn Cảnh Kha: “Gần đây ngài có tốt không?”
“Tạm được.”
Cảnh Kha không biết mình có từng cảm thấy tốt không, nhị Hoàng tử được phụ hoàng nuôi dưỡng, Tinh nhi ở bên cạnh mình. Mỗi một năm đều sẽ có người lo việc tuyển tú, Cảnh Kha đều sẽ cự tuyệt. Giờ đây hắn nhận ra thanh tịnh trong lòng lại là vắng vẻ. Vui vẻ nhất một năm đó lf một ngày này, cùng Tinh nhi đi vào nơi này thăm nàng, ba người ở bên nhau, không làm gì cả, chỉ liếc nhìn nàng một cái, nghe bọn nàng nói mấy câu đã đủ rồi.
“Ta cảm thấy ta không phải làm Hoàng thương. Hoặc là cũng cảm thấy làm Hoàng thượng cực nhẹ nhàng, gần đây có Âu Dương Lan Thương và Tống Vi, một văn một võ; xa có Mục Yến Khê cùng chư phương hãn tướng. Không biết bao nhiều lần ta có ý định muốn đem giang sơn này giao cho Tinh nhi, ta tìm một nơi tránh bị quấy rầy.”
“Ngài đây là muốn xuất gia làm hòa thượng sao?”
“Lục căn ta không thanh tịnh, không thể làm hòa thượng.”
“Sao lại không thanh tịnh?” Thư Nguyệt nhẹ giọng hỏi hắn.
Nàng là người rõ đầu đuôi vì sao không thanh tịnh nhất. Cảnh Kha thầm nghĩ, đêm khuya hắn luôn mơ thấy nàng, rễ tình này đã đâm sâu, sợ là không thể nào thanh tịnh được nữa. Lời này không thể nói, nói ra sợ rằng Thư Nguyệt sẽ đặt đũa lập tức rời đi trong đêm nay, Cảnh Kha không dám. Đặc biệt lần cuối cùng đó, nàng đã nghĩ lầm hắn muốn giữ lại Triệu Việt Khê một mạng, hiểu lầm này sợ rằng cả đời không thể hóa giải. Hắn ngửa đầu huống rượu rồi đặt ly xuống, hỏi nàng: “Lần này nàng tính đi đâu?”
“Ta muốn đi Linh Nam, ngày ăn ba trăm quả vải. Một đi một về, không tính toán sai thì ngày nay sang năm có thể trở về gặp Tinh nhi.”
“Sao không đi Nam Dương?”
Thư Nguyệt biết Cảnh Kha đang hỏi cái gì, lắc lắc đầu: “Hà tất? Sợ nhất là sống ở chuyện cũ, trốn mãi mà không thoát, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, con người cả đời này sao phải đáng chịu khổ sở mệt mỏi vì những ngày cũ. Qua cũng đã qua rồi, hãy nhìn về phía trước.
“Nàng nói rất đúng.” Cảnh Kha cười cười, nâng ly lên: “Tới, cụng ly nhìn về phí trước.”
Hai người uống một hồi lâu đến tận đêm khuya, bầu trời ngân hà như thác nước. Cảnh Kha đứng dậy bước ra ngoài, Thư Nguyệt đi tiễn hắn. Tới cửa, Cảnh Kha quay người nhìn nàng: “Ta ở chỗ này không được tự nhiên, ta sẽ trở về suốt đêm. Tinh nhi cũng lớn rồi, một mình ở ngoài cung ta cũng yên tâm. Sang năm ta sẽ không tới nữa.”
Nói xong hắn kéo Thư Nguyệt đến trước người, ôm chặt lấy: “Thư Nguyệt, nàng nhìn một kẻ không có tiền đồ như ta xem, qua ngần ấy năm vẫn là không có tiền đồ. Trước đây khắp nơi lưu tình là do ta do dự không quyết đoán, làm tổn thương nàng cũng làm tổn thương Tinh nhi. Ngày ấy ta hỏi Tinh nhi, mẫu thân con nếu ở cùng với người khác, con có nguyện ý không? Tinh nhi nói nguyện ý, chỉ cần mẫu thân vui vẻ, Tinh nhi cái gì cũng nguyện ý. Thư Nguyệt, ta cũng nguyện ý, nàng đừng bởi vì thân phận của mình mà chần chừ, yêu ai thì gả cho người đó, dù không cưới, hai người ở cùng nhau trong lúc hoa còn nở, đừng giống như một ni cô.”
Thư Nguyệt thở dài, hai người mấy năm này chưa từng nói nhiều như vậy. Cảnh Kha vẫn vậy, vẫn là không có tiền đồ, hắn bảo nàng không cần chần chừ, nhưng hậu cung của hắn lại giống như miếu hòa thượng vậy. Nói đến cùng là hắn đang tự phạt chính mình.
“Được. Chúng ta đều không chần chừ nữa, ta sẽ không tiễn ngài. Trời tối đường không dễ đi, ngày hãy cẩn thận.” Dứt lời, nàng vỗ vỗ lưng hắn, sau đó nhìn hắn càng đi càng xa.
Cảnh Kha mấy năm nay khác rất nhiều so với trước đây, hắn ít nói, vài lần gặp nhau ngắn ngủi, Thư Nguyệt hiếm khi thấy hắn cười. Tinh nhi nói phụ hoàng mấy năm nay không trưng diện, mỗi năm chỉ ra cung có một ngày, xiêm y đổi rồi lại đổi vẫn không cảm thấy vừa lòng. Hôm nay xiêm y hắn mặc Thư Nguyệt nhớ rõ, là cái mà trước đây khi ở Vương phủ nàng sai người làm, dựa theo sở thích của nàng.
Cảnh Kha treo sương lạnh đi rồi, Thư Nguyệt vẫn không nói cho hắn biết, kỳ thật nàng đã tha thứ cho hắn rồi. Bằng không còn có thể thế nào nữa? Hắn không được sống sao? Hắn đã sống khổ sở rồi.
Nàng cùng Tinh nhi bên nhau đến mười lăm tháng Tám, ngày mười sáu tháng Tám, người trong cung tới, Tinh nhi cũng rời đi. Thư Nguyệt nhìn Tinh nhi đi rồi, thầm nghĩ một năm lại đi qua, nhân sinh nếu dài sẽ tái kiến mấy chục lần, nếu ngắn thì sẽ vài lần, nhưng chung quy vẫn sẽ phải từ biệt.
Nàng có chút khổ sở nhưng lại không biết nói thế nào, ngồi trên xe ngựa, chạy vội đi Lĩnh Nam. Nàng đi chậm, đi đi dừng dừng, gặp phải chuyện gì thú vị sẽ viết cho thư cho Thanh Phong và Hồi Xuân. Bỗng nhiên có một ngày, khi nàng tới thành Huy Châu, trông thấy đèn lồng treo khắp thành, bố cáo màu đỏ dán khắp mặt tường, tri phủ Huy Châu đứng trên tường thành đọc Thánh chỉ, nàng mới biết, giang sơn đã đổi chủ.
Nàng đứng bâng quơ ở đó một lúc, nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Cảnh Kha, lúc này nghĩ lại, bỗng nhien cảm thấy đó là quyết biệt. Cảnh Kha không muốn sống nữa.
Thư Nguyệt nước mắt chảy dài, đổi hướng xe ngựa trở về kinh thành, trong lòng nhủ rằng nàng nhất định sẽ tới kịp. Nhưng trên con đường cổ kính ngoài thành Huy Châu, nàng nhìn thấy một người đang đứng đó, một khuôn mặt đa tình, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng.
Là Cảnh Kha thời niên thiếu, là Cảnh Kha tuổi trung niên, là Cảnh Kha đang đuổi tới.
Thư Nguyệt đứng đó thẹn thùng lau sạch nước mắt trên mặt, thấp thấp gọi một tiếng: “Cảnh Kha.” Một tiếng gọi này âm thầm truyền đến tai Cảnh Kha rơi vào tim, khiến hắn không thể dứt ra được.
Thật may mắn.