Ngày tháng từ từ trôi, đến tháng Tư năm sau, nàng cùng Lan Thương đến Mục phủ dùng cơm, Mục phu nhân kéo nàng vào trong phòng xem thêu thù, vào phòng đóng cửa nói chuyện phiếm.
Hai người toàn nói về chuyện nhà, Mục phu nhân khó tránh khỏi sẽ đề cập đến con dâu Hồi Xuân của mình. Mặt bà ta đầy vẻ cưng chiều: “Tiểu Hồi Xuân này đúng là không phải đồ vật, hôm qua ta nhận được thư nó gửi cho ta, ngươi đáng xem nó nói cái gì? Nó nói Thanh Khâu sơn hoa nở rất đẹp, đáng tiếc ta không đến được, gửi cho ta một bó để ta ngửi. Lúc ta vừa nhìn thấy bông hoa đó thì nó đã héo khô rồi.
Thanh Phong bật cười: “Hồi Xuân chính là như vậy, cực kỳ nghịch ngợm.”
Mục phu nhân cười, chỉ về phía nhà ăn: “Nhìn hai người các ngươi cũng rất ân ái.”
Thanh Phong gật gật đầu: “Lan Thương tinh tế, luôn nghĩ trước mọi chuyện, ở cùng với chàng, ta cũng yên tâm.”
“... Yên tâm?” Mục phu nhân ngẩn người, đây có phải là lời của một tiểu phu thê nói không? Bà ta đã ở cùng Mục lão tướng quân mấy chục năm, chưa từng cảm thấy nặng nề. Bà ta nghĩ nghĩ một hồi, hỏi nàng: “Thanh Phong, ngươi và ta cũng không xa lạ gì, ta hỏi ngươi một chút, hai người các ngươi ngày thường sống chung như thế nào? Ta còn nhớ thời điểm giống như các ngươi đúng vào thời điểm lão nhân ấy phát điên, khiến người ta chịu không nổi.”
“Chúng ta...” Thanh Phong suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta rất tốt, mỗi ngày chàng thượng chức, ta sẽ đến cửa hàng, chàng hạ chức thì ta trở về...”
“Ta hỏi không phải cái này.” Mục lão phu nhân ngắt lời nàng, “Ta muốn hỏi, sao các ngươi lại giống hai phu thê già vậy? Bây giờ tuổi còn nhỏ, sao không vui vẻ chút, về già rồi còn có thể vui vẻ sao?”
Thanh Phong từ đỏ mặt thành đỏ tím mắt, cãi lại: “Chúng ta cũng vui vẻ...”
“Ồ, vui vẻ thì tốt.” Mục phu nhân thấy Thanh Phong có nỗi niềm khó nói, sợ nàng không giữ được thể diện nên không nói ra, quay đầu đưa cho nàng một hộp hương: “Cầm đi.”
“Đây là?”
Mục phu nhân mỉm cười thần bí, ghé vào tai Thanh Phong: “Đây là đồ các nương nương trong cung dùng, cách đây vài ngày có cho ta một ít. Ta có thể dùng ở đâu bây giờ? Ngươi lấy về dùng đi, giúp trợ hứng, không tổn hại thân thể.”
“... Nương nương trong cung sao lại tặng người?”
Mục phu nhân bật cười, điểm lên trán Thanh Phong: “Hoàng thượng ngày nào cũng ra khỏi cung, đây là chuyện mọi người đều biết. Hương này, bọn họ không dùng tới!”
Thanh Phong bị Mục phu nhân chọc cho cười thành tiếng, lòng tốt không thể chối từ, nhận lấy hộp hương, định trở về để gác xó.
Trên đường trở về, Thanh Phong nhìn bụng của mình. Thấy hai người đã thành thân được một năm rưỡi, song mình vẫn không có động tĩnh gì. Thanh Phong đôi lúc cảm thấy khi hai người cách xa, có lẽ có con nối dõi trước mắt sẽ tốt hơn.
Lan Thương không biết Thanh Phong đang suy tư điều gì, hỏi nàng: “Nghĩ gì vậy?”
Thanh Phong lắc đầu: “Không nghĩ gì cả.” Một bông hoa đỏ rơi xuống mặt đát, thời tiết này mà có thể nở rộ như vậy, thật là hiếm thấy, Thanh Phong xoay người lại nhặt, cái hộp hương nhỏ từ cổ tay áo rơi ra. Lan Thương thấy đồ nàng rớt, khom người giúp nàng nhặt, mùi hương bên trong chui vào mũi Lan Thương, mùi hương này hắn đang từng ngửi thấy ở trong cung, dĩ nhiên biết nó là mùi gì. Hắn chưa từng nghĩ tới, Thanh Phong đối với mình, với bọn họ, giữa bọn họ phải dùng đến cái này sao?
Thanh Phong đỏ mặt muốn lấy nó lại, lại thấy vẻ mặt Lan Thương hơi nghiêm lại, hỏi nàng: “Nàng hỏi Mục phu nhân cái này à?”
“... Không phải.” Thanh Phong định giải thích, Lan Thương lại liếc nhìn nàng rồi quay đầu đi.
Thanh Phong cầm chặt hộp hương đi phía sau hắn, biết Lan Thương đang tức giận nên đã đem hộp hương kia để ở đầu tường rồi lại tiếp tục đuổi theo hắn. Đuổi tới vào trong nhà, Lan Thương vẫn không nói một lời.
Hai người đứng mặt đối mặt, lại cảm thấy xấu hổ, Lan Thương nhịn lại nỗi thất vọng của mình, nói với Thanh Phong: “Ta trở về viện viết chiếu thư.” Không biết từ khi nào, giữa bọn họ trở nên rất lãnh đạm. Có khi hắn muốn thân mật với Thanh Phong, nàng lại luôn mượn cớ trốn tránh hắn, vì nàng trốn, Lan Thương không muốn miễn cưỡng nàng, dần dà, chuyện phong the càng lúc nàng phai nhạt. Hương kia, nói là trợ hứng, nhưng thật sự có công hiệu mạnh hơn, nói cho cùng, Thanh Phong lạnh nhạt với mình, là cảm thấy mình không vừa ý nàng.
Lan Thương trong lòng khó chịu, ngồi ở trong căn phòng tối mịt một hồi lâu. Cảnh thúc và Tĩnh Niệm lo lắng cho hắn, nhìn qua tận hai lần. Hắn ngồi tới tận canh hai mới đứng dậy trở về. Thanh Phong đã ngủ, hắn cởi xiêm y ngồi ở mép giường một lát, lúc này mới nằm lên. Hắn vừa nằm xuống, Thanh Phong đã mở to mắt, nhỏ giọng gọi hắn: “Lan Thương.”
“Hửm?”
“Ta... không muốn dùng loại hương đó.”
“Ừm.”
“Là Mục phu nhân đưa cho ta, nói là Hoàng thượng mỗi ngày đều ra ngoài cung, các nương nương trong cung không cần nữa, liền thuận tay đưa cho bà ấy. Bà ấy và Mục lão tướng quân cũng đã có tuổi, càng không cần nó, vì thế mới thuận tay đưa cho ta. Ta không tiện thoái thác, chỉ đành cầm lấy, nghĩ là lúc về sẽ đem bỏ...” Thanh Phong thanh minh, cái liếc mắt kia của Lan Thương chứa đựng sự buồn bã, bất bình và nhục nhã, hắn cảm thấy mình đang bị giẫm đạp lên tôn nghiêm của một nam tử.
“Không sao.” Lan Thương quàng tay dưới cổ nàng, “Nàng gối đi, hôm nay ta tới muộn.”
Thanh Phong cười cười, dùng sức nhích người đến bên cạnh hắn, đầu gối lên cánh tay hắn. Hơn một năm này nàng có thêm một tật xấu, không gối hắn sẽ ngủ không được, nhiều ít đã bị hắn chiều hư. Lan Thương ôm nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng: “Mau ngủ đi, nếu không ngày mai lại đau đầu.”
“Ừm...” Thanh Phong cọ cọ mặt lên cánh tay hắn giống như một con mèo, sau đó nhắm mắt ngủ.
Lan Thương lại ngủ không được. Dưới ánh trăng hắn nhìn gương mặt Thanh Phong, điềm tĩnh ôn nhu, cái đầu nhỏ không biết suy nghĩ cái gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện lạ lùng, sống cả đời như một bài thơ. Trước đây khi hắn còn là nam tử độc thân, các phụ tá nhiều ít gì cũng cảm thấy hắn đáng thương, nhưng sau khi thành thân, hắn dần dần được người ta ngưỡng mộ. Thường xuyên có người hỏi hắn: Xiêm y này được quá, là cửa nàng nhà ai làm? Mặt giày này thật độc đáo, mua ở chỗ nào? Mặt quạt này rất tuyệt, kinh thành còn có tay nghề này hay sao? Mỗi lần được hỏi như vậy, Lan Thương vẫn luôn cười đáp: “Là phu nhân làm, phu nhân thêu, phu nhân vẽ...” Thế nên có đại nhân lại nói: “Vẫn là Âu Dương Lan Thương có mắt nhìn tốt, nếu muốn cưới vợ, quốc sắc thiên hương dù cho có tốt, tốt nhất vẫn nên cưới người thú vị, cùng nhau sinh hoạt, không buồn tẻ.” Lan Thương vẫn luôn cười không nói gì.
Hắn ở trên trán nàng hôn hôn, người trong lòng ngực bất giác đặt tay lên môi hắn, trong mộng nỉ non lên tiếng: “Đừng quậy.”
“Được.”
Ngày hôm sau khi mở mắt, nàng thấy Lan Thương vẫn còn ở đó: “Hôm nay không thượng chức sao?”
“Hôm nay là ngày ngủ. Chốc nữa ta dẫn nàng đi xem một món đồ.”
“?”
Lan Thương thấy vẻ mặt mơ màng của Thanh Phong, nhéo nhéo má nàng: “Mau rời giường rồi dùng chút cơm nào.”
“Ừm.” Thanh Phong rửa mặt chải đầu xong thì uống vài ngụm cháo đơn giản rồi bị Lan Thương kéo ra ngoài. Nói là ra ngoài nhưng thật ra là tới cái sân bên cạnh, lấy ra một cái chìa khó. Thanh Phong vội vàng đè tay hắn lại: “Hành vi ăn cắp, không được.”
“Không sao đâu, một chút nữa, chúng ta vào xem là ai đang giữ cái sân như vậy.” Lan Thương thấy vẻ mặt khờ khạo của nàng, nhịn không được liền trêu chọc, hắn mở khóa, bỗng nhiên kéo nàng đi vào. Thanh Phong bịt miệng không dám lên tiếng, sợ bị người ta phát hiện, vào viện lại thấy Lan Thương đứng ở trong viện nhìn nàng cười.
Lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, không dám tin, chỉ chỉ vào viện, nói không nên lời.
Lan Thương gật đầu khen nàng: “Đúng vậy, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Ta tìm nửa năm, năm trước cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của cái sân này. Hóa ra là đi tha hương làm ăn không trở về kinh. Ta đã nhờ người mua lại.”
Thanh Phong khép miệng không được: “Mua nửa năm rồi?”
Lan Thương gật đầu.
“Sao chàng không nói sớm?”
“Hôm qua mới lấy được khế đất.” Hắn đi đến trước mặt Thanh Phong, đem chìa khóa và khế đất đặt trong tay nàng, “Tu sửa cải biến phong ốc như thế nào nương tử quyết, ta chỉ làm cu li thôi.”
Thanh Phong cầm lấy khế đất cùng chìa khóa, đôi mắt có chút đỏ. Đã nói với hắn lâu như vậy, hắn lại đem mỗi một câu từ trước để ở trong lòng. Người này là sao vậy?
Lan Thương thấy Thanh Phong sắp khóc, vội vàng tiến vỗ vỗ lưng nàng: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Thanh Phong dúi đầu vào trong lòng ngực hắn, hận chính mình đã hơn một năm nay lo được lo mất.
“Không được khóc.” Lan Thương nâng mặt nàng lên, nhìn thấy nước mắt rơi trên gương mặt nàng, trong lòng có chút đau xót. Hắn vừa lau nước mắt vừa dọa nàng: “Khóc nữa thì ta không khách khí đâu!”
Thanh Phong rưng rưng nhìn hắn, ánh mắt kia đang nói gì nhỉ? Nàng đã lâu chưa từng thấy hắn như vậy, những ngày ấy nàng chỉ thấy ánh mắt hắn nhàn nhạt, ngay cả chuyện phòng the cũng không chút gợn sóng. Trái tim Lan Thương ấm lên, trán nàng áp vào môi hắn, mũi nàng cọ lên môi hắn, môi nàng chạm vào môi hắn.
Môi hắn hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào môi Thanh Phong, khiến cho nàng có chút ngứa ngáy. Thanh Phong để hắn hôn sâu hơn, tim đập không kìm chế được. Thanh Phong không thể không thừa nhận, mặc dù chính mình vẫn luôn muốn tránh né hắn, nhưng trong lòng chỉ toàn là hắn.
Đến khi nàng thở hồng hộc hắn mới tách ra, Lan Thương ôm mặt nàng, nhẹ giọng hỏi nàng: “Hết nguyệt sự rồi, chúng ta... ra ngoài ở mấy ngày không?”
Thanh Phong cắn môi cười ra tiếng, cái tổ tông này! Nàng vẫn còn để ý cái hộp hương kia... đỏ mặt nói: “Đi cùng chàng, đi nơi nào cũng được. Nhưng chúng ta cũng không thể vì hộp hương kia mà cãi nhau.”
“Xem ra nương tử không ngốc, biết hộp hương kia sẽ làm tổn thương người khác.”
Thanh Phong ôm eo hắn, đầu dựa vào người: “Hiểu lầm mà thôi.”