Kể từ hôm đó đi sông Vĩnh An xem pháo hoa đã gần mười ngày, Thanh Phong vẫn vô thanh vô tức. Một người vốn dĩ đang sinh sống ở kinh thành, cứ thầm lặng mà biến mất như vậy. Cũng may hạ nhân mỗi ngày đều tới báo, cửa viện tam tiểu thư có mở vài lần, hạ nhân của tam tiểu thư hay đi mua lá non tử đàn... Nhiều ít có thể biết được nàng vẫn còn sống.
Cảnh Kha dựa vào trường kỷ, trong tay cầm một chuỗi chuỗi hạt tử đàn xoa xoa mũi nghe ngóng. Thư Nguyệt ở một bên thêu khăn, cùng hắn trò chuyện: “Phụ hoàng sắp trở về rồi, nghe nói đã tới Ký Châu.”
“Ừ.” Cảnh Kha đáp một tiếng.
Hiện giờ phụ hoàng đang đến Vô Diêm trấn, không biết xảy ra chuyện gì, nói là muốn tổ chức một buổi cung yến chiêu đã các công tử tiểu thư khắp kinh thành ở hậu cung.” Thư Nguyệt mới đầu nghe chuyện này cũng cảm thấy hiếm lạ, phụ hoàng là một người đầy uy nghiêm, lúc này lại muốn làm những chuyện như vậy, người hiểu rõ sẽ biết người đang dò xét nội bộ, kẻ không hiểu được sẽ tưởng rằng phụ hoàng đang muốn tuyển phi cho mình! Nàng ta nghĩ như vậy, lại nói một câu: “Mục Yến Khê trong khoảng thời gian ngắn như vậy không về được.” Thư Nguyệt tự quyết định hồi lâu vẫn không thấy Cảnh Kha có động tĩnh gì, giương mắt lên nhìn, ánh mắt nhân gia đang nhìn ra ngoài của sổ, không biết vì cái gì mà ngây người. Vì thế nàng ta buông thêu phẩm trong tay xuống, đi đến trước mắt hắn, hờn dỗi nói: “Thiếp đang nói chuyện với ngài đó! Hồn vía ngài đi đâu vậy? Nếu ngài muốn chạy đi chỗ khác, thì đừng chiếm trường kỷ này của thiếp!”
Cảnh Kha hoàn hồn, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thư Nguyệt trước mặt, nàng ta thật sự tức giận rồi. Hắn vội vàng kéo nàng ta vào trong lồng ngực: “Nói bậy gì thế? Bổn vương có nghĩ đến ai đâu?”
“Ngài đang nghĩ đến ai trong lòng ngài rõ nhất. Đợt sông Vĩnh An phóng pháo hoa vài ngày trước, ngài làm lớn chuyện lên, hôm sau khắp kinh thành đều đồn đại rằng, đại Hoàng tử muốn nạp thiếp!” Thư Nguyệt ở trong lòng ngực Cảnh Kha giãy giụa, Thư Nguyệt cũng không phải là người không biết lý lẽ, Cảnh Kha muốn nạp thiếp, nạp thì nạp. Trước đó không phải hắn chưa từng nạp thiếp, nhưng lúc ấy hắn lại không giống như bây giờ, hồn vía như đi đâu đó vậy. Tam tiểu thư trước mặt này, muốn bọn họ nhìn thấy Cảnh Kha điên cuồng vì nàng, khiến cả bầu trời Vương phủ này phải biến đổi vì mình sao?
Cảnh Kha hắc hắc cười thành tiếng: “Toàn bộ kinh thành đều đồn đại sao? Tốt quá.” Tâm tình hắn ta tự nhiên tốt hẳn lên, đẩy Thư Nguyệt ra, vỗ vào mông nàng một cái rồi xoay người ra cửa.
Hắn tới trước cửa Thanh Phong, sửa sang lại cổ áo, duỗi tay gõ cửa. Tiểu Thất nghe thấy tiếng gõ cửa chạy ra mở cửa, cửa vừa mở, người ngoài của lúc này không thể gọi là Hoài Cổ tiên sinh được nữa, phải gọi là đại Hoàng tử. Cũng không thể đóng cửa trước mặt nhân gia, chỉ đành nói một câu: “Thỉnh đại Hoàng tử chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi thông báo.”
Thanh Phong ở trong viện nghe rõ ràng, nàng thực sự không muốn mời Cảnh Kha vào cửa, vì thế theo Tiểu Thất ra đó. Mấy ngày nay nàng ăn ngủ cực kỳ không ngon, khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ, giờ phút này càng trở nên nhọn hơn. Nàng khom người trước Cảnh Kha thỉnh an, sau đó hỏi: “Không biết vì sao đại Hoàng tử quang lâm hàn xá?”
“Không phải nàng đồng ý bán tranh chữ của mình sao?”
“Không bán.”
“Lật lọng à?”
“Đúng vậy.” Thanh Phong một lời đáp lại một lời, không sợ thể hiện sự hỗn xược của mình, Cảnh Kha ăn nghẹn, ngẩn người, rồi sau đó cắn răng hỏi nàng: “Tống Thanh Phong, nàng không hiểu vì sao bổn vương cứ hết lần này tới lần khác tìm nàng phải không?”
“Thanh Phong không hiểu.”
“Được, vậy bổn vương ngay bây giờ nói cho nàng biết, bổn vương coi trọng nàng, bổn vương muốn cưới nàng!”
“Đại Hoàng tử có vẻ đã kiêu ngạo, trước giờ muốn một nữ tử nào liền có thể cưới nữ tử đó, đối với đại Hoàng tử việc này dễ như trở bàn tay, mỹ nhân cam tâm tình nguyện. Nhưng Thanh Phong, không gả!”
“...” Cảnh Kha đúng thực được mở mang tầm mắt, trên đời này thực sự lại có người như vậy, gia tài vàng bạc như mây khỏi thoảng qua, tình nguyện ở trong viện tử thanh bần này sống qua ngày cũng không muốn cùng hắn vào phủ hưởng phúc. Biết không thể ép buộc được Thanh Phong, hắn chỉ đành thở dài, nói: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Muốn vui vẻ, muốn tự tại.”
“Ta sẽ đi tìm phụ thân nàng, lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối.”
“Ta đã dọn ra khỏi Tống phủ tự lập môn hộ, phụ thân ta cũng không quản được ta. Nếu đại Hoàng tử nhất định muốn cười, vậy xin ngài hãy trực tiếp đem quan tài tới.” Dứt lời, nàng cúi người trước Cảnh Kha, nhẹ nhàng nói một câu: “Không tiễn.”
Cảnh Kha bị Thanh Phong chọc tức đến buồn cười, chống vào tường cười một lúc lâu. Hắn cười như thế thật khiến cho Thanh Phong nhìn mà choáng váng, khó hiểu nhìn hắn cười.
Cảnh Kha cười đủ rồi, vẫy vẫy tay với Thanh Phong: “Tống Thanh Phong, nàng tới đây.”
“Không tới.”
“Ta ăn nàng có được không?”
Thanh Phong cho rằng hắn thật sự không thể ăn mình được, tiến về phía trước hai bước: “Thế nào?”
“Tới gần chút nữa.” Cảnh Kha ngoắc ngón tay, Thanh Phong lại tiến tới gần hắn hơn một chút. Cảnh Kha một bước vượt lên trước mặt nàng, tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng ngực, mặc cho nàng giày giụa như thế nào cũng không buông tay, ghé đầu vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Tống Thanh Phong, mặc kệ nàng có tin hay không, bổn vương vừa ý nàng, đời này nhất định phải cưới được nàng.” Nói xong, hắn ta buông tay ra, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Thanh Phong cười thành tiếng, xoay người định đi thì lại thấy Lan Thương đứng đó. Đôi mắt hắn dừng ở trên người Thanh Phong, dường như muốn hỏi Thanh Phong điều gì đó.
Cảnh Kha coi như chuyện gì đều chưa xảy ra, dừng lại bước chân chờ Lan Thương hành lễ với hắn ta, sau đó mới đi đến trước mặt hắn cười hỏi: “Âu Dương đại nhân hôm nay không cùng Triệu Việt Khê du hồ hay sao? Nghe nói Việt Khê tiểu thư mỗi ngày đều đến phủ nha tìm ngươi, nghiễm nhiên đã xem ngươi là tướng công rồi.”
“Đại Hoàng tử nói đùa.”
“Loại chuyện này không thể đùa được đâu, Thừa tướng đã chuẩn bị của hồi môn cho Việt Khê tiểu thư rồi. Nghe nói Âu Dương đại nhân gia cảnh thanh bần, Thừa tướng vì không muốn nữ nhi chịu khổ, của hồi môn có thể xếp được một vòng quanh sông Vĩnh An.”
Lan Thương không muốn trả lời, lời Cảnh Kha nói là từ không thành có, hắn không muốn biện bạch.
Cảnh Kha dùng trọng quyền để uy hiếp, bất giác cảm thấy không thú vị, ngâm nga một giai điệu nhỏ rời đi.
Để lại Lan Thương vẫn còn đang nhìn Thanh Phong, hai người vừa mới thân mật như vậy, nghĩ đến chuyện thành thân thì có lẽ đã chắc tám chín phần. Vì thế hắn chậm rãi tới trước mặt nàng, nói: “Chúc mừng.”
Thanh Phong cười cười: “Cùng vui.”, rồi sau đó xoay người đi vào trong viện, đóng cửa lại. Thân nàng tựa ở trên cửa, tai nghe động tĩnh ở bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân của Lan Thương càng ngày càng xa. Nghĩ lại đã mấy ngày rồi chưa gặp được hắn, dưới đáy mắt hắn thâm đen, có lẽ ngủ không được ngon. Nhưng hắn có ngủ được không thì có liên quan gì tới nàng? Nàng có phải đang xen vào chuyện của người khác rồi không? Thanh Phong trong lòng tự quở trách mình, xoay người bước đi.
*
Văn Hoa đế đi tuần mấy tháng cuối cùng cũng hồi kinh. Chuyện đầu tiên sau khi hồi kinh đó là lệnh cho Lễ bộ làm cầu Hỉ Thước. Cái gọi là cầu Hỉ Thước là ông ta học được khi ở Vô Diêm trấn, nam nữ ở Vô Diêm trấn vào Thất Tịch sẽ cùng nhau hội tụ về đây. Trong tay mỗi người có một tín vật trao cho người trong lòng, nếu hai người đều trao cho nhau tín vật, có thể coi là lương duyên trời cho. Văn Hoa đế cảm thấy cách này rất hay, những danh môn khuê tú và những thanh niên tài tuần chưa thành thân ở kinh thành, chỉ cần nhân dịp này, có thể giảm được nhưng phiền toái những ngày sau khi chỉ hôn.
Nhưng chủ ý này chỉ nằm ở trong lòng ông ta, vẫn chưa nói với bất kỳ ai. Ông ta chỉ nói vào ngày Thất Tịch này sẽ tổ chức buổi cung yến tại hậu cung, bảo Lễ bộ lập danh sách các văn võ bá quan trong triều cùng với thân thích của bọn họ. Lại nghĩ tới Thái phó bị cách chức, trong nhà cũng có nữ nhi, vì thế cũng liệt vào trong danh sách, bảo Lễ bộ sai người đến từng nhà truyền tin.
Thanh Phong sau khi nhận được thư từ Lễ bộ thì sửng sốt, hoàng mệnh không thế trái, dĩ nhiên là phải đi.
Nàng không muốn người ta thấy mình là người quá mức keo kiệt, từ trong hòm lấy ra một chiếc váy áo mình tự thêu hồi năm mười sáu tuổi, vạt áo trên có màu xanh lục, vải vào đỏ tía được dùng làm váy dười, xiêm y vừa nhìn trông bình đạm không có gì đặc sắc, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy mặt trên đường viền bằng một đường chỉ bạc tinh mịn, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt, lộng lẫy mà không thô tục.
Cung yến được tổ chức ở hậu hoa viên, Thanh Phong theo cung nữ tìm được chỗ của mình, sửa sang lại váy áo liền ngồi xuống. Vị trí của nàng vô cùng kín đáo, Thanh Phong mừng rỡ thoải mái. Nhìn trước mắt có tám đĩa điểm tâm trên bàn nhỏ trước mắt, nàng có chút xuất thần, đồ vật hoàng cung tinh xảo không thể chê, Thanh Phong dự tính sẽ làm những món điểm tâm này thử một lần, thầm nghĩ phải thử chúng, như vậy mới có thể biết được nên dùng nguyên liệu gì, lúc về sẽ làm cho Tuyết Diên và Tiểu Thất ăn.
Nàng đang thất thần thì nghe thấy một tiếng cười sang sảng, ngẩng đầu lên thì thấy Mục lão tướng quân đang đi cùng phu nhân. Mục phu nhân Thanh Phong đã gặp qua, cũng có một chút giao tình, vì thế vội vàng đứng dậy thi lễ với bà ta. Mục phu nhân thấy Thanh Phong cũng vô cùng vui mừng, kéo nàng lại nói chuyện hồi lâu rồi mới lưu luyến không rời để nàng trở lại chỗ ngồi.
Văn Hoa đế cuối cùng cũng tới, ông ta tới rất kỳ lạ. Hai tiểu thái giám phía sau ôm lấy hai bó hoa lớn, thược dược màu trắng và thược dược màu hồng nhạt. Mọi người quỳ xuống thỉnh an rồi sau đó sôi nổi ngồi xuống. Thanh Phong bị những đóa thược dược kia hấp dẫn, thầm nghĩ thược dược trong cung so với bên ngoài đẹp hơn nhiều, nếu có thể xin vài đóa mang đi thì tốt biết mấy. Sau khi ngắm hoa thược dược xong thì hoàn hồn, nhìn về phía xa có một nam một nữ đang nhìn nàng, nam tử là Cảnh Kha, nữ tử kia chắc là Vương phi của hắn. Thanh Phong không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, lại nhìn thấy Triệu Việt Khê ngồi ở vị trị dễ thấy nhất, nàng ta hôm nay so với hôm đi xem pháo hoa càng đẹp hơn, đặc biệt tìm thấy Thanh Phong trong đám người, mỉm cười nhẹ nhàng với nàng.
Văn Hoa đế vỗ vỗ tay, hai tiểu thái giám phát cho mỗi người một cây hoa thược dược, nam tử là hoa thược dược màu trắng, nữ tử là thược dược màu hồng nhạt. Ban hoa ở cung yến, thực sự thú vị. Lan Thương cũng đang ở đây, chỉ là hắn không thích náo nhiệt, đứng ở một vị trí rất xa. Lúc Thanh Phong tiến vào, hắn trong lòng muốn tới chào hỏi nàng trước, lại nhớ hình như nàng không thích tương giao với mình, đành nhịn xuống không nhúc nhích.
Thược dược cầm trong tay, lời nói của Văn Hoa đế cũng truyền vào tai, đại ý là nam nữ sẽ đi đưa hoa, nếu hai người đồng thời đưa hoa cho đối phương, đại biểu tâm ý tương thống, ngay lập tức sẽ chỉ hôn.
Biện pháp này của Văn Hoa đế có thể giúp ông ta bớt đi nhiều phiền phức, thay vì ông ta phải nghĩ xem ai xứng đôi với ai, vậy thì để cho bọn họ tự định đoạt. Mục gia là người mở đầu cho chuyện này, nghĩ đến đây, ông ta nhìn Mục lão tướng quân.
Một số đôi nam nữ đã có tư tình trước đó, nghe Văn Hoa đế nói như vậy, nhưng chóng trao hoa cho nhau rồi sau đó đứng sang một bên. Triệu Việt Khê trong tay cầm rất nhiều hoa, nhưng đôi mắt nàng ta trước sau vẫn nhìn về phía Lan Thương.
Cơ hồ tất cả mọi người đều quân mất một tam tiểu thư không được ưa thích đang ngồi ở một góc, ngoại trừ Cảnh Kha và... Lan Thương. Cảnh Kha đi đến trước mặt Văn Hoa đế thì thầm bên tai ông ta, rồi sau đó cầm lấy một đóa hoa chậm rãi đi về phía Thanh Phong.
Vốn dĩ hậu hoa viên có chút ầm ĩ, trong một khắc liền trở nên an tĩnh, đại Hoàng tử đi tới đưa hoa cho Tống Thanh Phong tướng mạo thường thường. Thậm chí trước ngày hôm nay, không một ai biết còn có người này tồn tại. Hắn ta đi đến trước mặt Thanh Phong, đặt hoa lên chiếc bàn nhỏ cho nàng, rồi sao đó khẽ cúi người nhìn thẳng vào nàng, hắn ta cười mê hoặc: “Tống Thanh Phong, chờ lát nữa, hãy đưa hoa của nàng cho ta.”, rồi sau đó đứng dậy trở lại bên cạnh Thư Nguyệt.
Mục phu nhân nhìn thấy cảnh này, trong lòng khựng lại, thì thầm vài câu bên tai Mục lão tướng quân. Rồi sau đó bà ta cùng Mục lão tướng quân đứng dậy đi đến trước mặt Văn Hoa đế nhỏ giọng nói, Văn Hoa đế không thể không gật đầu. Người khác không biết bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy bất bình thường. Cuối cùng, Văn Hoa đế nói: “Tiếp tục đi, không vội.”
Lan Thương nhìn Thanh Phong ngồi đó có chút cô độc, vừa mới nhận được hoa của Cảnh Kha, nàng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Cảnh Kha hiển nhiên không nên làm như vậy, công khai biểu đạt tâm tư muốn nạp nàng làm thiếp. Lan Thương đáng tiếc thay cho Thanh Phong.
“Âu Dương đại nhân, đây là hoa của Việt Khê.” Triệu Việt Khê đem hoa của mình đặt vào trong tay Lan Tương, trong tay hắn đã có vài cành hoa, Triệu Việt Khê xem qua, những nữ tử đưa hoa kia đều không sánh bằng mình, vì thế chỉ chỉ vào hoa của Lan Thương: “Âu Dương đại nhân.”
Lan Thương không trả lời, đầu óc hắn trống rỗng, trước sau đều chỉ nghĩ tới hình ảnh Cảnh Kha cúi người nhìn thẳng vào Thanh Phong, không biết sao, hắn không khống chế được, lướt qua Triệu Việt Khê đi về phía Thanh Phong.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thanh Phong, thấp giọng gọi nàng: “Tam tiểu thư.”
Thanh Phong giương mắt nhìn hắn, nàng vốn dĩ là quần chúng, cũng đã chuẩn bị tốt khi bị trào phúng, hắn tới làm cái gì? Trong mắt Thanh Phong chợt lóe lên một tia ủy khuất, Lan Thương rốt cuộc cùng thấy được. Hắn cười cười với Thanh Phong, sau đó đem đóa hoa của chính mình đưa đến trước mặt Thanh Phong, lại không rời đi, dùng thanh âm trầm thấp nói với nàng: “Tam tiểu thư, hãy đem hoa của nàng cho ta.“. đam mỹ hài
“...” Thanh Phong sững dờ, nàng cho rằng bản thân mình đã nghe lầm. Môi giật giật không nói nên lời, Âu Dương Lan Thương giống như một công tử như ngọc, lại không biết mình được nhiều nữ tử nhớ thương, lại đem hoa đặt ở trước mặt mình, điều này khiến Thanh Phong không biết phải làm sao. “Âu Dương đại nhân không cần...”
“Đem hoa của nàng cho ta.”
“Ngài không hiểu...”
“Cho ta.”