Trời vừa sáng, Thanh Phong đã bị Tuyết Diên kéo tới chỗ hỉ bà, ấn ngồi trước gương để trang điểm. Mắt thấy hỉ bà cầm bông dặm phấn đỏ cả khuôn mặt, nàng vội vàng tránh: “Ai ai, thủ hạ lưu tinh, nhìn giống đít khỉ người ta cười chết!”
Tuyết Diên bị lời nàng nói chọc cho bật cười, quay đầu nói với hỉ bà: “Làm nhạt một chút, tiểu thư chúng ta ngày thường từ nhỏ không dùng phấn mặt, đỏ quá nhìn kỳ lắm.”
Hỉ bà gật đầu: “Tam tiểu thư mạch văn, vừa rồi mạnh tay.”
Lăn lộn một phen, Thanh Phong cuối cùng cũng mặc lên áo cưới. Nàng nhìn chính mình trong gương, có chút xa lạ, nhẹ giọng hỏi Tuyết Diên: “Thoạt nhìn trông thế nào?”
“Cực đẹp, thiên hạ đệ nhất.” Tuyết Diên vừa nói vừa đem khăn voan của nàng phủ xuống.
Hai người bước ra sân, đôi đón dâu của Lan Thương đã xuất phát, vòng một vòng khắp bờ sông Vĩnh An rồi trở lại sân nhà Thanh Phong. Lan Thướng đứng trước con ngựa cao lớn, liên tục cúi đầu chắp tay thi lễ với mọi người, lúc vào trong viện tử của Thanh Phong lại bị nha đầu Tuyết Diên đứng chờ ở ngoài cửa, muốn hắn biểu đạt tâm ý với Thanh Phong. Lan Thương đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Ta trụ Trường Giang đầu, quân trụ Trường Giang đuôi...”
Tuyết Diên gân cổ kêu lên: “Nghe không thấy nghe không thấy!”
Lan Thương bằng bất cứ giá nào, đứng thẳng người dậy hô to: “Ta trụ Trường Giang đầu! Quân trụ Trường Giang đuổi! Ngày ngày tư quân không thân quân! Cùng uống Trường Giang thủy!... Chỉ mong quân tâm tựa lòng ta! Định không phụ tương tư ý! Chỉ mong quân tâm tựa lòng ta! Định không phụ tương tư ý!”
Từng tiếng vang vào trong lòng Thanh Phong, gương mặt nàng dưới lớp khăn voan đỏ ửng, buồn cười!
Lan Thương được cho vào, lập tức tiến vào trong phòng Thanh Phong, nhìn thấy nữ tử đang ngồi ở đầu giương đan hai tay vào nhau, trong lòng khẽ động, đây là thê tử của ta! Hắn đi đến nắm lấy tay Thanh Phong, nhẹ nhàng nói: “Thanh Phong, ta tới cưới nàng.”
Mũi Thanh Phong cay cay, nước mắt rơi xuống cánh tay Lan Thương.
Lan Thương đôi mắt đỏ hoe, chặn ngang bế Thanh Phong lên: “Đi cùng ta nhé?”
Thanh Phong ở trong lòng ngực hắn gật đầu.
Mỗi một bước đi, Lan Thương trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nữ tử trong lòng là nữ tử tốt nhất trên đời, Lan Thương có tài đức gì?
Cảnh Kha đứng trong đám người, nhìn Thanh Phong ôm chặt cổ Lan Thương, lòng đau lại càng đau, đôi mắt đỏ hoe. Thư Nguyệt ở một bên nhìn hắn ta, thầm nghĩ thật oan nghiệt, vô cùng đau đớn. Nàng dùng tay bẻ nắm tay đang nắm chặt của hắn, đặt tay mình vào, nhẹ giọng nói với hắn: “Phu quân, ngài muốn xem lễ không?”
Cảnh Kha cắn răng nói: “Muốn.” Hắn thật sự muốn nhìn thấy trái tim này sẽ đau đớn đến mức nào, lập tức theo Lan Thương và Thanh Phong vào viện, ngồi ở hàng đầu tiên.
Khi nghe thấy hai từ “buỗi lễ kết thúc”, Cảnh Kha đứng lên, đặt một xấp ngân phiếu ở trên bàn, Thư Nguyệt quét mắt, tờ phía trên là năm trăm lượng, phía dưới nhiều không ít, mười mấy tờ ngân phiếu... Tiền của ta, tiểu tổ tông này muốn chuyển nhà hay sao? Thư Nguyệt muốn rút lại vài tờ ngân phiếu nhưng lại không dám, chỉ đành trơ mắt nhìn Tống Vi mang theo một gã sai vặt đếm số ngân phiếu đó, cuối cùng báo: “Mười ngàn lượng!”
Mười ngàn lượng! Tuy nói rằng trong nhà không thiếu tiền, nhưng nàng ta chưa từng thấy bại như vậy, mười ngàn lượng! Thư Nguyệt đứng bật dậy, nói với Tống Vi: “Tống Giáo úy, chờ một chút.” Cảnh Kha trừng mắt nhìn Thư Nguyệt, ánh mắt đó Thư Nguyệt hiểu, nàng đừng động vào ta, lòng ta đang khó chịu, không tiêu nhiều tiền ta không chịu được. Thư Nguyệt chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một lượng bạc để ở trên bàn: “Vương phủ có một hai mảnh đất, đi ngàn dặm mới tìm được một, tam tiểu thư và Âu Dương đại nhân nhân duyên thiên định ngàn dặm mới tìm được một.” Dứt lời, nàng ta ngồi xuống, cũng kéo Cảnh Kha ngồi xuống, đầu hướng đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Thể diện.”
Cảnh Kha cúi đầu. Thư Nguyệt không thấy rõ vẻ mặt của hắn ta, chỉ hiểu được mối oan gia ngày hôm nay thật sự thương tâm. Tống Thanh Phong kia vô thanh vô tức khiến Cảnh Kha nếm được tư vị nhớ thương, nghĩ lại Thư Nguyệt lại có chút cảm kích Thanh Phong, cảm kính nàng đã giúp Cảnh Kha hiểu được thế nào là tình yêu. Nhưng trong lòng nàng ta lại lo lắng Cảnh Kha sẽ vì nàng mà nhập ma đạo. Nói chung một lòng bất luận như thế nào cũng không thể buông bỏ được.
Lan Thương đưa Thanh Phong vào phòng ngủ, lặng lẽ nhét một viên kẹo vào lòng bàn tay nàng: “Đói bụng thì ăn trước một viên, ta sẽ quay lại càng sớm càng tốt, nhé?”
Thanh Phong kéo tay hắn không cho hắn đi, trong lòng Lan Thương dâng lên cảm giác ngọt ngào. Hai tay ôm đầu nàng, cách khăn voan hôn lên gương mặt nàng: “Chờ ta.”
Lan Thương có chút không hiểu chính mình, hắn cảm thấy bản thân như bị chém thành hai nửa, một nửa cảm thấy bởi vì không đủ yêu Thanh Phong mà có lỗi với nàng, nửa còn lại lại cảm thấy thực sự yêu, rất yêu Thanh Phong.
Bên ngoài tiệc rượu đã bắt đầu, lão Thái phó đã lâu chưa cùng cái đại thần trong triều tụ tập, hôm nay ngồi ngay ngắn ở đó, vẫn giống như trước được chúng tinh phủng nguyệt. Mục lão tướng quân và Mục phu nhân không ai dám lại gần. Hôm nay mọi người đều đến xem Thanh Phong, Tống Thanh Phong là ai? Là nữ nhi của lão Thái phó, mặc dù bị cách chức, Hoàng Thượng vẫn chỉ hôn nàng cho tân quý triều đình; Âu Dương Lan Thương là ai? Là vị khách duy nhất của Mục gia. Đại hoàng tử vừa đến đã tặng mười ngàn lượng, chuyện này trước nay chưa từng thấy, vậy nên mọi người lặng lẽ hồi phủ, tiền biếu cũng cho thêm vào.
Tống Vi hiểu cách vu hồi của mấy đại nhân, chỉ Lan Thương đến kính rượu Cảnh Kha trước rồi sau đó tới các đại nhân. Không phải vì tiền mà để giữ thể diện cho nhau.
Cảnh Kha ngồi đó liếc mắt nhìn Lan Thương. Hôm nay hắn toàn thân đỏ thẫm, thần thái phí dương. Mắt Cảnh Kha đau, quay sang chỗ khác không muốn nhìn hắn, hắn lại di tới, khom lưng thi lễ: “Đại Hoàng tử dành thời gian đến đây, thần vô cùng cảm kích.”
“Không phải vì ngươi.” Cảnh Kha không thèm che giấu, trái phải gì ở cung yến kia mọi người cũng đã nhìn thấy, không muốn giấu đầu lòi đuôi.
Lan Thương gật gật đầu: “Thần thay Thanh Phong kính đại Hoàng tử.” Rồi sau đó hắn giơ ly lên chờ Cảnh Kha.
Cảnh Kha ánh mắt bình tĩnh, qua hồi lâu mới nâng ly lên, cùng Lan Thương uống một hơi cạn sạch. Sau đó hắn ta đứng dậy, nói: “Bổn vương hôm nay còn có chuyện quan trọng, cáo từ.”
Thư Nguyệt đứng dậy xin lỗi, cười cười với Lan Thương, đuổi theo. Thấy Cảnh Kha không thèm ngồi kiệu, cúi đầu bước trên con phố, không quan tâm mọi thứ. Nàng ta thở dài đuổi theo hắn: “Ai u!”
Cảnh Kha xoay người nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Chân yếu, ngã một chút.” Thư Nguyệt ngồi xổm xuống xoa cổ chân. Cảnh Kha đi tới cúi người xem, ngã cái rắm! Hắn ta trừng mắt nhìn Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt cười cười: “Không ngã đau, khá ổn.” Nàng ta nắm lấy tay Cảnh Kha đứng lên: “Vừa rồi thiếp ăn không được thoải mái, giờ muốn tìm chỗ uống rượu. Phu quân không phải có chuyện quan trọng trong người sao?”
“... Gặp lại sau.” Cảnh Kha quay đầu rời đi. Thư Nguyệt đã nhìn ra, người này hôm nay không được vui. Nàng ta thở dài, hồi Vương phủ.
Hỉ yến đang náo nhiệt, Mục lão tướng quân cùng Mục phu nhân tự động dịch đến bàn lão Thái phó, không khí càng trở nên náo nhiệt. Rõ ràng mọi người tới để ăn tiệc rượu của Lan Thương, lúc này đều vây kín ở bàn đó kính rượu. Tống Vi cùng Thanh Phong ngồi ở một bên xembọn họ uống, trong lúc đó Lan Thương lo lắng Thanh Phong bị đói, bảo Tĩnh Niệm hai lần đem đồ đến cho nàng ăn. Bọn họ uống rượu đến lúc mặt trời xuống núi mới tan.
Tống Vi trong lòng biết với tính tình của Thanh Phong và Lan Thương không thể nào động phòng, đợi sau khi đám người tan dần, hắn ta hỏi Lan Thương: “Có được không?”
“...” Lan Thương đỏ nửa mặt.
“Không biết xấu hổ.” Hắn ta từ cổ tay áo lấy ra một quyển sách đưa cho Lan Thương, Lan Thương vội vàng đẩy trở về: “Mục lão tướng quân trước đây có đưa ta một quyển rồi.”
“Mục lão tướng quân?” Tống Vi hỏi một tiếng rồi sau đó bật cười thành tiếng, Mục Yến Khê thực là biết giúp cha hắn. Sau đó hắn ta trấn an Lan Thương: “Đừng sợ, sớm muộn gì cũng phải làm chuyện này. Đi xử lý đi!” Hắn ta vỗ vỗ bả vai hắn rồi quay đầu rời đi.
Trái tim Lan Thương nhảy lên, hắn đứng bên ngoài hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa, chậm rãi đi đến trước mặt Thanh Phong, vén mở chiếc khăn voan kia lên. Thanh Phong hiếm khi trang điểm, hôm nay trông có vẻ trầm tĩnh lạ thường. Lan Thương trong lòng động dộng, ngồi bên cạnh hỏi nàng: “Có đói bụng không?”
“Tĩnh Niệm có bưng cho ta mấy cái sủi cảo, ta ăn rồi, không đói nữa.” Thanh Phong đỏ bừng cả mặt, không biết nên nói như thế nào cho phải.
“Cho nàng xem một thứ.” Lan Thương giữ chặt tay Thanh Phong, mang nàng ra khỏi phòng ngủ, rẽ vào thư phong. Trên vách tường của thư phòng treo một bức họa lớn, ở một tiểu viện chốn phàm trần, hoa lá xanh um tươi tốt, ngọn lửa ở một bên bốc khói nghi ngút, một nữ tử nhã nhặn lịch thiệp đang ở trước bàn chấp bút, một sợi tóc rũ trên án thư...
Đôi mắt Thanh Phong có chút ướt: “Đây là?”
“Đây là Thanh Phong.”
Thanh Phong dùng tay che mắt lại, không cho mình khóc đến khó coi, thanh âm nức nở hỏi hắn: “Ngài vẽ bao lâu.”
“Hơn một tháng.” Là lúc nhớ tới chuyện Thanh Phong gả cho hắn ban đêm không ngủ được, “Thanh Phong, lúc ta vẽ vẫn luôn nghĩ tới nàng.”
Thanh Phong trước đó vài ngày trong lòng không ngừng mơ hồ, lúc thì trống rỗng lúc thì mãn nguyện, lúc này rốt cuộc khóc thành tiếng.
Lan Thương mắt cũng ươn ướt, hắn gắt gao ôm lấy nàng: “Thanh Phong, thê tử của ta.”
Thanh Phong ở trong lòng ngực hắn khóc đủ rồi, lại không chịu ngẩng đầu lên, cảm thấy mình thất thố nên có chút mất mặt.
Lan Thương nghe thấy người trong lòng ngực không có động tĩnh gì, nâng gương mặt nàng lên thật cẩn thận nhẹ nhàng. Thanh Phong liếc trái liếc phải, không dám dừng ở trước mắt hắn. Lan Thương dứt khoát dùng tay che mắt nàng lại, đặt môi lên đôi môi run rẩy của nàng. Thanh Phong sợ.
Hắn bế ngang nàng lên đặt ở trên giường, run rẩy xuống tay giúp nàng cởi nút. Hỉ phục nàng thêu thật đẹp mắt, ngay ở nút thắt cũng đính thêm một dải tơ lụa, thật giống như trái tim hoàn mỹ không che không giấu của nàng.
Những giấc mộng trong những buổi tối đó, ngoại trừ gương mặt nàng, còn lại thật không rõ ràng, lúc này rốt cuộc cũng thấy rõ. Giống như mặt quạt dưới ngòi bút nàng vẽ, thêm một nét sẽ phức tạp, thiếu một nét lại đơn điệu, gãi đúng chỗ ngứa, khiến người ta không rời được mắt.
Hắn cầm lấy băng cài tóc của nàng, ở bên tai nàng nói: “Đừng sợ, Thanh Phong.” Hắn nói nàng đừng sợ, thanh âm lại có chút run rẩy. Rõ ràng là bản thân mình sợ, trước đây hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, sợ khiến Thanh Phong thất vọng.
Môi hắn tìm kiếm một chút, bên tai chăm chú lắng nghe, Thanh Phong thở gấp ở đâu, thở nông ở đâu, phát ra tiếng “ưm” ở chỗ nào, Thanh Phong là một cuốn sách hấp dẫn mà hắn chưa từng độc qua, không muốn buông xuống, khó khăn đặt xuống rồi lại nâng lên. Rốt cuộc hắn nhịn không được hỏi nàng có thể hay không?
Thanh Phong cắn môi gật đầu, Lan Thương gấp gáp nhưng lại hoảng sợ, tìm không ra chỗ, hạt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, Thanh Phong vươn lưỡi chào đón, thân mình Lan Thương run lên, cuối cùng đánh bậy đánh bạ vào chốn đào nguyên.
Thanh Phong dưới thân đáy mắt như một cái hồ sâu, đau đớn cắn môi khóc không thành tiếng, Lan Thương luống cuống định rời khỏi thì bị nàng ôm chặt lấy.
Cái đồ ngốc này, Thanh Phong vừa nghĩ vừa khóc, hai tay nâng mặt hắn lên hôn, hòa tiếng rên đau đớn của mình với hơi thở của hắn. Lan Thương cuối cùng cũng lấy ra một ít môn đạo, có chút chìm đắm trong cảnh đẹp, cũng may không có qua loa cho xong việc.
Một khắc Lan Thương gầm nhẹ một tiếng, Tuyết Diên chạy đến viện môn đối diện gật gật đầu với Mục phu nhân: “Xong rồi.” Mục phu nhân quay đầu nói với Mục lão tướng quân một bên: “Xong rồi.” Mục lão tướng quân thở phào một hơi, nghĩ đến chuyện tuổi tác lớn rồi mà còn xen vào chuyện của người khác, có liên quan gì tới ông ta đâu? Nghĩ lại vẫn là do Mục Yến Khê không ở bên cạnh, ông ta xem Lan Thương như nhi tử của mình. Ông ta xua xua tay, khởi kiệu.
Tuyết Diên quay trở lại chỗ ở của Lan Thương tìm Cảnh thúc lấy nước ấm. Cảnh thúc không nói nhiều đã bất ngờ kéo Tuyết Diên lại: “Mọi chuyện ổn chứ?”
Tuyết Diên không biết có tiến triển tốt hay không, nhưng nếu đã xong rồi thì mọi chuyện là rất tốt.
Cảnh thúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, đừng xem đại nhân giống một con mọt sách, thời khắc mấu chốt vẫn có thể được việc.
Hai người trong phong nằm đối mặt với nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, Thanh Phong mặt vẫn đỏ như trái táo, Lan Thương không kìm được mà cúi xuống cắn một miếng.
“Nàng có mệt không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Tóc của Thanh Phong rất dày, giống như dòng nước chảy ở suối Thanh Khâu.
Thanh Phong lắc đầu rồi lại gật đầu, rốt cuộc có mệt hay không nhỉ? Còn bật cười thành tiếng. Nhưng nàng vẫn không dám nhìn Lan Thương. Lan Thương ôm nàng vào lòng: “Trước đây ta cảm thấy chiếc giường này có hơi trống trải, nhưng giờ thì tốt rồi, nó không còn trống trải nữa.”