Tháng Năm.
Mây trên trời chập chờn, mờ ảo, khi trời hừng sáng, một tia sáng rọi xuống, sưởi ấm toàn bộ kinh thành. Đi khắp nẻo đường qua con phố này đến con phố khác, cuối cùng dừng lại ở trước một tiểu viện, trông thấy một góc áo màu hồng cánh sen.
Tống Thanh Phong dựa vào hành lang khúc khuỷu ngủ một chút, nàng trước giờ luôn thích tháng Năm ở kinh thành, có gió nhẹ chưa khô và hoa khai bán hạ. Nàng lúc này đã ngủ thiếp đi, còn có một giấc mộng, mơ thấy trong tiểu viện của mình trồng đầy hoa nhài, nàng ngồi xổm xuống hái hoa, cánh hoa trắng như tuyết rơi trên vạt áo cúc áo, cả người đều mang một mùi thơm thoang thoảng, một mảnh nắng vàng.
Tuyết Diên nhẹ đẩy bả vai nàng, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư, người trong phủ tới.”
Tống Thanh Phong nghe hai chữ “trong phủ”, đột ngột tỉnh lại từ trong mộng, tâm trạng tốt trong mơ lập tức biến mất, mở mắt ra nhìn nàng ta: “Ai gửi tới? Có chuyện gì?”
“Nói là lão gia phái người tới, không nói chuyện gì, chỉ bảo người lập tức hồi phủ.”
Tống Thanh Phong cau mày, xoay người dùng trà làm sạc miệng, rồi lấy khăn ướt lau mặt, không để ý đến lời nói của Tuyết Diên. Nàng ít nói, Tuyết Diên ở với nàng cũng đã lâu, cũng đủ hiểu tính cách của nàng, không đáp lời chính là không vui, đành xoay người đi ra ngoài. Khi quay lại thấy cô nương đang cầm một bức thư, biết nàng đang lĩnh hội một tác phẩm thực sự, lập tức lặng yên không một tiếng động rót một chén nước ấm đặt vào tay nàng.
Thanh Phong nhìn chữ trong tay bồng bềnh như mây trôi, lại giống một con rồng đang sợ hãi. Thiết thư bạc câu, cổ kim có một không hai, có đề một dòng chữ nhỏ là Hoài Cổ tiên sinh. Nàng chép sách nhiều năm như vậy, song chưa bao giờ nhìn thấy nét chữ như thế. Chủ cửa hàng tranh thư pháp Tốt cho biết, hiện tại những bức thư pháp của Hoài Cổ tiên sinh rất được ưa chuộng, lại thêm bởi vì người này một tháng mới cho ra một ít tranh nên giá cả cũng không tồi. Phần lớn số tiền hiện tại Thanh Phong kiếm được đều là nhờ viết lách, khó có thể phân biệt được thật giả trong lời nói của mọi người.
Hôm nay cầm trên tay một bức tự như vậy khiến nàng nổi lên hứng thú. Đem giấy và bút mực trên bàn trải ra, thắp hương, lau tay rồi uống trà. Chỉ đến khi nàng bắt đầu viết, nàng mới nhận ra nét chữ của Hoài Cổ tiên sinh không dễ bắt chước, vừa nhìn đã thấy nét chữ trên giấy rất khác biệt. Thanh Phong không phục, muốn cạnh tranh với Hoài Cổ tiên sinh, thế là ngồi viết cả ngày đến chạng vạng hôm sau.
Nàng rất có thiên phú, tới chạng vạng hôm sau đã giống phần lớn, nàng quơ quơ một bản viết tay, cầm bản gốc lên so sánh, chính mình vẫn có thể nhìn ra thật giả, nhưng những người khác chỉ sợ không có nhãn lực như vậy, cho nên thỏa đang ôm cuộn giấy ra cửa.
Ngoài những cuộn giấy giả chữ của Hoài Cổ tiên sinh, trong tay nàng có có bức thư pháp và bức tranh nàng mới sao chép lại gần đây. Chủ tiệm Tôn đã đặt hàng nàng với giá cao từ nửa tháng trước, nói rằng có một vài công tử rất thích. Cửa hàng ở bên sông Vĩnh An, Thanh Phong đi dạo một lúc lâu với những bức thư pháp và bức họa trong tay, khi đến nơi, đẩy cửa đi vào, thấy chủ tiệm đang nói gì đó với người ta, nhìn thấy Thanh Phong tiến vào thì vội vàng đi đến: “Thanh Phong cô nương đến rồi, mau bỏ xuống.”
Thanh Phong bỏ thư pháp và bức họa xuống ghế bên cạnh, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Cảm thấy có người đang nhìn mình liền quay người lại, trông thấy công tử vừa rồi nói chuyện với chủ tiệm Tôn cười như không cười nhìn nàng.
Thanh Phong hay ru rú ở tỏng nhà, không tiếp xúc nhiều với mọi người nên rất ít khi gặp nam nhân, công tử này lại không thèm che giấu mà nhìn nàng, nhiều ít khiến nàng không được tự nhiên, đành đứng lên nói với chủ tiệm: “Chủ tiệm Tôn, ta ra ngoài chờ ông, sau khi ông kiểm tra xong hàng thì hãy phản hồi cho ta biết.”
Lúc này là lúc sông Vĩnh An náo nhiệt nhất, bên sông người đi đường lui tới nối dài không dứt. Thanh Phong mua vài cái bánh hoa quế, ngồi ở một nơi vắng vẻ bên ngoài cửa hàng ăn. Tuy là ra khỏi nhà nhưng nàng vẫn giữ chút quy củ, một miếng bánh ngọt thơm nhỏ như vậy đã ăn bảy, tám cái. Ăn xong trong lòng vẫn tự trách: không nên ăn ở ngoài đường, còn ra bộ dạng gì! Vừa kỳ lạ lại cảm thấy vĩ đại. Không thể không cười khúc khích.
“Ăn ngon không?” Một giọng nói vui vẻ vang lên ở bên cạnh, Thanh Phong quay đầu sang, liền nhìn thấy vị công tử vừa mới ở trong cửa hàng tranh kia. Thanh Phong thu chân lại, vô thức dùng ngón tay lau vụn bánh bên khóe miệng.
“Bánh hoa quế của chỗ này là chính thống nhất ở kinh thành.” Nói xong liền đem số bánh còn dư lại kia đưa tới trước mặt hắn. Vị công tử kia ngẩn người, đưa tay nhận lấy, nhét vào trong miệng, hai má phồng lên, ngượng ngùng đút vào, không nhanh không chậm nhai lấy, cho đến khi nuốt xuống mới mở miệng nói: “Quả nhiên rất ngon, đa tạ tam tiểu thư.”
“...” Người này gọi nàng là tam tiểu thư, khiến nàng thực sự có chút kinh ngạc. Trước giờ chỉ ru rú ở trong nhà, người trong kinh thanh chỉ biết được Thái phó trong nhà có một vị tam tiểu thư, song lại không biết diện mạo thật sự của vị tam tiểu thư này, “Xin hỏi đại danh của công tử?”
Công tử kia đôi mắt xoay chuyển, nổi lên hứng thú trêu đùa nàng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thế nhân gọi ta là Hoài Cổ tiên sinh.” Nói rồi gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Phong, không muốn bỏ lỡ biểu cảm trên mặt nàng. Quả nhiên nàng không khiến cho người ta thất vọng, sắc mặt vừa bình thản lại chợt đỏ lên vì xấu hổ.
Trực giác của Thanh Phong bảo nàng muốn xảy xuống sông Vĩnh An, hôm nay vừa mới tới chỗ bán bức tự của Hoài Cổ tiên sinh để kiếm tiền, nàng không ngờ rằng Hoài Cổ tiên sinh thực sự đang ở kinh thành, có chút hận chính mình vì năm đấu gạo này mà hạ sách khom lưng ra chuyện đi bắt chước chữ của người khác. Nàng còn chưa mở miệng nói chuyện thì đối phương đã mở miệng: “Bắt chước thì bắt chước, không ngại.” Dứt lời liền xoay người đi, để lại một mình Thanh Phong đang phát ngốc.
Thanh Phong tìm chủ tiệm Tôn lấy bạc rồi về chỗ ở, còn chưa bước vào ngõ nhỏ đã bị hạ nhân của Tống phủ ngăn cản: “Tam tiểu thư, lão gia nói hôm nay bất luận như thế nào cũng muốn tiểu thư trở về một chuyến.” Hắn ta khẩu khí kiên quyết, rất có ngạnh đoạt chi thế. Thanh Phong không muốn cùng hắn ta dây dưa, xoay người lên kiệu.
Nàng rời khỏi sân Tông gia cũng đã hơn nửa năm.
Khi đó, lão nhân gia muốn mượn sức đại thần, đem nàng gả cho một kẻ ăn chơi trác táng, nàng không vui, trèo tường trốn nhà, sau đó thì bị tam ca tìm trở về. Ngày rời khỏi phủ ấy, là tam ca liều mạng kháng cự với lão gia một hồi mới có thể tự cứu mình ra khỏi hố lửa đó. Trước đó vài ngày, đại ca cấu kết với bọn hải tặc Quỳnh Châu bị xử trảm, tuy rằng lão gia giữ lại được một cái mạng cho đại ca, nhưng bởi vì không có khả năng dạy dỗ con mình nên bị Hoàng Thường cưỡng chế cách chức về dưỡng lão. Mấy ngày nay không biết lại đánh lên chủ ý gì, nhiều lần gọi nàng hồi phủ, Thanh Phong đều lấy đủ loại cái cớ để từ chối.
Tống Thanh Phong không muốn hồi phủ, trong đầu suy tư vì sao lão gia lúc này lại gọi mình trở về? Tới lúc vào phủ, nhìn thấy đại nương đang ở trong viện tưới nước cho hoa, nhìn thấy nàng vào cửa liền cười đứng dậy.
Tống Thanh Phong chưa bao giờ thấy đại nương cười với mình, thái độ thường ngày của bà ta là bàng quan, châm ngòi thổi gió là thủ đoạn xưa nay của bà ta, bỏ đá xuống giếng khiến nàng đứng mũi chịu sào, toàn bộ hậu trạch, người không thích nàng nhất, chính là bà ta.
Nàng cúi người trước Triều đại nương: “Đại nương.”
“Mau vào thôi! Phụ thân con đang chờ con.” Đại nương nhìn gương mặt nhạt nhẽo kia của Thanh Phong, trong lòng thực sự không thể thích nổi. Nhưng nàng tốt xấu gì cũng là tam tiểu thư chưa xuất các, mà nay Tống gia sa sút, khuê nữ chưa xuất các tỏ ra vô cùng hữu dụng.
Thanh Phong gật gật đầu rồi đi vào thư phòng của phụ thân. Nàng trước giờ không lớn lên ở thư phòng này, tới nhiều là do phụ thân muốn trách phạt nàng. Nhưng hôm nay lại khác, vừa vào cửa, phụ thân đã cười hiền từ với mình, thậm chí còn chỉ vào cái ghế trước bàn: “Ngồi xuống đi, vi phụ muốn nói chuyện với con một lát.”
Tống phụ từ khi bị cách chức già đi rất nhiều. Thời tiết tháng Năm, trên người lại chỉ khoác một cái áo lông ngắn. Nhìn Thanh Phong một lúc lâu, từ trên bàn cầm lấy một xấp giấy đẩy đến trước mặt Thanh Phong: “Trước đây muốn con gả chồng, con không muốn, cảm thấy vi phụ hại con. Mà nay lại lớn thêm một tuổi, càng kéo dài sẽ càng khó lấy chồng. Dưới đây là lá số tử vi và chân dung của các công tử trong kinh thành, con lựa chọn một người đi. Nếu những người này đều không vừa mắt con, vi phụ thật không biết nên giúp con như nào nữa.”
Thanh Phong cầm lấy đống giấy đó, dày cả một xấp, phụ thân đúng là có tâm tư, thật sự các danh môn công tử khắp kinh thành đều được liệt kê ở trong này. Thừa tướng công tử, Hộ bộ Thượng thư công tử, Lễ bộ Thượng thư công tử... Ngẩng đầu nhìn lên thấy ông đang cài cúc chiếc áo lông ngắn kia, thầm nghĩ phụ thân sợ lạnh như vậy, quả nhiên là già rồi, trong lòng liền mềm lại, ôn nhu nói: “Phụ thân vì nữ nhi mà chọn những người có gia thế rất tốt, có thể thấy phụ thân đã bỏ rất nhiều công sức. Chỉ là những vị công tử này nữ nhi có nghe kể về họ, phần lớn đều lưu luyến thanh lâu, thực sự không phải lương nhân. Nếu phụ thân thật sự muốn gả nữ nhi đi, nữ nhi khẩn cầu phụ thân cho con một ít thời gian, tự nữ nhi lựa chọn, được không?”
Tống phụ nhân chau mày, cánh mũi giật giật, rõ ràng tức giận. Nhưng ông áp hỏa khí xuống, cười nói: “Vậy thì con lập tức đi tìm. Hạn định ba tháng, tìm không được, vi phụ sẽ thay con làm chủ.”
Tam ca lần này đã đi lên tuyến bắc, nếu lại gây gổ với phụ thân nữa thì hơn phân nửa là có hại cho chính mình. Nghĩ vậy, nàng gật đầu: “Đa tạ phụ thân.”
“Ở lại phủ dùng cơm không?”
Thanh Phong lắc lắc đầu: “Công việc thêu thùa cho Hứa nhân gia sắp hoàn thành, nữ nhi phải đi về đẩy nhanh tốc độ.”
“Tống phủ lại để con thiếu tiền sao?” Tuy nói gia đạo sa sút, nhưng tốt xấu gì cũng làm Thái phó vài chục năm, trong nhà tiền bạc đếm không hết, chi tiêu không kiệt, cho nên đối với việc tự lập môn hộ này của nàng có nhiều khúc mắc.
Thanh Phong không đáp lời phụ thân, cười cười đi ra ngoài. Đại nương còn ở trong viện mân mê hoa cỏ, nhìn thấy Thanh Phong ra tới liền gật đầu với mình, không thèm giữ lại, Thanh Phong cũng không muốn hàn huyên cùng bà ta, lập tức rời khỏi Tống phủ.
Lúc này đã vào đêm, Thanh Phong đang lang thang trên phố, đi ngang qua một thư sinh mặt ngọc, Thanh Phong không khỏi liếc hắn một cái. Hôm nay tuyết lớn gió nhẹ, trên người hắn không dính một dấu vết gì. Nội tâm Thanh Phong khẽ buông tiếng thở dài, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhận ra nàng phải không?
Vào lúc hai người bọn họ bước qua nhau, Âu Dương Lan Thương lên tiếng gọi nàng: “Tam tiểu thư phải không?”