Tháng Sáu.
“Lạc Thần phú đồ” cuối cùng cũng đại công cáo thành sau chín ngày, Thanh Phong trải tranh đầy bàn, xem xét từng thước từng thước một, hoàn mỹ không tỳ vết, hoàn toàn có thể đem bán.
Lúc này kinh thành vô cùng nóng nực, tiểu viện bóng cây rậm rạp, gió nhẹ không khô, Thanh Phong dựa vào ghế mát lạnh, trên mặt có một cái khăn ướt có thể giải nhiệt..
Tuyết Diên ở một bên quạt, nói: “Hôm nay người không đến chỗ chủ tiệm Tôn kia đưa họa sao? Tiểu nhị của ông ấy đã tới đây hai lần rồi.”
“Ngày mai mới đến ngày, ông ấy quá mức gấp gáp rồi.” Thanh Phong muốn một giờ ngọ an bình, không muốn động đậy. Giờ phút này bên ngoài lẫn trong lòng đều như lửa đốt, mồ hôi nhễ nhại.
“Nghe nói vị quý nhân kia lại muốn mua một bức họa mới, nói rõ là muốn tiểu thư vẽ. Quý nhân kia đúng là một người kỳ lạ, nếu quay đầu lại bán với giá mà mình đưa ra, nhất định sẽ không được. Ai không biết bản chính kia trên đời này chỉ có mấy bức, đều ở trong cung cả rồi còn đâu!” Tuyết Diên ngẫm lại người nọ, cảm thấy mọi chuyện thật kỳ quặc, song lại không thể nói ra không đúng ở chô xnào.
Thanh Phong “ừm” một tiếng, xoay người trên chiếc ghế mây. Việc Tuyết Diên đang quạt khiến nàng nghĩ tới, với loại thời tiết như thế này, vẽ mặt quạt cũng có thể bán được với giá cao. Trước đó vài ngày ở trên phố xem qua, có một bà lão đứng chơi quạt, còn nhóm công tử lại cầm quạt múa võ. Dù là loại quạt nào thì cũng là loại mặt quạt trắng canh suông quả thủy hoặc là lạc tục sơn thủy. Nàng nhắm hai mắt suy nghĩ thật lâu: Nhóm bà lão kia là tiếc dùng nhiều tiền để mua quạt, liền dùng quạt hương bồ, nếu vẽ thêm mấy con côn trùng, thật ra cũng không có, cũng kiếm được nhiều tiền; nhóm công tử có rất nhiều bạc, vẽ thêm mỹ nhân khí khái xuất sắc như hoa, có lẽ cũng bán được với giá cao.
Đã quyết định được chủ ý vẽ mặt quạt, lập tức muốn vẽ. Đợi nàng tỉnh ngủ liền sẽ vẽ. Nghĩ vậy, nàng đem khăn lạnh kéo xuống, đắp một cái chăn lên bụng, chìm vào giấc ngủ.
Trong viện hạ trùng kêu không ngừng, thấy Thanh Phong và Tuyết Diên không có động tĩnh gì, càng kêu hăng hơn.
“Đồ con rệp, ta phá nát cả ổ các ngươi!” Tuyết Diên hung dữ mắng hạ trùng hai câu, Thanh Phong đang ngủ nghe vậy phụt cười thành tiếng, ngồi dậy.
“Không ngủ nữa không ngủ nữa, chủ tiệm Tôn đã sai người tới vài lần, chúng ta liền đem “Lạc Thần phú đồ” đưa qua vậy. Lúc trở về ghé qua tiệm thịt mua một ít thịt, lại mua một hồ rượu ngon, ban đêm giáo huấn mấy con rệp này.” Nói đi liền đi, nàng thay xiêm y rồi cùng Tuyết Diên ra cửa. Xiêm y của Thanh Phong màu sắc đều thuần tịnh, hôm nay toàn thân màu trầm bích, bên hông đep một cái đai lưng to, nhìn xa trông như nụ hoa nở rộ ở sông Vĩnh An.
Bởi vì trời nóng, giờ phút này trên đường người đi ít ỏi, Thanh Phong phơi nắng choáng váng đầu, có chút hối hận vì không ra ngoài sớm. Tầm mắt nhẹ nhàng nhìn công tử đang đứng trên chiếc thuyền hoa trên sông Vĩnh An, một thân áo choàng màu đen, không phải Âu Dương Lan Thương thì là ai? Nàng cười cười muốn cùng hắn chào hỏi, lại thấy một nữ tử từ phía sau hắn chạy lại, đứng ở bên cạnh cùng hắn nói chuyện. Nàng ta có khuôn mặt mỹ diễm, là thiên kim của đối thủ một mất một còn của phụ thân nàng – thừa tướng. Việt Khê tài tình danh chấn kinh thành, thân thế hiển hách, đứng cùng với Âu Dương thật sự xứng đôi.
Nghĩ vậy, nàng vội vàng dừng bàn tay đang định chào hỏi, bước chân vội vã vài phần, sợ bị Âu Dương Lan Thương nhìn thấy. Tuyết Diên ánh mắt sắc bén, khi nhìn thấy nữ tử đứng bên cạnh hắn, lửa giận bùng lên, chua xót nói một câu: “Đúng là không có lương tâm, ăn cơm của tiểu thư chúng ta, sau lại đi thông đồng với một nữ tử khác.” Lại thấy sắc mặt Thanh Phong vẫn bình thường, nàng ta cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác.
Hai người bước vào cửa hàng, thấy Hoài Cổ tiên sinh đang ngồi ở đó uống trà. Bộ dạng hắn hứng thú thong thả, thoáng liếc thấy Thanh Phong, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Còn tưởng rằng hôm nay không đợi được tam tiểu thư.” Hắn đúng dậy nhìn Thanh Phong.
Nàng gặp hắn hai lần song vẫn chưa cẩn thận đánh gia hắn, Thanh Phong hôm này rốt cuộc ngắm nhìn, vị công tử này có một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, có đôi mắt phượng, lúc cười trông rất hư hỏng, bất luận thế nào cũng không cảm thấy là một người tốt.
Nàng đem họa đưa tới trước mặt hắn: “Mời công tử kiểm tra.”
“Được.” Hắn chậm rãi mở bức họa được cuộn tròn, một bộ “Lạc Thần phú đồ” tuyệt đẹp ở trước mắt mở ra, mỗi nét bút đều có dụng tâm, song lại không nhìn ra dấu vết của đồ giả. Hắn ở trong lòng tán thưởng, đều nói Triệu Việt Khê là đệ nhất tài nữ trác tuyệt có tiếng ở kinh thanh, song tam tiểu thư trước mặt thâm tàng bất lộ lại càng tài tình hơn. Hắn lại giương mắt nhìn nàng, liền cảm thấy nàng rất tốt. Hai lần gặp đầu tiên chỉ cảm thấy Tống Thanh Phong tài hoa hơn người có thể tìm chút lạc thú thường ngày, song lúc này lại thấy nàng mặt mày thanh thú, lại có chút chất phác khiến tâm động không thôi. Hắn ở trong lòng mắng mình một câu không có tiền đồ, ở trong phủ loại tuyệt sắc nào cũng không thiếu, giờ phút này lại cảm thấy Tống Thanh Phong rất đẹp. Hắn từ trong tay áo lấy ra vài ngân lượng còn dư lại đưa đến tay Thanh Phong.
Thanh Phong mở ra nhìn, so với lượng bạc đã ước định thì nhiều gấp đôi. Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Đôi mắt phượng của vị công tử chứa đựng đầy ý cười: “Tam tiểu thư đáng giá.”
Có đáng giá hay không Thanh Phong không hiểu, chỉ cảm thấy dù gì đó cũng là bạc, lấy nhiều không hay. Vì vậy nàng lấy một phần cho mình, còn dư thì để lại trên bàn: “Quân tử yêu tiền thủ chi hữu đạo. Công tử đưa nhiều bạc như vậy, Thanh Phong cầm cảm thấy chột dạ.”
Dứt lời, nàng cúi người, gật đầu với chủ tiệm Tôn rồi ra khỏi cửa hàng.
Công tử bình tĩnh nhìn bạc trên bàn, lại cười thành tiếng.
Chủ tiệm Tôn thấy thế tiến lên: “Đại Hoàng tử vì sao không nói ra thân phận của mình.”
“Thân phận cũng chỉ là hư danh.” Hắn đem bạc đẩy cho chủ tiệm Tôn, “Làm phiền chủ tiệm Tôn lại giúp ta đặt thêm mấy bức tranh chữ.”
“Đại Hoàng tử đây là...” Chủ tiệm Tôn và đại Hoàng tử quen biết nhau cũng hơn mười năm, đại Hoàng tử đối với tranh chữ ở nhân gian cảm thấy hứng thú, thường đến cửa hàng mua chút tranh chữ rồi về cất đi. Trước giờ chưa từng thấy hắn thích đồ dỏm...
Cảnh Kha cười cười nhưng không nói gì. Hắn am hiểu chuyện nam nữ, cưỡng đoạt và cướp giật nhanh chóng một khi đã thành thì lại bớt vui. Tống Thanh Phong này thật sự lọt vào mắt xanh của hắn, không nói tới mặt khác, chỉ nói đến tài năng của nàng, đáng để đầu với nàng lần này.
Cảnh Kha kìm nén biểu lộ.
Lại nói, Thanh Phong sau khi ra khỏi cửa hàng có đi ngang qua thuyền hoa, nhìn thấy trên thuyền hoa có hai người vốn dĩ đang đứng giờ phút này lại ngồi đối diện nhau, hình như đang đánh cờ, trông như đôi tịnh đế liên hoa. Thanh Phong nghiện chơi cờ, nhưng lúc trước khi ra khỏi Tống phủ vẫn chưa mang cờ theo, dù sao dọn ra cũng không có ai chờ cùng, vì thế trong nhà cũng không có một bộ cờ. Nàng dừng lại nhìn Tuyết Diên: “Chúng ta đi làm phó cờ.”
“Vâng.”
Tuyết Diên đi theo tiểu thư đến chỗ cờ xã, ai ngờ tiểu thư còn chưa đến được cờ xã, một thân cây to đã chắn ngang đường đi. Cây cổ thụ này cánh lá sum sê thô tráng, nằm thẳng trên đường, chặn nửa con đường.
“Cái này, chúng ta đem chặt nó đi.” Ngón tay trắng nõn của Thanh Phong chỉ vào thân cây kia, vui vẻ nhìn Tuyết Diên. Dùng cái này làm một bộ cờ lại quá thích hợp.
Tuyết Diên sững sờ, không nghĩ rằng tiểu thư nói muốn làm phó cờ lại là muốn chính mình làm phó cờ. Nàng ta thở dài đi tìm người, lăn lộn hai canh giờ mới chặt bỏ được thân cây khô kia. Sau đó lại gọi bốn hán tử tráng kiệt khiên thân cây khô đó dần dần vào trong phủ. Trên đường gặp không biết gặp được bao nhiêu người tò mò, không biết bọn họ khiêng cái cây này rốt cuộc là để làm gì.
Khi đến đầu ngõ, vừa vặn nhìn thấy Tĩnh Niệm đang ôm một chồng sách từ phủ nha trở về, Tĩnh Niệm từ hôm ấy đã ở lại trong phủ của Lan Thương làm thư đồng cho hắn.
Tĩnh Niệm thỉnh an Thanh Phong rồi hỏi nàng: “Tam tiểu thư, đây là?”
“Không phải việc của ngươi.” Tuyết Diên còn đang giận Âu Dương Lan Thương, nhìn thấy Tĩnh Niệm liền phát hỏa, nói trước Thanh Phong một bước. Thanh Phong không biết nàng ta bị gì, định khuyên nàng ta, song lại thấy nàng ta ngăn Thanh Phong lại rồi ném cho Tĩnh Niệm một câu: “Sau này đừng tới chỗ này của chúng ta ăn cơm nữa!”
Dứt lời, nàng ta ném Tĩnh Niệm đang không hiểu chuyện gì ra phía sau, đưa Thanh Phong vào viện.
“Ngươi làm gì vây?” Thanh Phong biết Tuyết Diên, chỉ khi nàng ta tức giận mới nói năng lỗ mãng, vừa nãy như thế đối với Tĩnh Diễm, có lẽ là có nguyên di.
“Thấy hắn tới là tức. Chủ tử hắn mỗi ngày tới chỗ chúng ta ăn cơm này nọ, quay đầu là lập tức lén ở bên nữ tử khác.” Tuyết Diên dứt lời lại hừ một tiếng, trong lòng buồn bực không vơi nổi.
Thanh Phong nghe thấy lời này lại cười thành tiếng, sau đó dùng ngón tay điểm lên trán Tuyết Diên: “Xem ngươi kìa! Ta hỏi ngươi, vì sao hắn tới chỗ này dùng cơm lại không thấy nữ tử đó bên cạnh? Đây là để làm gì?”
Tuyết Diên bị Thanh Phong hỏi cho sửng sốt, tự biết đuối lý, dậm chân một cái xoay người chạy!
Tóm lại nàng ta phải nói với Tiểu Thất, người trong viện Âu Dương, không được vào nhà ăn cơm nữa!