Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ tới chữ của mình có thể đổi lấy bạc, lời Cảnh Kha nói khiến nàng phải suy nghĩ.
“Hoài Cổ tiên sinh có giúp đỡ vô ích không?” Thanh Phong muốn hỏi nên chia bạc như thế nào.
“Bán đi bạc sẽ chia đôi, như vậy có được không?” Cảnh Kha nhìn ra Thanh Phong là một người có khí khái, một người nếu tự nhiên vô cớ giúp nàng, nàng nhất định sẽ không nhận.
Thanh Phong gật gật đầu: “Vậy Hoài Cổ tiên sinh và ta sau này sẽ là đối tác làm ăn.”
Bốn chữ “đối tác làm ăn” làm Cảnh Kha cười thành tiếng, đơn giản chỉ là lái buôn đầu cơ tranh chữ trục lợi, nhưng nhìn nàng xem, trên mặt lúc này viết nghiêm túc hai chữ, thật sự trở thành “đối tác“. Hắn gật gật đầu: “Đúng vậy, đối tác làm ăn. Tam tiểu thư không muốn thưởng trà ngon sao?” Trước mặt là một cái chén sứ trà cao mặt, Cảnh Kha trước giờ không uống được cao mạt, cảm thấy bối rối.
Thanh Phong lúng túng nhìn một lúc, mấy ngày nay chỉ thích uống trà hoa lài, cao mạt kia thơm phức chưa được chuẩn bị trong phủ.
Cảnh Kha thở dài: “Ngươi thử Bạch Thủy trà xem sao?” Hắn là đại Hoàng tử, lúc sinh ra là lúc chúng tinh phủng nguyệt, mặc dù mẫu phi sau đó sống khó khăn, song hắn vẫn là đại Hoàng tử sống trong nhung lựa, hắn có bao giờ đối xử với nữ tử thấp kém như vậy đâu? Nhưng Cảnh Kha không biết điều đó, lúc nói ra cực kỳ tự nhiên, căn bản không kịp nghĩ có nên nói như vậy hay không.
Thanh Phong cho nước vào ly sứ, trên ly sứ vẽ một bức họa ngôi nhà cổ kính, con đường đá rêu phong và một con hẻm sâu, một con én vỗ cánh bay đơn độc, khá giống cảnh “cầu Chu Tước biên cỏ dại hoa, ô y đầu hẻm hoàng hôn nghiêng, cựu thời vương tạ đường tiền yến, bay vào tầm thường bá tánh gia.” Hắn nghĩ vậy, nói ra. Thanh Phong nâng má nhìn hắn, đây là cái ly nàng vẽ sau khi lập viện tử, tuy rằng khi đó có tam ca giúp đỡ, nhưng cũng khá khó khăn. Nhàn rỗi vẽ ly để giải sầu, nhiều ít cũng có chút ẩn dụ ý nghĩ của mình.
Cảnh Kha bị Thanh Phong nhìn đến bối rối, mắt không chớp, dứt khoát đứng lên: “Cáo từ“. Mắt hắn lại đảo qua mặt quạt Thanh Phong vừa mới họa, hắn thật sự thích. Trước mắt hai người là đối tác làm ăn, nếu mở miệng nói thì sẽ được cho phải không?
“Mặt quạt không cho được.” Thanh Phong cười khanh khách nhìn hắn, còn không đợi hắn mở miệng đã từ chối. Cảnh Kha trong lòng sửng sốt, vẫn là nữ tử không có hứng thú như lần đầu đó! Hắn vung tay áo, quay đầu đi.
Thanh Phong cũng không thèm để ý, đứng dậy làm xương quạt, mặt quạt này nên có một bộ xương quạt màu nâu, tìm khắp trong ngoài, nàng thích cái cây trước cửa nhà Lan Thương. Nhớ tới Tĩnh Niệm biêt cong phu, việc hạ mấy cành cây thô kia cũng không khó. Vì thế nàng trở lại sân chờ Lan Thương hạ chức.
Lan Thương bị Thái tử kéo lấy.
Hoàng thượng đi du hành khởi giá hồi loan, ít ngày nữa sẽ về. Bài tập về nhà của Thái tử không ít, hắn ta lo lắng phụ hoàng trở về sẽ phát hỏa, giữ Lan Thương ở lại trong cung để dạy hắn ta bối thư. Hắn ta không có thiên phú, bất luận như thế nào cũng không làm được, tức giận đã ném rất nhiều cái ly. Lan Thương trong lòng nhứo tới nha môn nội sự, lại không thể nào mở miệng, chỉ biết không ngừng an ủi hắn ta: “Thái tử mặc thư rất tốt, tiến bộ rất nhiều?” Có gì tiến bộ đâu? Hắn ai thán một tiếng.
Thái tử vùi mặt vào bàn, trước giờ rất ương ngạnh, lại có chút sầu khổ. Đến chạng vạng thì chịu không nổi nữa, hắn phất phất tay bảo Lan Thương đi.
Lan Thương như trút được gánh nặng. Hắn trước giờ không hiểu Hoàng thượng nghĩ thế nào, Thái tử hiển nhiên kông phải là minh quân. Lúc ra cửa cung, hắn thấy Tĩnh Niệm đang dựa vào tường ngồi đó chờ hắn.
“Tĩnh Niệm, đi thôi, đi nha môn.” Lan Thương gọi Tĩnh Niệm một tiếng, hai người đi thẳng đến nha môn.
Gần đây Giang Nam mưa nhiều, rất nhiều địa phương bị ngập lụt, trong nha môn đang thu thập lương thực để cứu tế. Lúc đi vào đã nhìn thấy bọn nha dịch khiêng lương thực vào xe, hôm nay sẽ có bảy mươi xe lương thực khởi hành đi Giang Nam.
Trước kia Lan Thương thường vận chuyển lương thực, hôm nay nhìn thấy những nha dịch kia, mới đầu cảm thấy sức lực mình yếu ớt nên sẽ khiêng không nổi, quan sát một lúc lâu, trong lòng vẫn không yên ổn. Số lương thực này là do Thừa tướng đốc thúc, theo lý thuyết Lan Thương chỉ lo vận chuyển, không quản mấy mặt khác, nhưng hắn vẫn muốn biết nội tình, muốn dò la xem một phen. Hắn gọi Tĩnh Niệm thì thầm vài câu.
Tĩnh Niệm như một đứa trẻ ngoan bên cạnh hắn, vui cười chạy ra ngoài, nhảy lên xe chở lương thực, dùng con dao ngắn trong người “không may” đâm thủng túi lương thực... Lương thực ào ạt đổ xuống trên mặt đất.
Lan Thương lớn tiếng trách cứ Tĩnh Niệm: “Tĩnh Niệm! Hồi phủ lãnh bản tử!” Rồi hắn cúi người xuống nhặt lương thực lên, tâm nhất thời lạnh mất một nửa, đây nào phải lương thực! Rõ ràng là vỏ trấu, làm gì có hạt gạo!
Máu xông lên đỉnh đầu Lan Thương, hắn nâng mắt nhìn bọn nha dịch, người phía sau ngươi nhìn ta ta nhìn người, làm như không biết chuyện gì, một nha dịch tên Vân Lục lui về phía sau một bước.
“Tĩnh Niệm, đi xem những cái túi khác có phải đều là lương thực thế này hay không.”
Tĩnh Niệm tuân lệnh, lại đâm thủng thêm một túi lương thực, chìa ra một nắm cho Lan Thương xem.
Trên mặt Lan Thương phủ một tầng sương băng, bọn nha dịch chưa bao giờ thấy Âu Dương đại nhân phát hỏa như vậy, tất cả đều cúi đầu.
“Những lô hàng hôm qua chở kia cũng giống như vậy sao?” Hôm qua Lan Thương bị Thái tử giữ lại mặc thư, sắp xếp mọi việc xong vẫn chưa trở lại nha môn. May mắn hôm nay trở về, nếu không không biết bao nhiêu bá tánh sống sờ sờ đó sẽ bị đói chết.
Không một ai lên tiếng. Xung quanh hắn một mảnh an tĩnh.
Lan Thương duỗi tay chỉ một người: “Trương Võ phải không?”
Trương Võ nhìn người bên cạnh, chần chừ gật gật đầu.
Lan Thương nhắm mặt lại, nếu cứ mặc cho những lương thực như thế vận chuyển đến Giang Nam, bá tánh Giang Nam mấy ngày liền chịu đói, Giang Nam tất phản.
Hiện giờ, Hoàng thường cải trang vi hành còn chưa hồi kinh, Thừa tướng... là phụng mệnh đốc thúc mọi người vận chuyển quan lương này; Thái phó đầu năm bị cách chức... Trầm tư hồi lâu, hắn xua tay với Tĩnh Niệm, dẫn cậu ra khỏi nha dịch, nhẹ giọng nói với cậu: “Tĩnh Niệm, ta có việc giao cho ngươi.”
Tĩnh Niệm trịnh trọng gật đầu: “Ngài cứ nói.”
“Ngươi đi trước một chuyến đến Nghiêm phủ, tìm một Giáo úy họ Nghiêm. Đem lệnh bài này giao cho hắn, yêu cầu hắn phái người về phía nam ngăn lại những cái xe vận chuyển lương thực kia; sau đó ngươi đi đến phủ Thừa tướng, thỉnh Thừa tướng đến phủ nha một chuyến.” Lan Thương đem lệnh bài giao cho Tĩnh Niệm, Tĩnh Niệm đem lệnh bài cất vào trongngực, chạy như bay ra ngoài. Cậu là người tập võ, sự việc vừa mới xảy ra khiến cậu vô cùng bực bội, hận không thể lập tức bắt người khởi xướng đánh một trận. Nghĩ như vậy, dưới chân nhanh hơn, theo bản đồ tìm được Nghiêm Giáo úy.
Nghiêm Giáo úy tên là Nghiê Hàn, là đương kim Giáo úy của triều đình dưới sự giám sát của Mục Yến Khê đại tướng quân. Lan Thương tin tưởng nhân phẩm của Mục Yến Khê, Mục lão tướng quân trước khi rời kinh có dăn dò qua, nếu gặp phải đại sự, cứ tìm Mục gia quân.
Nghiêm Hàn nghe Tĩnh Niệm nói xong, sắc mặt tái mét, kéo con ngựa cùng Tĩnh Niệm hai người ra khỏi thành. Về phía quân phòng thủ, y cử hơn một trăm kỵ binh sắt chạy về phía nam, lại phái hai mươi kỵ binh sắt chạy sang phía tây. Sự việc này phải được cấp báo với Hoàng thượng và Mục lão tướng quân, bằng không nội triều sẽ xảy ra hỗn loạn. Sau khi an bài xong, y mang theo Tĩnh Niệm trở về thành, đi tới Thừa tướng phủ thỉnh Thừa tướng.
Thừa tướng trước đó đã nghe tiếng gió, giờ phút này đang ở chỗ nha dịch, xanh mặt ngồi trên ghế, nhìn thấy Nghiêm Hàn tiến vào, ánh mắt đảo qua Lan Thương. Nghiêm Hàn và phụ thân y bất hòa, hằng năm đi bên cạnh Mục gia, lúc này Âu Dương Lan Thương lại tìm đến Nghiêm hàn, sợ là bên trong có ẩn tình.
“Âu Dương đại nhân tìm đến người của binh bộ, là sợ bản quan làm phản không thành hay sao?”
“Thừa tướng hiểu lầm rồi. Hạ quan mời Nghiêm Giáo úy ra mặt là để thu hồi số lương thực kia trở về, nếu không hậu quả khôn lường.” Lan Thương kiên nhẫn giải thích cho ông ta, rồi sau đó nói với Nghiêm Hàn: “Làm phiền Giáo úy.”
Nghiêm Hàn đi theo Mục đại tướng quân nhiều năm, một thân chính nghĩa, giờ phút này đứng sang một bên, không tức giận cũng không kiêu ngạo.
Thừa tướng nghe thấy hai chữ “Hình bộ”, môi run run. Việc này ông ta thực sự không biết, nhưng nếu giao cho Hình bộ điều tra, thế nào cũng bị người ta hắt nước bẩn, chỉ sợ khó có thể xong việc.
“Như vậy Âu Dương đại nhân là người phát hiện, vậy thì giao cho Âu Dương đại nhân điều tra vậy!” Âu Dương Lan Thương vô căn vô cơ, là người khiêm tốn, so với việc để người ở Hình bộ tới, không bằng giao cho hắn.
Nghiêm Hàn nhìn Âu Dương Lan Thương, chuyện giữa tứ phẩm kinh quan này và đại tướng quân, y ít nhiều cũng biết được một ít, y tin tưởng Âu Dương Lan Thương, chỉ là không biết hắn có nguyện ý nhận lấy củ khoai lang nóng hổi này không.
“Được.” Lan Thương đáp lại.
Tác giả có lời muốn nói: Âu Dương Lan Thương là muốn thăng chức.