Nhị gia nhà ta là một hoàn khố [1], toàn bộ thành Hàng Châu đều biết điều này.
[1]: kẻ áo quần lụa là, chỉ biết ăn chơi phá phách.
Dương gia mở cửa hàng tơ lụa lớn nhất
nước, giàu nức một phương, trong phủ có hai công tử. Đại gia Dương Nhất
Phương, khi nhắc tới ai cũng giơ thẳng ngón cái[2]. Đó là thần đồng giỏi nhất của thành Hàng Châu, học giỏi, thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa Dương Nhất
Phương tướng mạo thanh tú, mặt mày tuấn lãng, cho nên khi lão gia ra cửa xã giao hay làm gì cũng đều thích dẫn theo hắn.
[2]: hành động biểu đạt ý khen ngợi, tán thưởng.
Lúc rảnh hắn thường vẽ tranh, ngâm thơ, ở trong ngôi nhà buôn đầy hơi tiền như vậy quả thực chính là một cành mai mùa xuân, vô cùng cao quý.
Mà Nhị gia Dương Nhất Kỳ, nhắc tới cũng
là một nhân vật – dù sao thì kẻ mà làm cho người khác nghe xong tên liền nhíu mày cũng không nhiều lắm.
Nhị gia nhỏ hơn Đại gia một tuổi, nhưng đầu óc nhân phẩm lại kém không phải chỉ một tẹo mà thôi.
Người ta thường nói ba tuổi đã thấy già,
lúc Nhị gia ba tuổi, Dương phủ mở tiệc tất niên, bàn tiệc náo nhiệt cả
con phố dài, mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành đến phủ diễn hí
khúc. Lúc đó, đào kép đang diễn dang dở trên đài liền hét to một tiếng,
mọi người nhìn lên, thì phát hiện một người chui ra dưới váy nàng –
không sai, đó chính là Nhị gia của chúng ta.
Thế là ngày đó, gần như người toàn thành
đều biết, Dương gia Nhị công tử mới ba tuổi đã biết chui vào váy đào kép để sờ đùi người ta.
Thể diện già nua của lão gia và phu nhân đều mất hết, thiếu chút nữa là tắt thở đi luôn.
Sau đó, lão gia mời đến bốn năm tiên sinh dạy học, nghiêm khắc từ ái đều đủ cả, tất cả đều vô dụng, Nhị gia không cần tốn nhiều sức liền khiến bọn họ tức giận bỏ đi hết.
Cũng may Đại gia cũng không chịu thua
kém, dần dần lão gia và phu nhân không thèm quản Nhị gia nữa, mỗi tháng
phát ít bạc, để hắn thích làm gì thì làm, còn bọn họ thì chú tâm vào
việc giáo dục Đại gia.
À đúng rồi, còn chưa giới thiệu ta là ai.
Đã gọi Dương Nhất Kỳ là ‘Nhị gia chúng ta’, thì dĩ nhiên ta là người của Dương phủ.
Không sai, ta là nha hoàn của Nhị gia,
lúc tám tuổi ta bị bán vào Dương phủ, đầu tiên là làm việc vặt ở phòng
bếp, sau đó bị điều đến giúp việc trong viện của Nhị gia.
Ta là bị phu nhân tự mình điều sang – nếu như ngươi cho rằng ta vì xinh đẹp mà bị điều sang làm nha hoàn thông
phòng, thì mười phần sai rồi.
Ngược lại, ta bị chuyển sang đây là bởi vì dung mạo xấu xí.
Thật ra, cá nhân ta cho rằng mình không
tính là quá xấu, chỉ là vóc dáng hơi thấp một chút, mặt hơi tròn, mắt
hơi nhỏ, cánh tay hơi thô chút, trừ những điểm đó ra, thì ta là một cô
nương tốt.
Nhưng vừa mới vào viện của Nhị gia, ta liền biết mình sai rồi.
Cái tướng mạo như ta đây ở viện Nhị gia
căn bản không thể gọi là người được, gọi là khỉ thì có lí hơn – hơn nữa
còn là một con khỉ hoang tầm thường ở trong núi.
Về sau có người nói với ta, vốn dĩ ta
được điều sang, là bởi vì Nhị gia đã ngủ với tất cả nữ nhân ở trong
viện. Bọn nha hoàn lục đục với nhau, không ai chịu làm việc cả.
Ngày đầu tiên ta đến, liền đi thỉnh an
Nhị gia, lúc ấy Nhị gia đang uống trà, sau khi thấy ta biểu tình liền
trở nên muốn bao nhiêu dữ tợn thì có bấy nhiêu dữ tợn, phất tay một cái
để ta đi làm việc của mình.
Ta tự nhủ, đâu có đến nỗi như vậy chứ.
Nhưng mà, đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhị gia.
Ta nghĩ, cũng không thể trách những nha
hoàn ấy đều muốn trèo lên Nhị gia, Nhị gia xác thực rất dễ nhìn, lúc
trước ta đã nhìn thấy Đại gia, mặc dù Đại gia cũng không tồi, nhưng so
với Nhị gia vẫn thiếu chút ý vị.
Tuy rằng Đại gia đọc nhiều sách, lại được nhiều người thích, nhưng lại luôn luôn cho ta cảm giác có chút khô
khan. Nhị gia lại khác, toàn bộ thành Hàng Châu này, ai cũng biết Nhị
gia giỏi nhất là trêu đùa, đôi mắt lấp lánh như ánh sao muộn, bình
thường hay mặc xiêm y thoải mái, vạt áo mở rộng, cầm quạt phe phẩy đi bộ trên con đường bên cạnh Tây Hồ, mọi cô nương trên đường sẽ nhìn về phía hắn.
Dương phủ rất lớn, viện của Đại gia và
viện của Nhị gia cách nhau rất xa, thế nhưng người trong phủ đều biết,
người hai viện này đều nhìn nhau không thuận mắt. Hạ nhân Nhị gia chê hạ nhân Đại gia vóc người khó coi, hạ nhân Đại gia khinh hạ nhân Nhị gia
thiếu dạy dỗ.
Mà ta lại hạ thấp mặt bằng tổng thể viện Nhị gia, cho nên cuộc sống ở trong viện cũng không được dễ chịu lắm.
Việc nặng nhọc dơ bẩn gì cũng đến tay ta, điều này không có gì để nói, vấn đề là những loại tội danh trên trời
rơi xuống ta cũng phải gánh vác lấy.
Ví dụ như, nha hoàn Xuân Tuyết mà Nhị gia mới thu gần đây, lúc ngắm hoa ở trong vườn không cẩn thận giẫm phải
chân Lục Liễu được sủng ái lúc trước. Chỉ vì chút chuyện như thế, hai cô nương lại đánh nhau trong vườn, khi đó ta đang quét rác, trong lúc rãnh rỗi, đã đứng đó hóng chuyện.
Sau đó Nhị gia tới, hai cô nương đang
đánh nhau như mãnh hổ liền lập tức trở nên dịu ngoan như dê, một trái
một phải dán vào người Nhị gia, ngươi một câu ta một câu khóc lóc kể lể.
Nhị gia hai bên đều ôm lấy, dỗ dỗ bên này, lại dỗ dỗ bên kia.
Hai cô nương lại nhất định phải tranh hơn thua, đều nói mình bị đánh nhiều hơn một cái, muốn Nhị gia làm chủ. Nhị gia người nào cũng luyến tiếc không muốn đánh, nhìn quanh một vòng, vừa lúc nhìn tới chỗ ta.
Vào lúc đôi mắt như nước thu nhìn thấy ta, trong lòng ta liền lộp bộp, lập tức nảy sinh dự cảm không tốt.
Kết quả dự cảm trở thành sự thật, Nhị gia nhẹ nhàng nâng bước tiến tới, đi tới trước mặt ta, cho ta một cái tát.
Cái tát đó nói nhẹ cũng không nhẹ, nếu
hỏi có nặng hay không, nếu thật có thể hình dung được, thì có lẽ Dương
Nhị gia nguyện ý dùng sức mạnh nhất ở trên người Hầu Tử nha hoàn là ta
đây.
Ta là một con khỉ thức thời, cho nên trong nháy mắt khi ăn cái tát kia, ta liền lập tức quỳ xuống nhận lỗi.
Sau đó Dương Nhị gia dùng giọng nói lười nhác chỉ có riêng ở mình nói với hai cô nương kia: “Bấy nhiêu là được rồi.”
Chuyện này kết thúc tại đây.
Mãi cho đến hôm nay, ta vẫn không rõ rốt cuộc tại sao Nhị gia lại phiến ta một cái tát đó.
Có lẽ là để uy hiếp, có lẽ là để trấn an, cũng có thể là do Nhị gia thấy ta không vừa mắt, cho nên mới làm như vậy.
Có điều, đó là lần đầu tiên Nhị gia chạm vào ta.
Ta thường nghe thấy bọn nha hoàn thông
phòng huyên thuyên với nhau, nói Nhị gia có bao nhiêu lợi hại, nhất là
vào lúc làm những chuyện đó, quả thực thoải mái ngất trời. Cái đêm sau
khi bị ăn cái tát kia, ta có chút ngoài ý muốn nghĩ, lần này xác thực là thoải mái ngất trời.
Sau đó có một ngày, phu nhân đại giá quang lâm, kêu Nhị gia tới nói chuyện nguyên một đêm.
Bọn nha hoàn tụ tập một chỗ đau xuân buồn thu. Ta hiếu kỳ, liền qua hỏi. Bình thường các nàng sẽ không thèm nói
với ta, nhưng xem ra lần này thật sự rất thương tâm, ngay cả việc khinh
bỉ ta cũng lười làm, liền kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Vừa nghe ta đã hiểu được.
Thì ra phu nhân muốn tìm vợ cho Nhị gia.
Khi đó Đại gia thành thân đã hơn ba năm,
con trai cũng đã có một đứa, Nhị gia vì còn mải chơi, cho nên cũng không thèm để ý đến đại sự của mình. Mấy năm nay lão gia đã dần giao công
việc làm ăn của mình cho Đại gia quản lý, khi mọi chuyện gần xong xuôi,
mới nhớ đến việc hôn nhân của Nhị gia.
Nhị gia mặc dù ăn chơi trác táng, ham
chơi lại háo sắc, thanh danh rất thối. Nhưng thế lực Dương phủ lớn, bạc
xài không hết, cho nên vẫn có rất nhiều người tới cửa cầu thân.
Phu nhân hỏi ý kiến Nhị gia, Nhị gia cũng không nói gì thêm, chỉ bảo phu nhân cứ chọn người đẹp vào.
Phu nhân chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, thở dài rời đi.
Sau đó, lão gia và phu nhân chọn cho Nhị gia con gái một nhà buôn trà.
Nhà buôn trà này cũng không vừa, rất có tiếng ở thành Hàng Châu. Con gái bọn họ năm nay vừa mới mười sáu, đang tuổi hoa.
Hai nhà sắp xếp gặp mặt nhau một lần, ngày đó Nhị gia dậy trễ, không thèm sửa soạn, cứ vậy mà đi ra.
Kết quả tiểu cô nương kia mới thoáng nhìn thấy đã bị khí chất lỗi lạc của Nhị gia hấp dẫn, vốn cha mẹ đối phương
còn có chút chần chừ, nhưng vừa nghĩ đến Dương gia nhà lớn nghiệp rộng,
cũng dư sức dưỡng một gã nhị thế tổ[3], thế nên cũng nhận lời.
[3] nhị thế tổ: chỉ con cháu gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Thế là phu nhân bắt đầu thanh lý các tiểu nha hoàn trong viện Nhị gia.
Nửa tháng đó, trong viện suốt ngày đều
vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, khiến ta mất ngủ mấy ngày liên tiếp,
mặt càng gầy giống như khỉ.
Nhưng mà, ít nhiều cũng nhờ cái mặt khỉ
này, trong thời gian quét sạch nội viện, phu nhân căn bản sẽ không nhìn
tới ta, vì thế ta an an ổn ổn ở lại trong viện Nhị gia.
Trừ ta ra, trong viện Nhị gia còn có một
lão bộc hơn năm mươi tuổi, ngoại trừ hai người chúng ta, trong viện ngay cả một con chuột cái cũng không có. Sai vặt, hộ viện, quản gia, thuần
một màu nam nhân.
Lần này Nhị gia hết sức bất mãn.
Ai cũng biết, tính tình của Nhị gia rất
khó chơi, lúc có nữ nhân dỗ dành thì không sao, lúc mà không có nữ nhân, đó quả thực là một con chó hoang đã mất dây cương – à không, ý ta chính là ngựa hoang.
Lão bộc Phùng bà hơn năm mươi tuổi tai bị lãng, thế nên chỉ còn lại ta suốt ngày bị Nhị gia dằn vặt.
Ta ở viện Nhị gia hơn hai năm, còn không
bằng hai tháng tiếp xúc với Nhị gia đó. Dù cho hắn chơi chim trong viện, chơi chán xong cũng sẽ đạp ta hai phát.
Ta dám phản kháng sao, đương nhiên là không dám.
Thế là suốt ngày ta bị Nhị gia lấy ra trút giận, trong lòng thầm mong mau qua năm mới.
Vì sao ta lại trông mong mau qua năm mới, bởi vì hôn kỳ của Nhị gia là ngay lúc cuối năm.
Qua năm mới, nữ chủ nhân của viện tới rồi, Nhị gia sẽ không còn sức đi đạp ta nữa.
Ngay lúc ta tính ngày trôi qua, Nhị gia lại xảy ra chuyện.
Mà nói chính xác hơn, không phải Nhị gia xảy ra chuyện, mà là Dương gia xảy ra chuyện.
Lần đó lão gia vì chuyện làm ăn mà định
đi một chuyến đến Giang Tô, đúng lúc Nhị gia ở nhà nhịn không nổi, đang
muốn trốn đi kỹ viện thì bị bắt trở lại, lão gia nóng giận quá liền lôi
Nhị gia đi cùng.
Nhưng vừa mới đi, đã xảy ra chuyện.
Cụ thể là chuyện gì, loại tiểu nha hoàn
như ta này không thể nào biết hết được, ngày đó như thường lệ ta đang
giặt quần áo, liền nghe thấy ngoài viện đầy tiếng kêu la thất thanh. Ta
đang cảm thấy kỳ quái, liền nhìn thấy một đám quan binh vọt vào, lật tới lật lui trong phòng, hành động của bọn họ rất thô lỗ, rất nhiều bảo bối của Nhị gia đều bị đập vỡ.
Đêm hôm đó, quan binh đi rồi, ta thấy nội quyến trong phủ ôm nhau khóc lóc.
Tiếng khóc kia thê thảm vô cùng, kéo dài cả một đêm.
Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là từ ngày đó trở đi, Dương phủ đã không còn nữa.
Tòa nhà lớn bị niêm phong, một đám người
chúng ta đều chuyển đến tiểu viện mà lão gia đã mua trước đó ở ngoại ô.
Phu nhân triệu tập người làm lại, phát cho mỗi người ít bạc, bảo chúng
ta rời đi.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân
mặc đồ như bần dân chúng ta, nhưng mà phu nhân chính là phu nhân, mặc
cái gì thì bà cũng rất đẹp.
Lúc nhận bạc, ma xui quỷ khiến ta đã hỏi ra một câu –
“Phu nhân, Nhị gia chúng ta đâu rồi?”
Phu nhân nghe thấy lời ta hỏi, hai mắt đỏ hoe, che miệng khóc thành tiếng.