Tuệ An nhặt lên mảnh giấy đã ố vàng, thấy phía trên vẽ một nữ tử đang mỉm cười đầy tự tin, y như tình huống khi nàng đáp lại Hứa Yên Nhiên hôm qua, chỉ là khung cảnh trong bức tranh đổi thành khúc hành lang của Sở họa học, ánh mặt trời đáp xuống gò má nàng, ánh lên đôi mắt thiếu đi vài phần xa cách lẫn sắc xảo, lại nhiều hơn vài phần vui vẻ cùng trong sáng.
Tuệ An nhìn nữ tử trên bức vẽ kia, nàng nở nụ cười đến là thơ mộng, sự thoải mái và nhẹ nhàng toát lên từ trong tim. Chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, dường như có một nỗi xúc động muốn len lỏi ra ngoài, khiến nàng giật mình ngây người không biết phải phản ứng với nó thế nào. Nhưng ngay lập tức nàng đã lại điều chỉnh sắc mặt, nắm chặt tờ giấy trong tay thành nhăn nhúm.
Rốt cuộc là Văn Tư Tồn có ý gì?
Thu Nhi nhìn thấy khuôn mặt nữ tử trong bức tranh kia, không khỏi há hốc miệng, Đông Nhi bên cạnh thì đã bước một bước về phía trước, nàng nhanh chóng quét mắt qua xung quanh một lần, thấy trong Viễn Phương các yên ắng không người, chỉ có hai tiểu nha hoàn ở xa xa đang lau dọn bồn hoa ngoài viện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày đóng lại cửa chính sảnh.
Tuệ An vừa đặt người ngồi xuống, Thu Nhi đã căm tức nói:
“Văn Nhị công tử này có ý gì đây! Bình thường thì không đến nỗi nào, ai ngờ dám… Dám coi thường cô nương chúng ta! Đúng là tên khốn kiếp!”
Đông Nhi thấy Thu Nhi nghiến răng mắng chửi, mà mặt mũi Tuệ An cũng không được tốt cho lắm, vội vàng kéo Thu Nhi một cái, lại quay ra nhìn Tuệ An, nháy mắt với nàng, khuyên nhủ:
“Ngươi ồn ào cái gì? Cô nương, theo nô tỳ thấy, có khi là Văn Nhị công tử… có khi là thật lòng thật dạ. Chắc là muốn thăm dò ý tứ của cô nương mà thôi, không phải cố ý trêu đùa cô nương đâu. Chỉ cần dựa trên mặt mũi của Tam tiểu thư nhà ấy, không lý nào hắn lại làm vậy.”
Tuệ An cảm thấy Đông Nhi nói cũng không sai, nàng nghĩ tới cách đối nhân xử thế của Văn Tư Tồn lúc thường, dần dần vẻ mặt mới dịu đi.
Thu Nhi thì vẫn tức tối không thôi, lẩm bẩm nói:
“Nếu như hắn nghĩ thế, có ý với cô nương chúng ta, thì phải tôn trọng một chút chứ, tốt nhất là nên để Định Bắc vương phi mời người mai mối đến phủ ta đưa sính lễ, nào có kiểu như thế… Nếu phu nhân chúng ta vẫn còn tại thế, có ai dám coi thường cô nương vậy đâu!”
Đông Nhi nghe vậy trợn mắt nhìn Thu Nhi một cái, lại nói:
“Ngươi cũng nói rồi đấy, quý phủ chúng ta không có chủ mẫu, lão gia lại không quan tâm yêu thương gì cô nương. Nữ nhi nhà ai cũng đều do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng có cha mẹ vì con mà suy tính. Còn phủ chúng ta thì lão gia có bao giờ vì cô nương mà suy nghĩ chút nào chưa, phủ Định Bắc vương là nơi thế nào, nếu thật sự bên đó đề hôn, chỉ sợ lão gia chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của cô nương, tự mình đáp ứng người ta. Nếu cô nương không muốn, thế chẳng phải chuyện tốt thành xấu sao. Theo nô tỳ, đây là Văn Nhị công tử muốn trưng cầu ý kiến của cô nương trước, không thể nói không kích trọng cô nương được. Cô nương cứ bình tâm suy nghĩ rõ ràng mà xem, đừng vội tức giận.”
Thu Nhi nghe vậy cũng cảm thấy có lý, lúc này mới bình tĩnh, lại đưa mắt lén lút nhìn sang phía Tuệ An.
Tuệ An không biết có nghe vào câu nào hai người vừa nói hay không, chỉ im lặng nắm chặt tờ giấy trong tay, hồi lâu mới ngẩng đầu phân phó:
“Đi, mang chậu than đến đây.”
Đông Nhi nghe vậy lưu loát xoay người, bưng tới chậu than ở góc phòng, nhìn Tuệ An vứt tờ giấy kia vào chậu than đỏ rực, nhoáng cái đã biến mất không còn một mẩu. Mặc kệ Văn Nhị công tử có mời người đến nhà cầu hôn hay không, mặc kệ hôn sự này là thành hay bại, bức vẽ này đều không thể để lại. Nó chẳng khác nào một chứng cứ, nếu bị người biết được, dùng nó để phá hủy danh dự của cô nương thì chết chắc. Cô nương có thể quyết đoán đốt đi bức tranh này là đúng đắn nhất, thế nhưng cô nương lại không chút do dự, gọn gàng dứt khoát đến vậy, chẳng lẽ quả thực là không có chút xíu tâm tư nào với Văn Nhị công tử thật ư?
Theo nàng thấy, vị Văn Nhị công tử này cũng có đến nỗi đâu, không trầm mê nữ sắc, lại tương lai rộng mở, tính tình ôn hòa nhã nhặn, quan trọng hơn nữa hắn còn là người yêu thích cô nương. Nếu như hắn thật sự muốn biết cô nương nghĩ gì, mới thăm dò cô nương bằng bức vẽ này, thì cũng coi như là người có lòng. Hiện giờ cô nương đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu có được một mối hôn nhân tốt như vậy, về phần lão gia cũng sẽ phải e dè mấy phần, làm sao dám hô to gọi nhỏ với cô nương, nói vậy thôi chứ việc này vẫn phải nghe ý Phương mama thế nào đã.
Đông Nhi đang nghĩ nên nói với Phương mama làm sao cho tốt, ai ngờ dường như Tuệ An cũng đoán ra tâm tư của nàng, nghiêm nghị ra lệnh:
“Chuyện này ai cũng không được nhắc lại, không cần nói với Phương mama. Mang bộ dụng cụ này cất kỹ cho ta. Sớm muộn cũng có ngày trả về, đừng làm hỏng hóc gì.”
Nói xong, nhíu mày đứng lên, trực tiếp bước nhanh ra khỏi phòng. Hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác, khiến nàng chóng mặt ù tai quá rồi, giờ chỉ muốn đi nghỉ luôn thôi, mai tới Quốc Tử Giám, không biết còn ầm ĩ tới mức nào nữa.
Thấy Tuệ An đi khỏi, Thu Nhi cứng lưỡi, nói:
“Tại sao ta có cảm giác cô nương chẳng thân thiện gì với Văn Nhị công tử thế nhỉ?”
Đông Nhi khinh bỉ liếc Thu Nhi, không cả nói cho Phương mama, còn không phải là chẳng thèm quan tâm sao, thật không hiểu ý tứ cô nương thế nào, cách xử lý chuyện này không hề giống một tiểu cô nương.
Hôm sau Tuệ An dậy hơi trễ, lúc đến Quốc Tử Giám thì trong phòng học đã chật cứng là người, không khí trong phòng cũng yên ắng lạ thường, mơ hồ lộ ra áp lực vô hình.
Tuệ An vừa đặt bước vào phòng, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người nàng. Tuệ An sao lại không hiểu điều này là có ý gì, trong lòng hơi căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên, chậm rãi đi tới chỗ của mình.
Nàng vừa ngồi xuống, đã có vài nữ tử nóng nảy thi nhau liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng nữ tử ngồi bên phải Tuệ An mặc áo lụa thêu hải đường nở rộ không chịu nổi quay đầu hỏi nàng:
“Hôm qua ở trang trại Tây Giao, mấy vị Vương gia và đám người Minh Hà quận chúa cùng chơi mã cầu, kết quả chẳng may Bình vương bị thương, nghe nói lúc đó Thẩm tiểu thư cũng có mặt, không biết thương thế của Bình vương điện hạ có nặng lắm không?
Lên tiếng là Nhị tiểu thư nhà Cổ đại nhân của Tông Nhân phủ, khuê danh Cổ Diễm, mọi người trong phòng nghe nàng nói cũng dựng thẳng tai hóng chuyện.
Hôm qua Bình vương bị thương, trong cung vừa biết tin, Hiền Khang đế đã phái ngay Toàn công công mang theo một đội ngũ Ngự Lâm quân với một đám thái y tới Tây Giao trước, một đường hộ tống Bình vương vào cung, sau trong cung ồn ào quá mức, các đại thần chỉ nghe phong phanh vài tin sao có thể không tò mò. Không dò la gì thêm từ trong cung, tất nhiên sẽ chú ý tới Quốc Tử Giám bên này, cho nên Tuệ An biết chắc hôm nay nàng sẽ không được yên, đã cố ý đúng giờ Thìn mới đến lớp, cũng chuẩn bị sẵn các kiểu trả lời. Nàng nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, nói:
“Bình vương điện hạ là người đại phú đại quý, lại có Thánh thượng phù hộ, đương nhiên không có việc gì.”
“Nghe nói tài cưỡi ngựa của mấy vị điện hạ đều do đích thân bệ hạ chỉ dạy, thuật cưỡi ngựa của Bình vương điện hạ cũng được coi là xuất sắc trong số các hoàng tử hoàng nữ, làm sao có thể vô cớ ngã ngựa cho được?”
Mở miệng lần này là tiểu thư nhà tri phủ Huy Châu, Thái Diệc Điệp, Tuệ An thấy nàng hỏi hản gấp gáp, liền liếc mắt nhìn nàng một cái, ngờ vực hỏi:
“Chơi mã cầu vốn không an toàn, phát sinh việc ngoài ý muốn cũng không phải chuyện lạ, Bình vương điện hạ ngã ngựa thì có gì khác thường đâu? Sao ta cảm thấy lời nói của Thái tiểu thư hình như có ẩn ý thế nhỉ?”
Cổ Diễm vừa mở miệng, chúng nữ tử đã vội vàng vây lại đây, đều muốn biết thêm tin tức, giờ nghe Tuệ An nói vậy, lại không thể nào hỏi nàng thêm nữa, Thái Diệc Điệp cũng biến sắc, người ngùng cười nói:
“Ta thì có ý gì đâu, chỉ hơi tò mò ấy mà, Thẩm tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”
Nàng vừa nói xong, thi Văn Tư Tồn cùng Văn Cảnh Tâm cũng đến lớp, Tuệ An ngẩng đầu đã thấy Văn Tư Tồn mỉm cười nhìn mình, ánh mắt nàng lóe lên một cái, chỉ cười nhẹ với Văn Tư Tồn và Văn Cảnh Tâm rồi nghiêng đầu nhìn sang nơi khác. Văn Tư Tồn thấy một đám người vây quanh Tuệ An, trên mặt thoáng hiện vẻ đã hiểu, thấy nàng không tránh né ánh nhìn của mình, còn thản nhiên nở nụ cười, thầm nhíu mày đầy khó hiểu, trái tim cũng đập lệch một nhịp.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, cũng là lúc chuông báo hiệu giờ Thìn đã tới, chúng nữ tử rối rít ngồi về chỗ mình, sau đó tiên sinh môn đánh cờ bước vào phòng học.