Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 48: Chương 48: Cám ơn Quan tướng quân




“An nương mau đến đây.”

Quan Nguyên Hạc chỉ liếc nhìn Tuệ An một cái đã chuyển mắt sang nơi khác, Tuệ An nghe thấy Văn lão phu nhân gọi mình, mới thu lại ánh nhìn ác cảm với Quan Nguyên Hạc, cười cười tiến lên thi lễ với Văn lão phu nhân.

“An nương thỉnh an lão thái quân.”

Văn Lão thái quân cười hiền hòa ra hiệu cho Tử Quế phía sau nâng Tuệ An dậy, cười nói: “Đứa bé ngoan, nhanh, đến đây ngồi bên người bà nội.”

Tuệ An thường xuyên đến phủ Định Bắc vương, đối với Văn lão thái quân tuyệt không xa lạ, nghe vậy liền cười đứng dậy chầm chậm đi đến bên cạnh nhuyễn tháp của Văn lão thái quân ngồi xuống. Nhưng thật ra một cô gái ước chừng mười lăm mười sáu ngồi ở ghế nhỏ bên giường lại cười nói:

“Nhất Thẩm cô nương rồi nhé, phận làm cháu gái như chúng ta còn phải đứng sang một bên nữa là. Tổ mẫu bất công quá đi, chỉ xót cho mỹ nhân, mấy đứa con xấu xí nên chẳng có ai thương.”

Tuệ An nhìn lại, thấy cô gái kia mặc trên người là lăng la tơ lụa, váy trắng thêu hoa nhỏ li ti, búi tóc hơi lỏng, trên đầu cài trâm phượng nạm trân châu, toàn thân quý khí vô song.

Làn da trắng tự tuyết, mặt trái xoan, mắt to, phục sức nhã nhặn, dung mạo tinh xảo, ngũ quan vốn đã xuất chúng qua trang điểm lại càng trở nên mỹ miều thoát tục, lung linh yêu kiều. Là đích nữ của Văn phủ Tam lão gia, đường tỷ Văn Cảnh Tâm, Văn Cảnh Ngọc, lúc này nàng đang trưng ra vẻ mặt tươi cười mang theo chút làm nũng nhìn Văn lão thái quân.

Lời của nàng khiến cả phòng cười khúc khích cả lên, Văn lão phu nhân cũng cười lườm yêu nàng một cái, cực kỳ sủng nịch nói: “Ngươi con khỉ nhỏ này, cái miệng chưa ăn đòn là chưa yên.”

Tuệ An cũng cười tiếp lời: “Nếu Văn Nhị cô nương tính là xấu, chỉ e sau này An nương chẳng dám xuất môn nữa.”

“Nhị tỷ tỷ có xinh đẹp hay xấu xí, cùng với việc Thẩm tỷ tỷ không xuất môn có quan hệ gì vậy ạ?” Cô gái có khuôn mặt tròn xoe ngồi ở bên cạnh Định Bắc vương phi chớp chớp đôi mắt to đáng yêu hỏi.

Nàng là muội muội ruột của Văn Tư Tồn, Văn Cảnh Thanh, năm nay mới mười tuổi, mặt bánh bao, mắt cũng bánh bao, hai má còn mang theo nét mập mạp của trẻ con, vẻ mặt ngây thơ, vô cùng đáng yêu khiến người ta yêu thích không thôi.

Tuệ An nhìn nàng cười giải thích: “Một mỹ nhân như Nhị tỷ tỷ ngươi cũng tự nhận mình là xấu, ta đây tự nhiên không dám ló mặt ra cửa, tránh dọa người qua đường ấy mà.”

Văn Cảnh Thanh làm như bừng tỉnh cười lên khanh khách, mọi người thấy nàng lúc đầu thì hai mắt to tròn trợn trừng, sau đó vẻ mặt bừng tỉnh, hai mắt cong cong cười không ngớt, mười phần ngây thơ lại cực kỳ đáng yêu, thế là cũng nở nụ cười theo.

Văn Cảnh Ngoc nghe vậy mặt mũi xấu hổ đỏ bừng, len lén liếc nhìn Quan Nguyên Hạc ít khi tỏ vẻ ôn hòa, lại xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Tuệ An ân cần hỏi thăm bệnh tình Văn lão thái quân, biết đã mời Lư y chính của Thái y viện đến xem qua, dùng một chút thuốc dưỡng thần bổ khí, đã tốt lên rất nhiều rồi. Lại nhìn sắc mặt Văn lão thái quân tuy hơi tái nhợt nhưng tinh thần khỏe khoắn, Tuệ An mới yên lòng.

Mà Văn lão thái quân cũng quan tâm hỏi han Tuệ An đủ điều, đề tài qua hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng dừng ở việc ngày ấy Tuệ An che chở Văn Cảnh Tâm tránh được thích khách.

Trên dưới Văn phủ tránh không được lại khách sáo cảm ơn một phen, Tuệ An luôn miệng nói không dám nhận, lại nghe một cô gái tuổi tầm mười lăm mười sáu ngồi cạnh lò sưởi bên giường cười nói:

“May là ngày đó con nhớ tổ mẫu có bệnh nên ở lại trong phủ trông nom, không thể đi Đoan môn. Nghe Tam muội kể lại tình cảnh hôm ấy, nghĩ Tam muội suýt gặp nguy hiểm, con còn sợ tới mức đêm không dám ngủ, đến giờ tim vẫn đập loạn cả lên đây. Thật sự là Bồ Tát phù hộ, cũng may khi ấy đám đông không chia rẽ Tam muội cùng Thẩm muội muội, Thẩm muội muội đúng là cứu tinh của Tam muội nhà ta. Nhưng nghe Tam muội nói, cũng là nhờ có tướng sĩ quân đội Đông chinh bảo hộ cho các nàng thoát hiểm, lại nói tiếp, Văn Hiên ca ca mới là đại cứu tinh của chúng ta.”

Đang nói là thứ nữ của Định Bắc vương Văn Cảnh Hoa, nàng năm trước đã đến tuổi cập kê, mẹ đẻ của nàng là Vạn thị, thứ nữ Đề đốc Vạn đại nhân, quý thiếp của Định Bắc vương. Bởi vì là cô nương đầu tiên trong phủ, mẹ đẻ cũng coi như có chút thể diện, nàng lại là người thông minh lanh lợi, thành ra cùng vài tiểu thư con vợ cả đều được sủng ái như nhau.

Hôm nay nàng mặc trên người áo lụa tím thêu hoa thược dược bằng vàng, lại thêm váy dài vàng nhạt, bên hông đeo đai lưng cung sa màu tím nhạt, khí chất nhẹ nhàng mà quý phái.

Búi một búi tóc tròn phía sau, lại dùng trâm hoa hải đường khảm ngọc bích cố định, rủ xuống tua rua hình giọt nước đang được lưu hành, dung nhan mềm mại, thần sắc uyển chuyển hàm xúc, dáng người yểu điệu, khác hẳn với những nữ tử khác trong phòng, dung mạo của nàng nở rộ đã lâu, cử chỉ cũng có nét phong tình quyến rũ của nữ nhân, nhìn lại một lượt nữ tử khắp phòng e chính là nhất đẳng xuất chúng.

Tuệ An có nghe Văn Cảnh Tâm nói qua, đại tỷ này của nàng tuy là thứ xuất, lại được sủng ái, nhưng người ta mắt nhìn cao, cho nên hôn phối cao thì không thành mà thấp lại không phải, cứ thế trì hoãn đến tận bây giờ, nay đã mười bảy mà vẫn là khuê nữ, hiện giờ mẹ đẻ nàng cùng Định Bắc vương phi đang nóng lòng tìm khắp kinh thành cho nữ nhi này một mối lương xứng mà chưa được.

Văn Cảnh Hoa vừa dứt lời, ánh mắt mọi người liền dừng trên mặt Tuệ An cùng Văn Cảnh Tâm, Văn Cảnh Tâm cũng cười nói, “Đại tỷ nói không sai, hôm nay Cảnh Tâm cám ơn Văn Hiên ca ca.”

Nàng nói xong thì đứng dậy thi lễ với Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc khẽ nhíu mày, xem như nở nụ cười, chỉ nói:

“Muội muội mời đứng lên.”

Y cũng thật tự nhiên không khách khí mà nhận lễ này.

Tuệ An vốn tưởng rằng Quan Nguyên Hạc sẽ không nhận lễ của Văn Cảnh Tâm, dù sao ngày đó y cũng chẳng bỏ tí công sức nào, lại không ngờ y lại tự nhiên thừa nhận.

Văn Cảnh Tâm cám ơn cũng cám ơn rồi, nàng đương nhiên cũng phải cảm tạ theo!

Vấn đề là trong lòng Tuệ An không muốn tí nào, thầm nghĩ, cám ơn y ư? Không nhầm chứ, lúc ấy nàng còn nhớ rõ, chính là người này bày ra khuôn mặt lạnh tựa băng sơn ra lệnh một tiếng tên bắn đầy trời, suýt thì bắn các nàng thành con nhím luôn!

Giờ thì y lại thành anh hùng, có lý nào lại như thế ?! Hơn nữa hôm qua nàng còn bị người này trêu chọc một hồi, cơn giận trong lòng đâu đã tiêu tan, càng không nguyện ý, chỉ thầm mắng Văn Cảnh Hoa sao lại nhiều chuyện thế không biết.

Tuệ An tất nhiên không biết, ngày ấy ở Đoan môn, nếu không có Quan Nguyên Hạc ra hiệu cho thủ hạ, thì phó tướng đội nỏ quân đội Đông chinh cũng sẽ không tự dưng mà đi làm hộ vệ cho ba tiểu cô nương. Nàng lại càng không biết, hôm qua là Quan Nguyên Hạc phóng một viên sỏi vào đầu gối tên Đông Khương tử sĩ kia, mới khiến cho hắn cả người đổ ập ngay dưới vó ngựa.

Cho nên Tuệ An chỉ cho rằng Quan Nguyên Hạc đáng ghét, nhưng nàng lại ngại nhiều người như vậy đang nhìn chằm chằm, nếu mình mà không hành lễ nói lời cảm tạ thì có vẻ là không có giáo dưỡng. Vì thế nàng nhăn nhó hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải cúi đầu không tình nguyện đứng dậy, cũng qua loa khụy gối hành lễ, lạnh lùng nói:

“Cám ơn Quan tướng quân.”

Nàng không tình nguyện Quan Nguyên Hạc tất nhiên nhìn thấy, y mặt không cảm xúc nhíu mày, lại lười biếng nói: “Thẩm cô nương ra roi xuất chúng, trong lúc nguy cấp cũng có thể chống lại kẻ thù, Quan mỗ gánh không nổi lời này của cô nương.”

Người này sao lại nói chuyện âm dương quái đản như thế? Thế là đang khen nàng, hay là đang mỉa mai nàng đây?

Tuệ An sửng sốt không hiểu, nhất thời ngồi cũng không phải, đứng lên cũng không xong, thân thể cứng đờ giương mắt nhìn về phía Quan Nguyên Hạc, muốn hiểu được người này rốt cuộc là có ý tứ gì.

Vừa nâng mắt nhìn thì một khuôn mặt rõ ràng đã in vào đáy mắt nàng, khiến cho Tuệ An ngây ngẩn cả người. Trước kia là nàng vẫn không quan tâm, lần đầu gặp mặt thì bị dọa đến khiếp sợ, sau lại vừa xấu hổ vừa giận, căn bản không để ý Quan Nguyên Hạc tròn méo thế nào.

Hôm nay Tuệ An vừa nhìn đã giật mình, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, không ngờ nhìn kĩ ra, Quan Nguyên Hạc nhưng lại tuấn tú phi phàm đến nhường này.

Khuôn mặt trắng như bạch ngọc, mày kiếm đen tuyền lẫn vào tóc mai, mắt sâu thẳm tựa sông tựa biển, lông mi dài mềm mại chẳng khác nào chiếc quạt lông vũ, mũi cao thẳng tắp, môi dù mỏng nhưng cũng trơn bóng trong suốt.

Một đầu tóc đen được búi gọn gàng để lộ ra cái trán chắc nịch, trên búi tóc cài một chiếc trâm dương chi bạch ngọc, bạch ngọc trong suốt càng làm nổi bật thêm mái tóc đen như mực, khiến cho người ta muốn chạm vào xem có thật sự trơn mịn như tơ như lụa hay không.

Đúng lúc có ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu tới khuôn mặt y, đem một bên lông mi y nhuộm thành màu vàng, lóe sáng kim quang, làm cho người ta muốn đui mù. Lúc này y đang ngồi ngay ngắn nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mình.

Bên ngoài trời đang rét đậm, y lại chỉ mặc một kiện trường bào tuyết trắng thêu hoa văn mây bay nước chảy, cổ áo bằng nhung đen tuyền một màu, bên hông quấn đai lưng gấm trắng viền vàng, dưới chân đi giày đen, trên dưới toàn thân không một đồ trang sức, thật sự là nhẹ nhàng thoải mái. Y chỉ cần ngồi ở nơi nào là khiến cho người ta cảm thấy quý khí bức người, làm cho người ta cảm thấy có người sinh ra đã là tài trí hơn người, chẳng cần châu ngọc làm nền thì cũng là quý khí thiên thành.

Mang xuất thân là con trai trưởng của thế gia vọng tộc ngàn năm như thế này, dường như y sinh ra là để đặc biệt khiến cho người ta hổ thẹn không bằng.

Tuệ An cứ suy nghĩ miên man, vẫn còn sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì lại tức giận. Cũng không biết là tức giận khuôn mặt của y, tức giận cái thái độ cao cao tại thượng đó, hay là vì chính mình không những bị mê mẩn mất hồn còn sinh ra cảm giác hổ thẹn mà tức giận.

Thế mà Quan Nguyên Hạc tiếp nhận ánh nhìn tức giận của Tuệ An còn nhướng mày khiêu khích nhìn lại, tức thì trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.