Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 2: Chương 2: Hưu thư




Chân mày đẹp như tranh vẽ, mặt như bạch ngọc, một đôi con ngươi thăm thẳm giống như thủy triều đánh tới, tất cả kết hợp lại tạo thành một khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt kia ngày thường ôn nhuận giờ phút này vì vừa trải qua kích tình mà trở nên mờ ảo mông lung, tóc tai hỗn độn, có vài sợi rơi xuống cái trán trơn bóng, che đi đôi lông mày rậm rạp, áo cũng có chút tản ra, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt, cơ ngực phập phòng gợi cảm mà mị hoặc.

Cảnh đẹp như vậy nhưng ở trong mắt của Tuệ An lại vô cùng đáng sợ, đây là phu quân mà nàng ngưỡng mộ trong lòng, đó chính là gương mặt khiến ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đến để rồi từ đó về sau nhớ mãi không quên, yêu thích điên cuồng, nàng không quản chuyện trở thành trò cười cho toàn kinh thành mà quấn lấy hắn. Cho dù bị hắn ghét bỏ vẫn muốn dụng hết tâm tư để trở thành của thê tử hắn. Cho dù mấy tháng qua hắn chưa từng đặt chân đến viện của nàng, nàng từng ảo tưởng sẽ có một ngày nhận được sự quan tâm của hắn...... Lại không nghĩ tới...... Thì ra hết thảy chỉ là một chuyện cười, hóa ra nàng vẫn đắm chìm trong mộng đẹp của mình, tất cả đều là nàng tự lừa mình dối người.

Lí Vân Sưởng không ngờ Tuệ An sẽ đến dây, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua là vầng trán ngày thường luôn giãn ra giờ đây hơi nhăn lại.

Không biết vì sao, khi đón nhận ánh mắt của hắn, Tuệ An lại không thể đối mặt, một trận đau đớn toàn tâm liệt phế ùn ùn kéo đến làm cho chút ít kêu ngạo còn lại của nàng cũng trở nên vô dụng. Nàng không thể đứng ở chỗ này, nhìn muội muội yêu thương và phu quân lấy loại tư thái này rúc vào nhau, chuyện này chẳng khác gì đem tự tôn và kiêu ngạo của nàng ném xuống đất cho người ta hung hăng giẫm lên.

Trong lòng chua xót, hốc mắt đau đớn, Tuệ An hung hăng cắn môi xoay người bỏ chạy, chạy được vài bước lại nghe phía sau truyền đến giọng nói mềm mại của nữ tử.

“Tỷ tỷ, chúng ta...... Ta thích Vương gia...... Hôm nay thật sự là khó kìm lòng nổi, người không nên trách Vương gia!”

Bước chân Tuệ An vô cùng lộn xộn, trong lúc bối rối chân trái đã dẫm lên chân phải, giày thêu của chân phải vì vậy mà rơi xuống. Tuệ An không quan tâm, nàng cởi bỏ chiếc giày còn lại nhấc váy điên cuồng chạy vội về phía xa xa, trong lòng chỉ một ý niệm – nhanh rời khỏi nơi này!

Chạy ra đến cây cầu, đúng lúc gặp mấy người Hạ Mộng đang bưng điểm tâm đi lên cầu về phía bên này, Tuệ An không ngừng chạy thẳng làm cho mấy nha đầu không khỏi kinh hô một tiếng. Đến lúc lấy lại tinh thần thì Tuệ An đã chạy ra khỏi cây cầu, vòng qua núi giả, biến mất không thấy.

Mấy nha đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy dung nhan Tuệ An không chỉnh tề, sắc mặt trắng bệch, chắc là hoảng sợ không nhẹ.

“Chủ tử!?”

Mấy người liếc nhau vội vàng bỏ lại vật trong tay đuổi theo Tuệ An. Nhưng Đỗ ma ma và Hỉ Mai khi nhìn thấy bóng dáng các nàng rời đi liền nở nụ cười thật sâu.

“Rốt cuộc nhị cô nương cũng đã được đền bù như mong muốn.”

“Đại cô nương đã dẫm trên đầu nhị cô nương nhiều năm, đều là con vợ cả, nhị cô nương chúng ta về điểm này không bằng Thẩm Tuệ An nàng sao? Hừ, tuy phu nhân kế thất, nhưng cũng là mẹ cả của Thẩm Tuệ An, dựa vào cái gì phải xem sắc mặt của nàng ta mà sống, như vậy thật không có đạo lý!”

Lại nói trong Hà đình, đợi đến Lí Vân Sưởng quay đầu lại thì chỉ kịp nhìn thấy hai gò má tái nhợt của Tuệ An, tiếp theo liền thấy nàng xoay người vội vã bỏ chạy. Trên người nàng mặc một bộ váy dài màu hồng theo bước chân tạo thành đường cong đẹp mắt, mặt trên thêu hoa nhài, cánh hoa giống như muốn bay ra ngoài, bóng dáng ấy giống như muốn bay lên, vòng eo mảnh khảnh, bộ dáng dường như muốn biến mất ngay lặp tức.

Không biết vì sao khi nhìn thấy hình ảnh yếu ớt đó lảo đảo đi xa nhưng lại khiến cho hắn một trận ngẩn ngơ, lồng ngực nảy sinh khó chịu, nâng tay đẩy thân thể mềm mại nằm ở trong lòng ra, hắn nhanh chóng sửa sang lại quần áo hỗn độn, gương mặt mới vừa rồi còn ửng hồng nháy mắt liền khôi phục về hiện trạng ban đầu.

Lùi lại một bước, hắn bình tĩnh nhìn đến Tôn Tâm Từ đầu tóc tán loạn, y phục không chỉnh tề, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, đang vội vàng nhặt lại quần áo.

“Là ngươi mời nàng đến?” Giọng nói của hắn lạnh băng mang theo muôn trùng xa cách.

Tôn Tâm Từ chưa từng nhìn thấy Tần Vương ngày thường ôn nhuận bây giờ lại có biểu tình âm trầm như vậy, lập tức sắc mặt trắng bệt, nhanh chóng cúi đầu nhưng lại rất nhanh ngẩng đầu, vội vàng nói.

“Không phải ta, là tỷ tỷ chờ lâu không thấy ta đến, nên mới thế này......”

Lời của nàng ta còn chưa dứt thì đã bị dừng lại giữa chừng, bởi vì Lí Vân Sưởng mới vừa rồi vẫn còn đứng cách hơn ba bước lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng mà giờ phút này đã ở ngay trước mặt nàng ta, năm ngón tay phải như sắt gắt gao chế trụ cái cổ mảnh khảnh của nàng ta, chậm rãi co ngón tay lại.

Tôn Tâm Từ hoảng sợ trừng lớn mắt, hô hấp bắt đầu khó khăn.

“Chớ tính toán với Bổn vương, cho dù Bổn vương không thích nàng, nhưng ngươi nhớ kỹ, nàng là Vương phi Tần vương phủ này. Chỉ cần một ngày nàng còn là thê tử của Bổn vương thì ngươi đừng mong nhục nhã nàng! Bổn vương hứa sẽ ban cho ngươi vị trí sườn phi, ngươi tốt nhất đừng vọng động cho ta!”

Lí Vân Sưởng ôn nhuận nho nhã nổi tiếng tại Đại Huy, mà bây giờ lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, bộ dáng bình tĩnh này cũng là cực kỳ hiếm thấy, huống chi giờ phút này trên khuôn mặt ôn hòa kia rõ ràng mang theo tàn nhẫn, làm cho hô hấp càng ngày khó khăn, Tôn Tâm Từ đã sớm bị làm cho sợ tới mức nước mắt chảy liên tục, trong nháy mắt chỉ có thể không ngừng tỏ vẻ hiểu được.

“Chỉ một lần này!”

Lí Vân Sưởng nói xong buông tay ra, xoay người ra khỏi đình. Thân thể Tôn Tâm Từ mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

Tuệ An hoảng hốt chạy bừa ra hoa viên, một đường chạy như bay, nô tỳ trong vương phủ đều cả kinh thế nhưng lại không có một người nào dám tiến lên ngăn trở.

Tuệ An chạy đến hai chân như nhũn ra mới đặt mông ngồi trên một khối đá ven đường, trong đầu ong ong, đón nhận ánh nắng mặt trời nàng mở to mồm thở hổn hển, hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.

Buồn cười chính là, phát hiện đầu tiên Tuệ An nghĩ đến là, nàng rốt cuộc lại ở trước mặt của hắn bêu xấu, như thế không có chút nào giống cô nương khuê tú bỏ chạy như điên, sợ là hắn sẽ càng thêm khinh thường nàng?

Ý niệm này vừa gieo xuống trong đầu, trước mặt Tuệ An lại hiện lên một màn châm chọc mới vừa rồi, sau đó nàng liền cười tự giễu mình, tiếng cười ấy do cúi đầu nên bị đè nén dần dần càng lúc càng lớn, cuối cùng Tuệ An khống chế không được hai tay đè ép bụng cất tiếng cười to lên, cơ hồ cười đến đau cả hông.

“A, đây không phải là tỷ tỷ sao, một người vui không bằng mọi người cùng vui, tỷ tỷ có chuyện gì vui vẻ lại cười thành như vậy, có thể nói cho tỷ muội chúng ta nghe một chút, để cho chúng ta cũng được hưởng lây chút không khí vui vẻ?”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ tử dịu dàng, tiếp theo lại có thêm một âm thanh thanh thúy giống như chim hoàng oanh cất tiếng nói.

“Đúng vậy, nghe nói Vương gia vừa mới hồi phủ, nghĩ đến tỷ tỷ vui vẻ như vậy nhất định là với có liên quan Vương gia. Nhưng mà Gia đã tặng cho tỷ tỷ vật hiếm gì thế? Ai chẳng biết gia chúng ta coi trọng nhất là tỷ tỷ.”

Nghe tiếng cười nói châm chọc, tiếng cười Tuệ An dần dần dừng lại, chậm rãi đứng dậy sửa sang lại quần áo, thói quen đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.

Chạm mặt là hai mỹ nhân dáng vẻ yểu điệu, đúng là hai tiểu thiếp mới nạp của Tần vương. Giờ phút này hai người giống như nhu nhược động lòng người trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Này, tỷ tỷ sao vậy? Sao trên mặt toàn là nước mắt?”

Tuệ An nghe vậy, nâng tay sờ mặt mình, thế mới phát hiện trên mặt một mảnh lạnh lẽo, nhưng lại tràn đầy nước mắt.

Thì ra nàng đã khóc, nghĩ lại nàng một đường chạy như điên đến đây sợ là đã sớm truyền đi khắp nơi trong phủ. Mà hiện tại hai người này lại xuất hiện ở đây nếu nói là vô tình ai sẽ tin tưởng đây? E rằng đã nghe ngóng được gì đó nên đến đây để cười nhạo nàng. Buồn cười nhất là nàng còn không muốn đánh mất thể diện ở trước mặt tiểu thiếp của hắn, thì ra trong mắt mọi người nàng sớm đã bị chê cười!

Hắn xưa nay thích nữ tử nhu nhược, dịu dàng động lòng người, đây là nữ tử lương thiện trong mắt hắn ư? Nhìn vẻ mặt hai người trước mắt dối trá đến cực điểm, cùng khóe môi muốn khiêu chiến của các nàng, Tuệ An cười chế giễu.

Không biết vì sao, giờ phút này Tuệ An lại không cảm thấy tức giận, thậm chí trong lòng không có nửa điểm tranh đấu, nàng bình tĩnh dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn lại hai người bước nhanh về phía trước.

Mắt thấy Tuệ An sẽ lướt qua hai người, hai nữ tử liếc nhau đồng thời dời bước đến trước mặt Tuệ An ngăn cản. Tuệ An lạnh lùng cười một lần nữa ném ánh mắt vào trên mặt hai nữ nhân kia, lạnh lùng mở miệng nói.

“Cút ngay, đừng bức Bản vương phi rat ay với các ngươi. Mặc dù Bản vương không được Vương gia thương yêu, nhưng không tới phiên hai tiểu tiện thiếp các ngươi dám lên mặt với Bản vương phi, đừng vội tự mình chuốc lấy cực khổ!”

Trên mặt Tuệ An xuất hiện một loại khí chất cao quý tự nhiên xen lẫn chút lạnh lùng tàn nhẫn, hai nữ nhân bị nàng nhìn chằm chằm không khỏi rùng mình một cái, thân thể chưa kịp phản ứng lại đã làm động tác, lảo đảo tránh đường.

Tuệ An liền cất bước lướt qua hai người nọ mà đi.

Ra đến sân, nàng tùy ý để làn gió dịu nhẹ thay mình hong khô nước mắt, nhớ lại phương hướng chính xác của Tùng Hạc viện liền từng bước một đi đến đó.

Nàng muốn tìm hắn hỏi rõ ràng, vì sao đối xử với nàng như thế? Cho dù nàng quấn quýt si mê khiến hắn không chịu nổi. Cho dù nàng đã tính kế khiến hắn không thể không cưới nàng, khiến hắn chán ghét nàng. Cho dù nàng ngang bướng hỗn xượt, làm cho hắn bị người đời nhạo báng, nhưng nàng chưa bao giờ làm hại hắn, nàng luôn là thê tử của hắn. Sao hắn có thể để cho người ngoài ở trước mặt mọi người làm nhục nàng như thế, sao hắn có thể nhẫn tâm tổn thương nàng!

Tùng Hạc viện chính là cấm địa của Tần vương phủ, là thư phòng của Lí Vân Sưởng. Giờ phút này trong ngoài trước sau như một im lặng không tiếng động, hộ vệ cận thân của Tần vương - Lí Minh Sảng canh giữ ở bên ngoài viện, thấy Tuệ An liều mạng chạy về phía bên này liền bước lên phía trước ngăn cản nàng.

“Vương phi dừng lại.”

Tuệ An bị hắn ngăn lại cũng không xông vào, nhưng thấy Lí Minh Sảng trên mặt mang theo kiên cường và khách khí lại không hề có ý tôn kính, nàng giật mình cười.

Đúng rồi, hắn không thích mình, làm sao thủ hạ của hắn cung kính với mình được. Thế giới này thái độ nam nhân đối với nữ nhân có thể quyết định hết thảy. Nếu như hắn có một chút quan tâm đến nàng, thủ hạ của hắn sao có thể xa cách và đề phòng nàng như thế? Sao tiểu thiếp của hắn lại chẳng kiên nể mà đánh tới cửa mình? Mà...... Mà Tôn Tâm Từ đó còn làm nhục nàng như thế?

Việc hôm nay nếu không phải hắn bày mưu lập kế thì cũng là dung túng. Nếu bằng không lấy tính bá đạo của hắn sao có thể để cho nữ nhân có ý đồ xấu chen chân vào? Lấy trí tuệ của hắn sao có thể nhìn không ra chút thủ đoạn nhỏ của Tôn Tâm Từ?

Buồn cười nhất chính là nàng vẫn hy vọng đến một ngày nào đó sự si tình của mình sẽ làm cho hắn nhìn đến. Thật nực cười nàng từng lừa gạt chính mình rằng hắn sẽ có một ngày thích nàng. Nên sớm bỏ qua thái độ của hắn, mỗi người đều thấy rõ ràng ngoại trừ bỏ nàng.

Còn có cái gì để hỏi đâu? Chỉ làm tăng thêm sự mất mặt thôi...... Nhưng như vậy mà trở về, Tuệ An nàng thực không cam lòng. Trong lòng tồn tại một ý niệm xa xôi, có lẽ hắn sẽ nguyện ý giải thích với nàng. Biết đâu nhờ có chuyện hôm nay nàng sẽ hiểu được tình cảm của hắn đối với mình là loại gì?

“Ta không làm khó dễ ngươi, nhưng thỉnh Lí hộ vệ giúp ta thông báo một tiếng được không? Nếu Vương gia cố ý không muốn nhìn thấy ta, ta nhất định sẽ không đến quấy nhiễu nữa.” Tuệ An nói xong nhìn chằm chằm Lí Minh Sảng.

“Vương phi chờ một chút.” Xem sắc mặt Tuệ An sắc nhợt, quần áo không chỉnh tề, lần này Lí Minh Sảng thế nhưng sảng khoái xoay người đi vào trong viện.

Trong phòng vừa vặn Lí Vân Sưởng và phụ tá Khương Kỳ thảo luận công việc, nghe Lí Minh Sảng thông báo, chân mày lập tức nhăn lên.

Nửa năm trước Phụ hoàng chỉ vì ban thưởng cho hắn mà sắc lập hai vị sườn phi, Thẩm Tuệ An biết được chuyện nhưng vẫn không quan tâm quỳ ba ngày ba đêm ở trong cung, chọc Phụ hoàng nổi giận. Vạn bất đắc dĩ Phụ hoàng chỉ có thể đồng ý cho Thẩm Tuệ An một năm thời gian để sinh được con trai trưởng, sau đó sẽ được tứ hôn. Lúc ấy hắn đang ở An Châu thị sát, sau khi về kinh chuyện này đã bị truyền tụng huyên náo, khiến hắn không chịu nổi quấy nhiễu.

Sau lại bởi vì người của Thuần vương tặng hai tiểu thiếp cho hắn. Thẩm Tuệ An liền đại náo Tần vương phủ, khiến cả kinh thành đều biết, nói Tần Vương phi chính là người đàn bà xấu tính nhất từ trước đến nay, hắn bị mọi người chỉ trích. Nghĩ đến hắn đường đường là Tần vương, chưa từng chịu qua những điều này?

Chuyện hôm nay, căn cứ vào tật xấu và sự vọng động của Tuệ An, còn không biết ồn ào thành cái dạng gì nữa.

Lí Vân Sưởng nhíu mi một lát, sắc mặt thay đổi, giống như quyết tâm, đứng dậy bước tới bàn dài trải ra một trang giấy, lấy bút ra viết lên.

Khương Kỳ ghé mắt nhìn thoáng qua, hết sức sửng sốt, chỉ thấy trên giấy kia viết:

Người lập thư Lí Vân Sưởng, hiện tại là đứa con thứ bảy được phong hào Tần vương, được Hoàng thượng tứ hôn với Thẩm thị. Sau khi xuất giá, thê tử có rất nhiều khuyết điểm, sinh lòng đố kị làm hỗn loạn gia đình, vi phạm điều thứ nhất trong bảy điều phải thôi vợ. Nể tình từng là phu thê, không đành lòng nói rõ, tình nguyện lui về bổn tông, mặc cho tái giá, bất đồng không có ý kiến gì, hưu thư là thật. Hoành đức ngày tám tháng tám năm thứ mười lăm.

Tần vương sở thư, nhưng đó rõ ràng là một hưu thư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.