Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 33: Chương 33: Huyết tẩy Đoan môn




Editor: thúy thúy

Từ từ lấy lại bình tĩnh, Tuệ An nhìn thấy bên cạnh đã rối loạn cả lên, các phu nhân, tiểu thư mới vừa rồi vẫn còn quỳ trên mặt đất cung nghênh thánh giá hiện tại đang thét chói tai chạy trốn khắp nơi.

Những vị phu nhân, tiểu thư này đa phần đều mảnh mai yếu đuối, chưa bao giờ trải qua mưa gió. Giờ đây sớm đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, không phải tất cả đều đứng không nổi, có người vì quá sợ mà dẫm lên mép váy, cũng có người nhát gan sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, hoặc không khống chế được khóc đến tè ra quần.

Tuệ An nhìn xung quanh, nhóm người Văn Tư Tồn không biết đã bị đám đông xô đẩy đến chỗ nào rồi, Xuân Hạ Thu Đông lại càng không thấy bóng dáng. Nàng theo bản năng kéo Văn Cảnh Tâm vào sát mình, dắt nàng ấy chạy về phía sau Thường Âm lâu.

Nhưng nàng vừa mới thoát khỏi vòng vây ở trước mặt, thì lại bị đám người hỗn loạn phía sau đẩy đi sai hướng, nàng cố gắng che chở Văn Cảnh Tâm, sắc mặt Tuệ An trắng bệch khi phát hiện một số tử sĩ Đông Khương quốc đang xông thẳng tới Thường Âm lâu bên này!

Giết những dân chúng tay trói gà không chặt đối với bọn họ mà nói quả thực dễ dàng như cắt cải trắng, gần như trong chớp mắt bọn hắn đã đánh tới Thường Âm lâu bên này, gặp mấy nữ tử ăn mặc đẹp đẽ nhìn cũng thèm nhìn vung đao chém tới.

Thường Âm lâu không chỉ là một công trình kiến trúc tinh xảo, mà trà bánh của họ cũng rất ngon và đẹp mắt, do vậy tửu lâu này vô cùng nổi danh ở đây, vốn là nơi thường xuyên lui tới của đám con em quý tộc trong kinh thành. Hôm nay bởi vì đại quân chiến thắng trở về, nơi này lại càng tụ họp đầy đủ quý nhân ở các phủ, trong đó phu nhân và tiểu thư chiếm đa số.

Những người này hoàn toàn không có năng lực phòng ngự nào, nếu nói dân chúng giống như bắp cải trắng, vậy thì bọn họ quả thực cũng không hơn bắp cải trắng là mấy. Chỉ cần đám tử sĩ đó xông lại đây, lập tức đã có thể hù chết các nàng ấy rồi. Tuy nhiến, nếu giết sạch đám nữ quyến này thì kinh thành sẽ hoàn toàn chìm trong bi thương, làm Hoàng đế mất hết thể diện, khiến kinh thành rơi vào trạng thái hỗn loạn thật sự.

Tuệ An tức khắc hiểu rõ lí do vì sao các nàng trở thành mục tiêu của đám tử sĩ này, không thể trở về Thường Âm lâu!

Làm sao bây giờ?!

Hiện tại vị trí an toàn nhất chính là nơi Long liễn đi qua, Tuệ An suy nghĩ nhanh, cố gắng quan sát xung quanh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lí Vân Sưởng đang che chở ở phía trước Long liễn, cũng không nghĩ nhiều, nàng lôi Văn Cảnh Tâm liều mạng chạy về hướng bên đó.

Nhưng vừa chạy được hai bước, ống tay áo bên trái lại bị kéo căng, mặt Tôn Tâm Từ nhợt nhạt cố giữ chặt cánh tay nàng.

Tuệ An dùng hết sức hất tay nàng ta hai lần, nhưng lại hoàn toàn không thoát được. Nếu bây giờ còn thời gian Tuệ An chắc chắn sẽ một đao chém rớt cánh tay đang lôi kéo này. Nhưng mắt thấy đám tử sĩ đó đã sắp vọt tới đây, Tuệ An không kịp ngừng lại, một tay dắt Văn Cảnh Tâm, một tay kéo Tôn Tâm Từ chạy về phía đường lớn.

Bởi vì phần lớn nhóm tử sĩ Đông Khương quốc đều đuổi theo Long liễn, mà mọi người lúc này chỉ biết chạy trối chết, sao có thể dám chạy về hướng có đông tử sĩ cơ chứ, theo bản năng đều tránh đường lớn. Chỉ riêng Tuệ An dẫn theo Văn Cảnh Tâm và Tôn Tâm Từ là đi ngược hướng với mọi người, vì vậy bước chân của các nàng không khỏi lảo đảo và gian nan.

Chẳng qua đám tử sĩ đó chỉ lo đuổi theo Long liễn, chỉ cần không tới gần bọn họ thì sẽ không có gì nguy hiểm. Tuệ An quét mắt bốn phía, cẩn thận tránh né tử sĩ mang theo hai người bình an cách Long liễn càng ngày càng gần.

Nhưng đúng lúc Tuệ An vui mừng vì quyết định của mình bỗng nhiên đỉnh đầu bị một trận mưa tên trút xuống. Tuệ An kinh hãi, buông Văn Cảnh Tâm ra, tay sờ vào giữa thắt lưng, lấy lại bình tĩnh, nắm chặt Cửu Tiết Tiên sớm đã được giấu bên hông. Mặc dù động tác không còn linh hoạt, nhưng nàng vẫn dùng hết sức lực nhắm mắt lại bắt đầu vung roi.

Cửu Tiết Tiên vốn là vũ khí cực kì bá đạo, người tập luyện chỉ cần hiểu nó, biết cách dùng nó để bảo hộ cho mình. Cho dù nhắm mắt lại, vẫn có thể đánh thắng người khác.

Đối phương biết điều, tự nhiên sẽ tránh ra, không có hứng thú xông lên, đánh đâu trúng đó, tuyệt nhiên không cần phải nhắm trúng mục tiêu! Mà chỉ cần nhanh nhẹn nhạy bén bởi vì uy lực của Cửu Tiết Tiên không phải là nhỏ.

Mặc dù Tuệ An chỉ dựa vào bản năng vung roi, nhưng nàng suy cho cùng cũng là người tập võ nhiều năm, có lẽ vì vậy mà Cửu Tiết Tiên lập tức trở thành một bức tường chắn trước người, làm cho những người dân đến gần ba người Tuệ An đều ùn ùn ngã xuống, một số do trúng tên, nhưng vẫn không ít người bị thương vì Cửu Tiết Tiên của Tuệ An quất trúng. Nhưng mà bức tường Cửu Tiết Tiên này cũng đã thành công đánh rơi rất nhiều mũi tên vụt tới.

May mà mời vừa rồi khi chạy Tuệ An đã cẩn thận không đến gần chỗ có đông tử sĩ, vì vậy tên bắn về phía bên này của các nàng cũng không nhiều lắm, một đợt mưa tên lại rơi xuống ba người Tuệ An nhưng may mắn không có ai bị thương.

Tôn Tâm Từ rất thông mình, vừa thấy tình hình không tốt lập tức buông ống tay áo của Tuệ An, vòng qua núp sau lưng nàng đứng run cầm cập. Tuệ An tức đến nổ phổi, nhưng lại không có hơi sức để trừng trị nàng ta.

Nhìn thấy trận mưa tên đầu tiên vừa dứt, cũng bất chấp roi trong tay nàng có thể đả thương dân chúng vô tội, và sự ái náy trong lòng, nàng kéo Văn Cảnh Tâm dẫm qua đám người bị thương trước mặt lảo đảo chạy về phía trước.

May mà lúc này đã có tướng sĩ quân Đông chinh chú ý tới ba người các nàng, đi lại nghênh đón và che chở ba người có dáng vẻ nhếch nhác chạy tới sau lưng bức tường thành do Ngự Lâm quân tạo nên.

Ba người Tuệ An các nàng xen lẫn trong đám dân chúng hỗn loạn đi hướng ngược lại, vốn đã khiến người khác chú ý. Thực ra Quan Nguyên Hạc khi phát lệnh lần thứ hai thì đã nhìn thấy các nàng.

Chứng kiến Tuệ An vung Cửu Tiết Tiên đứng bên trong vũng máu, mưa tên rơi, đám người ào ào ngã xuống, chỉ có thân thể mảnh khảnh của nàng hiên ngang đứng thẳng, liều chết phòng thủ một phương, sau lưng còn che chở hai nha đầu sợ tới mức run lẩy bẩy.

Nhìn thấy một màn như vậy Quan Nguyên Hạc không khỏi ngưng mắt, nhận ra Tuệ An chính là nữ tử mình đã gặp ở trên đường mòn ngày ấy, trong mắt hắn hiện lên sự sáng tỏ.

Con cháu nhà võ tướng quả nhiên gan dạ, lập tức hắn cũng nhận ra Văn Cảnh Tâm ở sau lưng Tuệ An, lúc này mới đưa mắt ra hiệu cho Phó giáo úy trong đám quân Đông chinh đang bắn tên, bèn nhìn sang nơi khác như chưa từng chú ý tới bên này.

Mà ba người Tuệ An nhờ được sự bảo vệ của vài tướng sĩ quân Đông chinh mới thoát được nguy hiểm, Văn Cảnh Tâm lập tức thả lỏng tinh thần, trước mắt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh. Hai chân Tôn Tâm Từ cũng run lên, xụi lơ ngồi trên mặt đất, khi gục xuống tầm mắt của nàng ta đúng lúc nhìn thấy Thường Âm lâu bên kia.

Liếc mắt một cái bèn nhìn thấy tử sĩ Đông khương quốc hung ác cầm dao găm rạch liên tục lên mặt một thiếu nữ có diện mạo thanh tú mặc áo ngắn màu xanh nhạt, phối với váy màu trắng bằng tơ lụa Hồ Nam thêu hoa Hải đường, vẻ mặt nàng ấy vặn vẹo đầy máu từ từ ngã xuống trong vũng máu đối diện nàng, Tôn Tâm Từ từng gặp qua nữ tử này ở Quốc Tử Giám, đây chính là tiểu thư dòng chính nhà Thái Thường tự khanh Trần Quang Lượng!

Tuy nhiên sau khi giết chết Trần tiểu thư, đám tử sĩ Đông Khương quốc vẫn không dừng lại mà tiếp tục đến chỗ khác, trước mắt Thường Âm lâu đâu đâu cũng là máu. Mặc dù Ngự Lâm quân dưới sự chỉ huy đã xông về phía Thường Âm lâu bên kia, nhưng những phu nhân, tiểu thư nhà quan đó thật sự không có sức phản kháng, chỉ một lát đã ngã xuống không ít, ai biết chờ Ngự Lâm quân đến giết chết đám tặc nhân này trong lâu có thể còn được vài người sống!

Nhớ lại mới vừa rồi bản thân còn ở dưới lầu Thường Âm lâu, Tôn Tâm Từ bèn sợ! Chỉ có thể nói may mà mình thông minh, biết võ công của Thẩm Tuệ An không tệ, thấy nàng ta dẫn theo Văn Cảnh Tâm tìm đường trốn, vội vàng giữ chặt lấy nàng ta không buông. Nếu không, quanh co ở Thường Âm lâu như thế nói không chừng hiện tại đã thành quỷ dưới đao rồi!

Mà Tuệ An cũng không mạnh mẽ hơn Văn Cảnh Tâm và Tôn Tâm Từ bao nhiêu, sau khi nhận thấy bản thân đã thoát hiểm, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, há miệng thở hổn hển, hai tai ù ù ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trận chiến vẫn còn đang tiếp tục ở phía trước.

Sau hai đợt mưa tên tử sĩ Đông Khương quốc còn sót lại rất ít, lại có Quan Nguyên Hạc và Lí Vân Sưởng chỉ huy giết địch, rất nhanh những tử sĩ may mắn thoát chết lúc nãy đều bị Ngự Lâm quân bắt gọn.

Song đường phố mới vừa rồi còn tưng bừng nhộn nhịp lúc này chỉ còn lại sự tang tóc thê lương, máu chảy thành sông, nhiễm đỏ nền tuyết đọng trên đất, trắng đỏ tương phản, nhìn thấy mà đau lòng!

Ngay cả trong không khí cũng trộn lẫn hơi thở chết chóc, khiến ngươi cảm thấy thực ra cái chết và ngươi chỉ kém nhau có một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.