Cười đến mức như không thể dừng lại, dưới ánh mắt kiêu ngạo tràn đầy trào phúng của Hoàng Ngân Thiên, bọn hạ nhân đang quỳ dưới đất tâm can không ngừng run rẩy, một đám câm như hến, Hoàng Ngân Thiên liền cho là như vậy.
Hoàng Ngân Thiên ở Hoàng gia dù không bao giờ học võ, nhưng là nữ nhi duy nhất của gia tộc nên rất được lão gia gia và mọi người cưng chiều, không bao giờ phải động tay động chân vào cái gì cả. Chính là nguyên bộ dạng tiểu thư cành vàng lá ngọc không có tí võ công nào nên bọn hạ nhân trong tòa thành đều khinh thường, trong lòng thầm nhủ cho cô là một đứa ngốc. Điều này Hoàng Ngân Thiên chính là rõ hơn ai hết, nhưng bất quá ở trước mặt ông nội, hay các thành viên trong Hoàng gia khác thì bọn họ đều một mực cung kính, lễ phép với cô. Đôi khi Hoàng Ngân Thiên cũng cảm thấy mình thực may mắn vì sinh ra là kiếp con gái a, chứ nếu là con trai như ngũ thiếu mà lười như cô thì... Chậc chậc, số mệnh không biết kinh khủng và bi thảm như thế nào.
''Tiểu thư làm sao lại có võ và trở nên lợi hại như vậy? Không phải là cô ta chưa bao giờ luyện tập võ công sao?'' Bọn họ thầm nghi hoặc và đều cho là mình đã bị quáng gà làm mờ mắt. Nhưng nếu không có võ thì tiểu thư làm sao mà chỉ trong một chưởng đánh bay tên gia đinh khiến cho hắn sống dở chết dở kia?
Thực ra câu hỏi của bọn họ không phải là Hoàng Ngân Thiên, mà là Lan nhi mới có thể trả lời chính xác nhất. Đi theo tiểu thư đã một vài năm, Lan nhi biết tiểu thư nhà mình là một người siêu cấp thông minh nhưng rất ngại động não, nếu việc gì không quan trọng hoặc là việc tiểu thư không muốn làm thì đừng mong người chịu vắt một ít chất xám ra khỏi đầu. Nói cách khác tiểu thư là một người rất lười, đích thị là một con sâu lười trong mắt tất cả mọi người.
Còn về chuyện có võ công hay không có võ công lại là một chuyện khác, ai nói là tiểu thư không bao giờ tập luyện và không có võ công thì kẻ đó là hoàn toàn là không hiểu rõ sự tình rồi. Bất quá là tiểu thư là một người rất quái dị, người tập luyện vào giờ giấc không giống ai, chính là vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ say cùng với lão chủ nhân.
Có một điều mà tất cả mọi người trong tòa thành đều rất thắc mắc, đó là về trang phục của tiểu thư mặc thường ngày, mùa hè kể cả trong lúc thời tiết nóng nực nhất tiểu thư bao giờ cũng mặc quần áo dài che kín chân kín tay, nếu không phải trong tòa thành nơi nào cũng lắp điều hòa thì bây giờ tiểu thư đảm bảo đã bị luộc chín rồi, đó là trong mắt mọi người là như vậy.
Nhưng chỉ có riêng Lan nhi và lão chủ nhân thì mới biết rõ. Tiểu thư làm như vậy là để che đi những vết sẹo, những thương tích trên người do luyện tập gây ra. Có đứa trẻ nào mới mười tuổi mà người lúc nào cũng thương tích đầy mình chưa? Có đứa trẻ nào vì tập luyện mà chấn thương nằm bó bột hàng tháng trời, phải cầu xin ông nội nói với mọi người là mình ra nước ngoài du lịch chưa? Đảm bảo trên thế gian gian này ngoài tiểu thư ra thì không có một ai.
Cũng không phải tiểu thư là nữ nhi duy nhất trong tòa thành nên mới được lão chủ nhân cưng chiều và dung túng như thế, đó mới chỉ là một phần thôi, đều là do tiểu thư có một thân võ công cao. Lan nhi chắc chắn rằng bây giờ tiểu thư nhà mình võ công còn cao cường hơn so với các thiếu gia gấp mấy lần, sống trong tòa thành này mà không có thân thủ kiên cường như thế thì không bao giờ tồn tại được. Lan nhi quay sang nhìn tiểu thư nhà mình với một ánh mắt vô cùng nể phục, tiểu thư đối đãi với hạ nhân quanh mình rất tốt, không bao giờ có nửa điểm kiêu ngạo ỷ quyền thế, kiếp này Lan nhi đúng là rất may mắn khi mình là hạ nhân được hầu hạ bên cạnh người.
Lại nói về Hoàng Ngân Thiên, bây giờ ngoài mặt cô đang tỏ ra khí thế bừng bừng, bộ dạng kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất như thế, nhưng thực ra trong lòng thì đang hèn nhát thầm cảm ơn ông nội và cái bản quy củ của hạ nhân chết tiệt kia, nhờ có hai điều này mà cô mới đánh trận toàn thắng trở về. Xem ra lần này là mình thông minh đột xuất rồi, ha ha nghĩ ra được một nước cờ tử bức bọn họ vào chỗ chết, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
''Tiểu thư xin người tha mạng, bọn hạ nhân biết sai rồi.''
''Bây giờ các ngươi biết sai thì có ích gì nữa, các ngươi là muốn tự mình đi hay là muốn đích thân ta mời các ngươi đi đây?'' Lời vừa nói ra, đám hạ nhân đều đồng dạng kinh ngạc, trong lòng ngày càng bùng phát cảm giác lo sợ, bọn họ đã bị bức đến bước đường cùng rồi thì làm sao có ý đó. Một đám, ngay cả nữ hầu ban nãy cũng đều một thân run rẩy, xem ra hôm nay bọn họ tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha rồi.
''Tiểu thư, bọn hạ nhân đều đã biết lỗi rồi, cầu xin tiểu thư...'' Lời còn chưa dứt một tiếng ''chát'' thanh thúy vang lên. Hoàng Ngân Thiên mang một thân sát khí ngút trời, cười nói, ''Lời ta nói đối với ngươi đều như nước đổ lá khoai sao? Khi ta chưa cho phép mở miệng thì cấm được lên tiếng.'' Oa oa , tiếng khóc nức nở vang lên. Nhìn cảnh tượng này cô có thể chắc chắn là cái con nhỏ lúc nãy khóc thật rồi nha, xem ra cái tát này là rất có uy lực.
''Người đâu.'' Đại thiếu gia lên tiếng, ngay sau đó, không biết từ đâu chui ra, xuất hiện mười tên hộ vệ sẵn sàng đợi lệnh, ''Lôi đám người này đi.''
''Tiểu thư, đại thiếu gia bọn hạ nhân biết sai rồi, lần sau không dám nữa.''
''Còn có lần sau, các ngươi lôi đi.'' Đại thiếu gia trừng mắt, không ngờ Thiên nhi hôm nay lại lợi hại như thế, xem ra bọn họ còn biết quá ít về Thiên nhi- người em họ này rồi.
Nhìn đám gia đinh bị kéo đi Hoàng Ngân Thiên quay sang nhìn Lan nhi cười cực kỳ âm hiểm, ''Lan nhi, ngươi đi nói với quản gia, người nào còn sống sau trận đòn này thì tuyệt đối không được dùng thuốc, không cho ăn cơm ba ngày, để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt. Nếu trong ba ngày tới mà còn có ai chống cự được thì sức chịu đựng của bọn chúng quả nhiên rất tốt, mới xứng đáng có tư cách phục vụ cho Hoàng gia.'' Vừa dứt lời không chỉ Lan nhi mà còn có sáu vị thiếu gia đều đồng loạt kinh ngạc. Lan nhi hiểu ý liền gật đầu, chuẩn bị chạy đi thì lại bị Hoàng Ngân Thiên gọi ngược lại, ''Cho người đến đây đưa ngũ thiếu gia về phòng của ta để trị thương. Đồng thời báo với ông nội, kể từ nay nếu trong tòa thành bất cứ ai mà vô lễ với ngũ thiếu gia thì đều phải chung một kết cục, đó chính là chết.'' Từ chết cuối cùng đặc biệt được cô nhấn mạnh, cũng đồng nghĩa làm cho sáu người anh họ kia hiểu rằng, nếu họ mà khi dễ ngũ thiếu gia thì tất cả cũng đều không ngoại lệ.
Sau lần gặp gỡ đó, mọi người mới biết cái gì được gọi là hàm ngư trở mình, nhờ có tiếng nói bảo hộ của Hoàng Ngân Thiên mà ngũ thiếu gia đột nhiên gần như là hóa thành phượng hoàng, trong nháy mắt từ dưới địa ngục bay lên đến tận thiên đường. Cách đối đãi của bọn hạ nhân trong tòa thành khi gặp ngũ thiếu gia đều thay đổi hoàn toàn, gặp mặt liền cúi chào, nói chuyện thì lễ phép, mặc dù không cam nhưng nửa điểm bất kính cũng không có. Đúng a, đây gọi là chỉ một câu nói mà chim sẻ bỗng chốc biến thành phượng hoàng a, kể cả người mắt đui mù cũng có thể biết được rằng trong tòa thành này không phải là đại thiếu gia hay là các vị thiếu gia khác được sủng, mà người được coi trọng nhất vẫn chính là tiểu thư Hoàng Ngân Thiên.
Từ nhà kho mục nát hoang tàn biến thành chủ nhân của khu nhà cao cấp, quần áo rách nát biến thành quần áo hàng hiệu, bữa cơm thì thưởng thức toàn sơn hào hải vị. Đúng, đó là tình trạng của ngũ thiếu gia bây giờ, nhìn vào đố ai nói đó là kẻ không được Hoàng gia tín nhiệm và coi trọng. Tin đồn phát ra, tất cả mọi người đều nói ngũ thiếu gia là một kẻ kiêu ngạo không biết tự lượng sức mình, nhưng điều đó là hoàn toàn là có căn cứ. Trong tòa thành Hoàng gia hắn hoàn toàn không coi ai để vào mắt, khi gặp lão gia gia và các bậc trưởng bối khác tuyệt nhiên không thèm liếc mắt nói chuyện và chào họ đến một câu. Điều này khiến lão gia gia nhiều lần nổi giận muốn sai người dùng loạn côn ( gậy gộc ) để đánh chết hắn nhưng đều có Hoàng Ngân Thiên cản lại.