Thời gian trôi qua rất nhanh. Nhạc Ngân Thiên ngủ một mạch từ lúc lên xe ngựa đến khi tỉnh lại đã vào đến hoàng cung. Một vị thái giám trẻ, da
ngăm đen, vẻ mặt hiền lành từ trong đội binh lính bước ra khom người
hành lễ rồi sau đó dẫn nàng đến Dương Minh điện.
Từ chỗ nàng đứng cách Dương Minh điện cũng không xa, vượt qua vài tòa cung điện là đã đi tới. Cho nên để tránh không rườm rà khoa trương mà Nhạc
Ngân Thiên đã yêu cầu không khởi kiệu, nàng trực tiếp đi bộ theo thái
giám coi như cũng là để vận động chân tay.
Mùa xuân ấm áp dễ chịu, thời tiết không nóng không lạnh khiến cho tâm tình
Nhạc Ngân Thiên vô cùng thoải mái, trạng thái buồn ngủ vô thức bị nàng
gạt sang một bên. Phía trước là vườn thượng uyển* với hàng cỏ xanh rờn,
Nhạc Ngân Thiên nhìn sắc trời nhẩm tính giờ có ý định muốn nán lại. Hiếm khi có dịp đi qua vườn hoa đẹp nhất của Long Triều quốc, nàng muốn tận
dụng cơ hội vào đây tản bộ rồi sau đó đi thỉnh an ngoại tổ mẫu.
Thấy Nhạc Ngân Thiên có ý muốn chuyển hướng, vị thái giám lúc nãy nghiêm túc nhắc nhở, ''Quận chúa*, thời gian không còn sớm. Hoàng thái hậu* đang
đợi người.''
''Công Lâm, nếu ngoại tổ
mẫu truy cứu ta sẽ thay ngươi gánh hết tội. Ngươi không cần quá lo
lắng.'' Hóa ra vị thái giám này tên Công Lâm - thái giám tâm phúc nhất
bên cạnh Thái hậu. Nghe Nhạc Ngân Thiên nói vậy, không biết đáp sao cho
phải, khóe mắt một mí của Công Lâm khẽ giật giật. Đây là Tịnh Yên quận
chúa, đứa cháu gái được Thái hậu sủng ái nhất, có trách tội thì hắn là
người chịu đựng, vị quận chúa này làm gì đến phiên.
An ủi Công Lâm vài câu, Nhạc Ngân Thiên hướng phía vườn thượng uyển đi
tới, đám người phía sau không dám chậm trễ sợ lạc mất nàng liền nối bước theo sau. Hai thị vệ đứng canh mặt mày lạnh lùng thấy đoàn người nghiễm nhiên không cúi đầu, một người trong số họ cất giọng nghiêm nghị nói,
''Đây là cấm địa, các vị có lệnh bài không?'' Tay của hai thị vệ đã đặt
sẵn ở phần chuôi kiếm, rõ ràng dù người trước mặt thân phận có cao quý
như thế nào, nhưng nếu họ không có lệnh bài mà vẫn cố xông vào cấm địa
thì kiếm trong tay chắc chắn sẽ không khách khí.
Thủy Bình phía sau nhanh nhẹn lấy ra một lệnh bài, nhìn thấy lệnh bài gương
mặt của hai thị vệ hòa nhã hơn hẳn. Xác định được thân phận của người
trước mặt họ hành lễ theo quy củ rồi sau đó cúi người mời Nhạc Ngân
Thiên đi vào.
Không hổ danh là vườn hoa
trong cung vua chúa, nơi đây tràn ngập màu sắc, lại nói nhiều loài cây,
loại hoa quý hiếm khác nhau đều tụ tập về đây mà dân chúng bình thường
cả đời có thể chưa bao giờ được nhìn thấy. Trên những bông hoa bươm bướm vẫy cánh bay lượn, tiếng chim hót rả rích líu lo như một bản hợp tấu
vang động giữa rừng cây.
Không gian đang
đẹp đẽ yên bình là thế thì đột nhiên có ba tiếng kêu ''éc éc'' vang lên. Thủy Bình nghe thấy âm thanh lạ thì giật mình, nàng ta sợ đến tái mặt.
Nhạc Ngân Thiên ngạc nhiên nhìn nha hoàn, cất giọng tò mò hỏi, ''Tiếng
hót lạ quá, Thủy Bình, là của loài chim nào vậy?''
Không hiểu vì sao như bị đứt dây thần kinh, Thủy Bình lắp ba lắp bắp nói, ''Quận chúa, là của chim lợn*.''
*Vườn thượng uyển: Vườn hoa của nhà vua
* Quận chúa: Là cháu gái của các vị hoàng đế đương thời
*Hoàng thái hậu: Thường được gọi tắt là Thái hậu, tước vị dành cho mẹ ruột
của Hoàng đế đang tại vị, hoặc Hoàng hậu của vị Hoàng đế trước đó đã
mất, và do Hoàng đế đang tại vị tôn phong.
*Chim lợn: Là loài chim báo hiệu cho tai ương và cái chết. Người ta còn đồn
rằng, khi con người sắp chết, sẽ giải phóng một thứ mùi đặc trưng và
chim lợn với thính giác nhạy bén, đã phát hiện ra và báo hiệu.