CHƯƠNG 49 – Hỉ Nộ Vô Thường::.
Không biết có phải vì mùa xuân đã đến hay không, gần đây trời hay mưa, Bạch Phàm cảm giác số lần nhìn thấy con giun rõ ràng tăng lên rất nhiều, làm cho hắn cũng không muốn bước ra khỏi cửa, có đôi khi quen lấy thứ gì đó thì cũng trực tiếp phân phó ám vệ đi dùm. Tốc độ của ám vệ luôn luôn kinh người, vừa mới phân phó thì hiền tại đã trình đến trước mặt, Bạch Phàm buông bút, đang định cầm lấy văn kiện từ trong tay của gã ám vệ đang quỳ một gối dưới đất, lại đột nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy thân ảnh ở trước mặt có một chút quen mắt, “Ngẩng đầu lên.”
Thân ảnh trầm mặc cúi đầu bỗng nhiên khựng lại một chút, nhưng vẫn thuận theo mà ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt cương nghị, “Là ngươi.”
Bạch Phàm nhận ra đây là gã ám vệ đã giúp hắn cản một kiếm khi bị thích khách đâm lén. Sau khi nhận ra là ai thì vẻ mặt của Bạch Phàm trở nên nhu hòa hơn một chút, “Đứng lên đi, vết thương lần trước đã khỏi hẳn hay chưa?”
“Thân mình của Thuộc hạ đã không còn trở ngại, đa tạ Giáo chủ quan tâm.”
Gã ám vệ kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/13/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-49/” o “Powered by Text-Enhance) kính cẩn lễ độ, nhưng vẫn duy trì động tác như cũ mà không đứng dậy, Bạch Phàm thấy thế liền trực tiếp đưa tay đỡ đối phương đứng dậy, “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Sau khi nâng gã ám vệ đứng dậy, Bạch Phàm thuận tay bắt mạch của đối phương, kinh mạch vững vàng, hắn vừa lòng gật đầu, xem ra thuốc trị thương mà hắn cho người này sử dụng quả thật có tác dụng, thương thế đã khôi phục rất nhiều. Bạch Phàm nhìn người ảnh vệ trước mặt, mơ hồ còn nhớ rõ tên của đối phương, “Ảnh Thất.”
Ảnh Thất chấn động, lập tức ngẩng đầu, hiển nhiên không ngờ là Giáo chủ vẫn còn nhớ kỹ tên của hắn, “Ảnh Thất.”
Bạch Phàm trầm ngâm một lúc lâu, “Sau này ngươi đi theo bên cạnh ta.”
Ảnh Thất mạnh mẽ ngẩng đầu, không thể tin những gì mình đang nghe thấy, hoặc là không ngờ những gì mình đang lý giải trong đầu lại cùng với ý tứ mà Giáo chủ muốn biểu đạt, “Bên cạnh ta vừa lúc thiếu một người làm việc, ngươi có nguyện ý thoát khỏi thân phận ám vệ để trở thành cận vệ của ta hay không?”
Bạch Phàm tiếp tục nói. Ảnh Thất đột nhiên cảm giác yết hầu của mình hình như có cái gì mắc nghẹn ở đó, vừa kích động lại vừa khẩn trương. Ám vệ và cận vệ tuy rằng đều bảo hộ Giáo chủ, nhưng chỉ khác nhau một chữ lại cách biệt một trời một vực, ám vệ không cần có thân nhân và bằng hữu, chức trách duy nhất chính là bảo hộ Giáo chủ, hết thảy lấy Giáo chủ làm trọng, cả đời đều ẩn vào bóng tối, không để cho bất cứ người nào nhìn thấy. Nhưng cận vệ lại có thể đi lại trước mặt mọi người, được thú thê sinh con, nếu sau này lập công lớn thì còn có thể được ban thưởng chức vị, an hưởng lúc tuổi già. Bạch Phàm mang theo ý cười nhìn Ảnh Thất, không bận tâm đến phản ứng của đối phương, bởi vì đám ám vệ tuy rằng trung thành nhưng cho dù trung thành cỡ nào thì cũng khát vọng có cuộc sống của người bình thường. Ảnh Thất đã chắn một kiếm thay hắn, hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho Ảnh Thất, một lát sau Bạch Phàm mới nghe được một giọng nói trầm thấp khó nén run rẩy, “Thuộc hạ nguyện ý, đa tạ Giáo chủ ân điển.”
Bạch Phàm gật đầu, càng nhìn người bên cạnh càng vừa lòng, đúng rồi, chuyện này còn phải thông báo với Ân Duệ một chút. Vào ban đêm, Bạch Phàm viết thư nói với Ân Duệ về chuyện này, trong thư dùng một lượng lớn từ ngữ khen ngợi Ảnh Thất, khen không dứt miệng. Ân Duệ đọc xong thư thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, sau một lúc lâu thì mới cất thư vào trong lòng, gọi người tiến vào, trong đó có Ảnh Thất. Ân Duệ nhìn chằm chằm Ảnh Thất bằng đôi mắt vô cảm, quan sát từ trên xuống dưới, giống như muốn xem người này dựa vào cái gì mà khiến Phàm khen ngợi như thế. Ảnh Thất đã thay bộ đồ hắc y của ám vệ thành y phục của cận vệ, có vẻ cao ráo mà lại khí khái. Hắn đi đến trước mặt Ân Duệ rồi quỳ xuống một gối, giọng nói mạnh mẽ hùng hồn, “Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ.”
Nhưng Ảnh Thất đợi thật lâu mà vẫn không thấy có bất cứ âm thanh nào làm cho hắn đứng dậy, áp lực trong không khí càng ngày càng không thích hợp, thậm chí ánh mắt ở phía trên đang chăm chú nhìn hắn có một loại cảm giác âm u lạnh lẽo. Ảnh Thất chợt rùng mình, lập tức bắt đầu hồi tưởng gần đây hắn có làm cái chọc Giáo chủ nổi giận hay không, nhưng nghĩ trước nghĩ sau cũng không nghĩ ra được manh mối gì, thậm chí tối hôm qua Giáo chủ vẫn còn khen hắn. Không biết đã quỳ bao lâu, đến khi Ảnh Thất bắt đầu cảm giác đầu gối của mình trở nên run rẩy thì phía trên rốt cục truyền đến một âm thanh lãnh đạm, “Đứng dậy đi.”
Ảnh Thất như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng dậy rồi cúi đầu đứng sang một bên. Kế tiếp Ân Duệ cũng không để ý đến Ảnh Thất mà chỉ bắt đầu xử lý sự vụ trong giáo và triệu hồi các trưởng lão, xử lý sự vụ trong giáo đâu vào đấy. Một lúc lâu sau Ảnh Thất mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Ân Duệ, hắn cảm thấy hôm nay Giáo chủ có một chút khác biệt với hai lần tiếp xúc trước kia. Nhưng Ảnh Thất cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy có lẽ khi Giáo chủ xử lý sự vụ sẽ nghiêm túc hơn một chút, nhớ đến trước đây mình âm thầm bảo hộ Giáo chủ, chưa từng có thời gian tiếp xúc với Giáo chủ, cũng rất ít khi nhìn thấy Giáo chủ mỉm cười, vì vậy Ảnh Thất lại bình thường như cũ.
Làm cận vệ, hằng ngày Ảnh Thất đương nhiên phải đi theo bên cạnh Giáo chủ, Ảnh Thất làm việc rất có thực lực, hiệu suất cũng cao, làm cho Bạch Phàm càng ngày càng coi trọng, nhưng Ân Duệ lại chướng mắt với người cận vệ càng ngày càng được Bạch Phàm tin tưởng này. Đối phương dựa vào cái gì có thể làm cho Phàm coi trọng, tài năng bình thường, võ nghệ trung bình, ăn nói vụng về, trí nhớ không tốt, từ trên xuống dưới chẳng có điểm nào xem được, quả thật chướng mắt đến cực điểm. Ân Duệ âm thầm hạ thấp một ám vệ tinh anh của mình, xem người nọ không đáng một xu. Ảnh Thất đương nhiên không biết nỗi phẫn hận trong lòng của Ân Duệ, hắn chỉ cảm giác trên người phát lạnh, gần đây cơ hồ mỗi ngày hắn đều xuất hiện loại cảm giác này, hắn không dám ngẩng đầu chống lại ánh mắt trầm tĩnh kia, chỉ có thể cúi đầu càng thấp càng tốt. Hy vọng có thể không làm cho Giáo chủ dạo này hay hỉ nộ vô thường chú ý. Nhưng Ân Duệ làm sao lại không chú ý đến hắn, đương nhiên chuyện đó là không có khả năng, ánh mắt của Ân Duệ chuyển đến một phần mật văn trên bàn, hàng lông mày khẽ động, sau đó thản nhiên ném một miếng lệnh bài đến trước mặt Ảnh Thất, “Cầm lấy thủ lệnh của bổn tọa, đi đến Phong Đường lấy một phần mật văn có số hiệu hai mươi bốn đem về.” fynnz.wordpress.com
Không khí ngưng kết bị phá vỡ, Ảnh Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Ảnh Thất nâng lên lệnh bài, cho đến khi đi ra ngoài thì mới dám cúi đầu liếc mắt một cái, quả thật là thủ lệnh của Giáo chủ, Ảnh Thất cầm lấy lệnh bài tiến đến Phong Đường. Sau khi đến Phong Đường, còn cách một trăm mét thì Ảnh Thất đã bị người ngăn cản, hắn lấy ra lệnh bài rồi nói, “Phụng thủ lệnh của Giáo chủ, ta tiến đến lấy mật văn có số hiệu hai mươi bốn.”
Hai người thủ vệ nghe thấy, liếc mắt thì thấy người quen liền hạ xuống cánh tay đang ngăn cản Ảnh Thất, tiếp nhận lệnh bài cẩn thận xem xét có lầm hay không, biểu tình trên mặt đã thêm vài phần nhu hòa, trong đó có một người cầm lệnh bài ôm quyền đối với Ảnh Thất, “Thỉnh tạm thời chờ tại đây, ta đi lấy mật văn rồi sẽ quay lại.”
Phong Đường là tổ chức tình báo của Hắc Nguyệt thần giáo, ngoại trừ người của Phong Đường và chính Giáo chủ thì những người khác đều bị cấm đi vào. Ảnh Thất gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, hắn an phận đứng chờ nơi đó, thầm nghĩ sau khi mật văn đến tay thì sẽ nhanh chóng chuyển giao cho Giáo chủ. Nhưng Ảnh Thất đợi một hồi mà không thấy người của Phong Đường quay lại, ngay khi hắn đang âm thầm nghi hoặc thì lại đột nhiên cảm thấy xung quanh có một chút khác thường, hắn vừa mới cảnh giác thì đã chợt nghe một tiếng quát lớn, “Bắt lấy gian tế.”
Đồng thời có một cái lưới lớn từ trên trời ụp xuống, xung quanh xuất hiện rất nhiều người bịt mặt cầm đao, Ảnh Thất nhận ra mặc trang phục này là người của Phong Đường, hắn hô to, “Đợi đã, hiểu lầm rồi, ta là cận vệ của Giáo chủ, phụng lệnh Giáo chủ tiến đến lấy mật văn, không phải gian tế, có thủ lệnh của Giáo chủ làm chứng.” Những người đó hiển nhiên am hiểu trận pháp bao vây, sau khi chặt chẽ chế ngự Ảnh Thất thì có người hừ lạnh, “Đừng nói bậy, mật văn số hiệu hai mươi bốn đã sớm bị Giáo chủ cầm đi, làm sao lại còn phái người đến lấy, ngươi nhất định là gian tế đã đánh cắp thủ lệnh của Giáo chủ rồi tiến đến để đánh cắp mật văn.”
Động tác giãy dụa của Ảnh Thất dừng lại một chút, trong mắt có một chút không dám tin, nhưng thần sắc trong mắt của những người đó chứng tỏ những lời này là thật, Ảnh Thất đột nhiên cảm giác yết hầu hơi nghẹn lại, trong lòng giống như có một tảng đá đang đè nặng, hắn trầm mặc một lát, gian nan nói, “Việc này đúng là khẩu lệnh của Giáo chủ, ta chỉ phụng mệnh làm việc, thật hay giả thì các ngươi có thể chứng thực với Giáo chủ.”
Những người đó thản nhiên đối với lời nói của hắn, thậm chí còn cười lạnh, “Chúng ta đương nhiên sẽ chứng thực chuyện này là thật hay giả với Giáo chủ, nhưng trước đó ngươi cứ đi vào Hình Đường đi.” Ảnh Thất không giãy dụa, mặc kệ người ta khóa hắn lại rồi áp giải đến Hình Đường, trên mặt của hắn không có biểu cảm, nhưng sự xúc động vừa mới được đào lên vì được sưởi ấm lại đang chậm rãi chìm xuống. Bị nhốt vào Hình Đường tràn ngập máu tanh, Ảnh Thất không có bất kỳ phản ứng gì, khi cai ngục đam mê hành hình tiến đến, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, có thể bồi dưỡng trở thành ám vệ thì tinh thần và lý trí đã được tôi luyện thành một thứ không thuộc về chính mình, cũng không hề sợ hãi đối với bất cứ hình phạt nào.
Người hành hình là một người dày dặn kinh nghiệm, biết rõ cách làm cho người ta cực hạn thống khổ nhưng không làm chết người. Người hôm nay vào đây quả thật là rắn rỏi, tuy rằng đau đến run rẩy toàn thân nhưng cũng chưa hừ một tiếng, hắn liếm liếm môi, cảm thấy thật hưng phấn, đang muốn lấy ra một dụng cụ đặt dưới đáy hòm, định thí nghiệm lên người này, bỗng nhiên có kẻ tiến vào, nhìn ám vệ rắn rỏi mới tiến vào đây chưa đầy một canh giờ thì đã bị đem đi, cai ngục thất vọng thở dài, hắn cũng biết người kia không phải kẻ tù tội bị nhốt vĩnh viễn trong Hình Đường này, nếu không cũng sẽ không có người thông báo với hắn khi hành hình không được thấy máu, phải khuất mắt một chút, kẻ xui xẻo này chắc là đắc tội với ai nên mới bị đưa vào đây để trừng trị một chút.
Ảnh Thất từ khi bị đưa vào đến khi được đưa ra đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bất thường, làm cho người của Phong Đường ngượng ngùng nhận lỗi cũng thức thời ngậm mồm, đem người quay trở về. Ảnh Thất bước đi có một chút tập tễnh, có lẽ lúc ở Hình Đường đã làm vết thương cũ bị ảnh hưởng, hắn đi đến trước mặt Ân Duệ rồi quỳ mạnh xuống đất, “Thuộc hạ không thể hoàn thành mệnh lệnh của Giáo chủ.”
“À.”
Ân Duệ không hề liếc mắt nhìn Ảnh Thất mà chỉ tiếp tục xử lý sự vụ, cất lên giọng điệu không mặn không nhạt, “Bổn tọa quên mất mật văn đã được đem đến đây, vất vả ngươi một chuyến mất công.”
“Thuộc hạ không vất vả, làm việc cho Giáo chủ là bổn phận của thuộc hạ.”
Ảnh Thất cúi đầu nói. Ân Duệ cuối cùng ngẩng đầu nhìn Ảnh Thất một cái, “Ngươi biết rõ như vậy là tốt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Ảnh Thất chậm rãi rời đi, Ân Duệ hơi nheo mắt lại, hắn đương nhiên không tốt bụng như vậy, nhận ra thân thể của Ảnh Thất không khỏe nên mới để cho đối phương lui xuống nghỉ ngơi, tốc độ khôi phục thể lực của ám vệ rất mạnh, hắn muốn Ảnh Thất nghỉ ngơi một chút để hồi phục, như vậy sẽ không làm cho Phàm nhìn ra manh mối gì.
“Alô, mẹ hả, dạ, hôm nay con sẽ về, không cần đón đâu, có trợ lý đi cùng với con, dạ, buổi chiều sẽ đến, dạ, gặp mẹ sau.”
Bạch Phàm cúp máy, thấy tiểu Trần đã bảo đảm hệ thống an ninh của biệt thự được hoạt động êm xuôi, chắc chắn không có một con ruồi nào có thể tiến vào nhà của mình thì mới bảo tiểu Vương kéo hành lý ra xe, ba người cùng nhau lái xe đến sân bay. Sau vài tiếng ngồi trên máy bay, bọn họ rốt cục về đến thành phố Z, tuy rằng mới rời đi mấy tháng nhưng Bạch Phàm đã có một chút nhớ mong, đương nhiên là vì nơi này có cha mẹ của hắn. Tiểu Vương và tiểu Trần ở khách sạn, Bạch Phàm vẫn như cũ tự về nhà một mình, hắn không thích đem người về nhà cha mẹ. Sau khi về nhà đương nhiên được ăn một bữa no nê ngon lành, sau đó bị bà Bạch đuổi đi ngủ, Bạch Phàm vẫn cười ha ha mà thuận theo, cuối cùng khi nằm lên giường thì thật sự cảm thấy mệt mỏi, hắn trực tiếp chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường của Ân Duệ. Sau khi Bạch Phàm đọc thư trong ngăn chứa bí mật thì mới đứng dậy thay y phục, hắn uống một tách trà rồi thuận tay cầm lấy văn kiện đặt trên bàn để xem xét, nhưng nhìn đi nhìn lại hình như cảm thấy bên cạnh thiếu cái gì đó, đợi đến khi đề bút, nhìn thấy nghiên mực đã khô queo thì hắn mới bừng tỉnh, lập tức vỗ đầu rồi kêu một tiếng, “Ảnh Thất.”
Khó trách hắn lại cảm thấy không đúng cho lắm, hóa ra hôm nay Ảnh Thất không đứng bên cạnh.
Bị triệu hồi, Ảnh Thất nhanh chóng xuất hiện, hắn quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói, “Không biết Giáo chủ có gì phân phó.”
“Không có gì, ngươi giúp ta nghiên mực được không.”
Muốn nói Bạch Phàm vừa lòng đối với Ảnh Thất ở điểm nào nhất thì chính là tay nghề nghiên mực của Ảnh Thất, lặng yên không tiếng động, động tác rất nhanh, độ đậm nhạt của mực nước rất thích hợp, không quá đậm cũng không quá nhạt, lại càng không nhiễu mực như khi Phượng nhi nghiên mực cho hắn.
Nghe được Bạch Phàm phân phó, Ảnh Thất dừng lại một chút, che đậy thần sắc phức tạp dưới đáy mắt, hắn thấp giọng dạ một tiếng, sau đó đứng dậy đến bên cạnh bàn, giúp Bạch Phàm nghiên mực. Ảnh Thất cúi đầu cẩn thận nghiên mực, trong lúc đó ánh mắt lại nhìn Bạch Phàm đang ngồi ngay ngắn trước bàn phê duyệt công văn, khó nén cảm xúc phức tạp trong lòng, người này khi thì tán thưởng hắn, xem hắn là tâm phúc, khi thì thản nhiên trêu chọc, đúng vậy, là trêu chọc, hắn có thể xác định chuyện ban ngày không phải là Giáo chủ đã quên mà là cố ý trêu chọc, hắn không rõ, một người làm sao có thể thay đổi thất thường như vậy.
Bạch Phàm không hề có cảm giác đối với suy nghĩ phức tạp của Ảnh Thất, hắn đề bút phê duyệt công văn với vẻ mặt cực kỳ chăm chú. Nhưng ngay lúc này trong phòng lại đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan nặng nề. Bạch Phàm quay lại nhìn thì chỉ thấy Ảnh Thất đã cúi đầu quỳ gối, “Thuộc hạ, khụ khụ, mạo phạm.”
Tuy rằng trong lúc nói chuyện đã cực lực nhẫn nại nhưng theo bộ dáng khẽ run của hắn thì cũng có thể nhận thấy hiện tại hắn không được thoải mái, “Bị gì vậy? Vết thương cũ chưa lành hay sao?”
Bạch Phàm buông bút, nâng Ảnh Thất đứng dậy, đối với người đã vì hắn mà bị thương thì hắn đặc biệt quan tâm, “Thuộc hạ, khụ khụ, cũng không đáng ngại, chỉ bị phong hàn mà thôi.”
Ảnh Thất nâng tay che ngực, cố gắng áp chế cơn ho khan, thương thế của hắn đại khái đã khỏi hẳn nhưng hôm nay bị hành hình lại làm cho vết thương cũ bị tái phát. Nghe xong lời của Ảnh Thất, Bạch Phàm cũng lập tức nghĩ đến hiện tại là đầu xuân, ban đêm trời khá lạnh, vết thương của Ảnh Thất mới khỏi, đương nhiên thân thể hư nhược, vậy mà đêm nào mình cũng bắt hắn đứng ở đây hầu hạ, quả thật là vô nhân đạo, hôm nay còn khiến cho Ảnh Thất bị nhiễm phong hàn, nếu không phải nhất thời nhịn không được nên mới ho một tiếng thì với tính tình trầm mặc của Ảnh Thất, không biết người này sẽ chịu đựng đến bao lâu, nghĩ như vậy, Bạch Phàm nhất thời càng thêm áy náy, “Thân thể trọng yếu, đêm nay ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi, nơi này ta sẽ gọi người khác đến hầu hạ.”
Ảnh Thất ôm ngực, kính cẩn nói, “Đa tạ Giáo chủ, thuộc hạ cáo lui.”
Ảnh Thất đang định rời đi thì đột nhiên nghe được một câu ôn hòa, “Đợi đã.”
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có một vật ấm áp đang khoác lên người của hắn, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là một chiếc áo choàng lông cừu màu trắng. Ảnh Thất có một chút khiếp sợ khi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Giáo chủ khoác cho hắn chiếc áo choàng này, “Đêm lạnh, ngươi khoác cái này mà quay về.”
Bạch Phàm ôn hòa nói với Ảnh Thất. Ảnh Thất khép lại áo choàng vẫn còn mang theo nhiệt độ ấm áp, hắn ngốc lăng một hồi lâu, sau đó thẫn thờ như lạc vào cõi tiên mà nói ra một câu, “Đa tạ Giáo chủ ban ân.”
Hắn không biết chính mình đi ra ngoài cửa bằng cách nào, nghênh đón gió lạnh, cảm giác ấm áp truyền đến từ áo choàng càng thêm rõ ràng, nhưng cảm xúc dưới đáy mắt của hắn lại càng thêm phức tạp.
…………..
P/S: bảo Duệ ác thì cũng phải ngẫm lại là do ai =.=, do Phàm quá ngây thơ (hay là vô tâm) không nhận ra tình cảm của Duệ, lại thích đi làm những chuyện phạm vào kiêng kỵ của Duệ, suy cho cùng thủ phạm hại Ảnh Thất lại chính là Phàm a. Ta thấy tội nghiệp Ảnh Thất, cũng không ghét Duệ vì cư xử như trẻ con , mà chỉ trách Phàm thôi o_o.
.::