Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6 – Lại Độc Thân::.

Sau khi nói cho Ân Duệ biết sự thật thì Bạch Phàm cũng cảm thấy rất bất an, hắn biết chuyện này đừng nói là một đứa bé, cho dù là người lớn thì cũng khó có thể chấp nhận, nhưng bất ngờ chính là thái độ của Ân Duệ lại rất bình tĩnh, phải nói là quá sức bình tĩnh.

Ân Duệ chỉ đơn giản hỏi hắn mấy vấn đề, cảm thấy hứng thú đối với kỹ năng mở khóa của hắn, cũng bởi vì vậy mà Bạch Phàm có ngay một người đồ đệ.

Hai người vẫn như cũ một ban ngày một ban đêm trải qua cuộc sống, từ sau khi song phương thẳng thắn với nhau thì trên miếng vải bố mà Ân Duệ lưu cho Bạch Phàm ngoại trừ những nội dung trước kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2011​/​12​/​22​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-6​/​” o “Powered by Text-Enhance​) còn có thêm phần hoạt động ban ngày, coi như đem hết thảy những gì đã xảy ra vào ban ngày đều kể cho Bạch Phàm, làm cho Bạch Phàm buổi tối đến đây cũng không đến mức ngơ ngác không biết chuyện gì, Bạch phàm cũng kể cho Ân Duệ biết buổi tối đã làm cái gì, thấy người nào, hết thảy đều viết lên miếng vải bố, như vậy hai người có thể thoải mái đối mặt với những chuyện xảy ra ở bên ngoài, không đến mức đột nhiên bị gián đoạn.

Sau khi Ân Duệ học được cách mở khóa thì hai người càng ngày càng sống khá giả hơn, dù sao Ân Duệ cũng hiểu biết nơi này hơn Bạch Phàm, nơi mà bọn họ lấy trộm không chỉ là trù phòng, thậm chí lương thực để dành cũng đủ để bọn họ vài ngày không ra khỏi cửa. Vì vậy Bạch Phàm phát hiện miếng vải bố mà Ân Duệ lưu cho hắn càng lúc càng lớn, cho đến cuối cùng kéo xuống cả một lớp rèm che thì mặt trên đã chi chít chữ viết.

Mỗi ngày đều nhận được thư từ mà quả thật không giống của một đứa bé có thể kiên nhẫn ngồi viết ra, tâm tình của Bạch Phàm rất phức tạp, hắn chạm vào bút tích non nớt kia, là vì tịch mịch, cô độc, bởi vì ngoại trừ hắn thì không còn ai có thể nói chuyện, cho dù hắn chỉ là một linh hồn ký sinh. Thời thơ ấu tịch mịch đau khổ như vậy mà lại bắt một đứa bé phải thừa nhận hay sao.

Bạch Phàm đã từng nhìn thấy một đứa bé khác ở trong nhà này, là đại ca trên danh nghĩa của Ân Duệ, là thiếu niên được vô vàn yêu thương nuông chìu, lúc ấy hắn chỉ nhìn thoáng qua từ rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy con đường rộng mở từ trên mặt của thiếu niên kia, quần áo đẹp đẽ cùng dàn người hầu ở sau lưng, vì sao rõ ràng là cùng cha mà lại được đãi ngộ một trời một vực như vậy, hắn chỉ là người ngoài mà còn cảm thấy khó chịu như thế, còn Ân Duệ thì sao, khi Ân Duệ nhìn thấy đại ca của mình thì trong lòng cảm thấy bất công như thế nào.

Sau khi ý thức được điểm này thì chồng sách của Bạch Phàm liền có thêm mấy quyển truyện tiếu lâm, khi hắn rảnh rỗi không có việc gì làm thì đều lật xem rồi tìm ra một vài truyện cười có ý nghĩa mà Ân Duệ có thể đọc hiểu được, sau đó Bạch Phàm liền nhớ kỹ, đến ban đêm mỗi khi hồi âm hắn đều viết thêm vào. Hắn không cầu mong gì cả, chỉ mong mấy thứ này có thể làm cho thời thơ ấu của Ân Duệ cũng có một ít ký ức tốt đẹp.

Đáng vui mừng là dưới sự cố gắng của hắn thì hắn dần dần có thể cảm nhận được một ít hàm xúc nhẹ nhàng từ trong thư của Ân Duệ.

Nhưng con người không thể bắt cá hai tay, cuộc sống ban đêm của Bạch Phàm yên ổn thì ban ngày lại xuất hiện nguy cơ.

“Chúng ta chia tay đi.”

Khi Hà Yến Yến nói ra những lời này thì Bạch Phàm chỉ cảm thấy thật sự ngỡ ngàng và mờ mịt, hắn thậm chí không rõ vì sao Hà Yến Yến muốn chia tay với hắn, cho nên cái câu “Vì sao?” lại xuất hiện một cách đương nhiên.

Không ngờ những lời này lại càng đổ thêm dầu vào lửa, Hà Yến Yến tức giận nói, “Vì sao, anh hỏi em vì sao? Em nói cho anh biết, em chịu đựng quá đủ rồi.”

…….

“Anh nói thử xem, chúng ta đã bao nhiêu lâu không đi chơi cùng nhau, bình thường tìm anh để xem phim hay ăn tối thì anh đều ra sức từ chối, viện cớ là buồn ngủ, chưa đến mười giờ thì đã tìm đủ mọi lý do để quay về, anh xem xung quanh có ai giống như anh hay không, anh có phải là bạn trai của em hay không?” Hà Yến Yến trút toàn bộ bất mãn tích tụ trong lòng lên đầu của Bạch Phàm, lại thấy Bạch Phàm vẫn không nói lời nào, Yến Yến rốt cục đem nghi ngờ đã nghẹn thật lâu dưới đáy lòng hỏi ra khỏi miệng, “Bạch Phàm, anh nói cho em biết, có phải anh có người khác rồi hay không?” fynnz.wordpress.com

Lần này Bạch Phàm rốt cục có phản ứng, hắn cau mày lại, “Em nghĩ bậy cái gì vậy?”

Hà Yến Yến lại quyết tâm nhận định chuyện này là thật, “Anh nói thật đi, nếu anh thật sự có người khác thì một là anh chấm dứt với cô ta, hai là chúng ta cứ chia tay, nhưng nếu anh muốn bắt cá hai tay thì tốt nhất anh vứt bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi, Hà Yến Yến này ghét nhất cái loại đàn ông như thế.”

“Yến Yến, em nói oan cho anh rồi, anh thật sự không có.” Bạch Phàm nhẫn nại giải thích.

“Được thôi, anh nói không có, như vậy hiện tại anh nói cho em biết mỗi buổi tối anh đều đi đâu.” Hà Yến Yến nhìn Bạch Phàm.

Bạch Phàm do dự một chút, “….Đi ngủ.”

“A.” Hà Yến Yến hung hăng gật đầu với Bạch Phàm rồi cười lạnh một tiếng, “Anh hay lắm, kể từ nay về sau đừng tới tìm em nữa, chúng ta cắt đứt quan hệ.”

Hà Yến Yến không hề nhìn phản ứng của Bạch Phàm, đôi giày cao gót vang lên tiếng lọc cọc. Vừa lúc nhìn thấy La Suất đang đi đến, Hà Yến Yến cũng không có tâm tình chào hỏi người anh em tốt của Bạch Phàm, cô chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức rời đi.

La Suất đi đến trước mặt của Bạch Phàm, “Sao vậy?”

Bạch Phàm chà mặt, mở miệng một cách mệt mỏi, “Chia tay.”

“Chia tay” Trên mặt của La Suất chỉ hiện lên vẻ kinh ngạc một lúc rồi lập tức vỗ vỗ bả vai của Bạch Phàm, sau đó an ủi, “Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa. Chia tay thì chia tay, cậu đừng vì chuyện này mà gượng dậy không nổi, đi, tôi mời cậu uống rượu.” (Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa – tình xuân của Tô Đông Pha: thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định phải yêu một người.)

Ngày đó Bạch Phàm và La Suất uống rất nhiều rượu, thậm chí uống đến quên thời gian, đến tám giờ thì hắn lại bắt đầu mê man.

Tỉnh lại ở một thế giới trong lành mát mẻ khác, Bạch Phàm ngồi trên chiếc giường tồi tàn mà suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định cứ buông tay vẫn hơn, tuy rằng cũng không phải không thể vãn hồi, nhưng cứ đến tám giờ thì hắn sẽ mê man là chuyện mà hắn không thể thay đổi, cũng không có cách cùng Yến Yến đi ăn tối, mà nguyên nhân quan trọng hơn chính là đã đến năm cuối, bọn họ sắp tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp lại người Nam kẻ Bắc, bọn họ có lẽ….lại phải chia tay.

Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này thì Bạch Phàm lấy ra một cái bánh màn thầu  được quấn trong cái bọc nhỏ ở bên cạnh gối đầu, sau đó bắt đầu đọc bức thư rất dài của Ân Duệ, nhìn một lúc thì bất giác trên mặt xuất hiện vài nụ cười, hết thảy phiền muộn vì chia tay mới vừa rồi đều trở thành hư vô.

Bạch Phàm cầm lấy một cục than rồi chăm chú hồi âm, cuối cùng còn thêm hai câu chuyện tiếu lâm.

………….

P/S: chúc mừng chúc mừng, rốt cục vợ Duệ đã được trả tự do.

.::

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.