CHƯƠNG 74 – Bệnh Viện Ác Đức::.
Ở thế giới mới, hết thảy đối với Ân Duệ mà nói đều là xa lạ, trong tình huống không thấy đường lại càng khiến Ân Duệ vô cùng khó khăn để dung nhập vào thế giới này.
Bạch Phàm dạy Ân Duệ nhận thức thiết bị điện, nhưng Ân Duệ sờ soạng cả buổi mà vẻ mặt vẫn mê man như cũ, chỉ có thể bỏ cuộc. Mấy thứ này chờ Ân Duệ sáng mắt thì hẳn dạy cũng không muộn, hiện tại e rằng Ân Duệ còn chưa thể mường tượng mấy món đồ gia dụng này có bộ dáng gì, miễn bàn đến việc sử dụng. Hơn nữa mỗi lần Ân Duệ bị hắn cầm tay sờ lên các thiệt bị điện thì sắc mặt lại tràn đầy bất an, khiến cho hắn rất đau lòng, hắn đã trải qua cảm giác mất đi ánh sáng khi ở trong thân thể của Ân Duệ được một thời gian, đương nhiên biết rõ tâm tình không dám tùy ý vươn tay ra khắp bốn phía, Bạch Phàm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ bôn ba như thế nào thì hắn vẫn phải đem Ân Duệ đi chữa khỏi đôi mắt.
Chỉ trong một ngày mà Bạch Phàm đã phát hiện Ân Duệ vô cùng mẫn cảm đối với tất cả âm thanh mà đối phương không quen, khi đó sẽ lập tức trở nên đề phòng, Bạch Phàm cũng đành bó tay đối với chuyện này, vì đề phòng Ân Duệ bị giật mình cho nên hắn phải rút nguồn điện của tất cả thiết bị có thể phát ra âm thanh, ngay cả di động dùng để liên hệ cũng phải tắt máy nếu ở trước mặt Ân Duệ.
Bởi vì phòng của Ân Duệ ở trên lầu hai, Bạch Phàm lo lắng Ân Duệ khi ra khỏi cửa sẽ ngã xuống lầu, cho nên nghiêm cấm Ân Duệ bước ra khỏi phòng, thậm chí hắn đang suy nghĩ có nên sửa sang lại căn phòng ở dưới lầu một chút hay không, sau đó sẽ đưa Ân Duệ dọn xuống.
Ân Duệ quả thật không hề khó chịu đối với việc bị cấm cản, ngược lại hắn rất ngoan ngoãn nghe theo, điều này làm cho Bạch Phàm càng thêm thương yêu. Đến tối, Bạch Phàm liên tục dặn dò Ân Duệ nằm trên giường chờ hắn một lúc, tốt nhất là ngủ một giấc, tóm lại không được tùy tiện ra khỏi phòng, có chuyện gì thì kêu hắn, Ân Duệ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, nhưng dù là như vậy thì khi Bạch Phàm rời đi vẫn mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng.
Bạch Phàm không biết sau khi hắn rời đi, Ân Duệ vốn đang nằm trên giường lại nghiêng mình một chút, hắn vuốt ve tấm khăn trải giường mềm mại, đôi mắt không có tiêu cự chậm rãi trở nên thâm trầm, đây là thế giới của Phàm hay sao….Đây là nhà của Phàm? Bàn tay đang vuốt ve nệm giường của Ân Duệ chậm rãi siết chặt, giống như muốn nắm giữ cái gì vào lòng bàn tay, nếu hắn đã đến đây thì từ nay về sau đừng hòng có ai đuổi hắn đi, vị trí ở nơi này vĩnh viễn là của hắn.
……
Sau khi Bạch Phàm xuống lầu thì vội vàng dùng nguyên liệu nấu ăn còn lại trong nhà để làm hai món, đồng thời trong lúc nấu cơm thì mở lên di động đã tắt máy để liên hệ với tiểu Vương, bảo tiểu Vương đi đến bệnh viện thành phố để hẹn trước, chuẩn bị ngày mai đưa Ân Duệ đi kiểm tra mắt, mặc khác bảo tiểu Vương đi ra cửa hàng bách hóa mua hai bộ quần áo mới, sáng mai đem đến đây cho hắn.
Giải quyết xong mấy việc lặt vặt, Bạch Phàm tiếp tục tắt máy di động, sau đó bưng khay thức ăn lên lầu.
Sau khi Bạch Phàm lên lầu thì phát hiện Ân Duệ vẫn nằm ngủ ở trên giường, nhịn không được mà ngầm mỉm cười, đứa nhỏ này khôn ngoan hiểu chuyện đến mức làm cho người ta thương yêu, làm cho người ta nhịn không được mà muốn nuông chiều và quan tâm nhiều hơn một chút.
Sau khi nhẹ giọng đánh thức Ân Duệ, Bạch Phàm lại giúp Ân Duệ mặc thêm áo khoác rồi dìu đối phương đi đến bên bàn đặt thức ăn, nhưng đến khi dùng bữa thì lại gặp phải vấn đề, Ân Duệ dùng đũa, một là không thể gắp được thức ăn, hai là gắp xong thì lại rơi xuống, còn có hai lần chiếc đũa căn bản chưa gắp được cái gì mà Ân Duệ vẫn hồn nhiên đưa đến miệng, sau đó mới ngẩn người rồi tiếp tục mò mẩm gắp thức ăn….
“Để ta.” Bạch Phàm cầm lấy đôi đũa của Ân Duệ, bưng chén cơm để út Ân Duệ ăn. Bạch Phàm đút một miếng thì Ân Duệ liền ăn một miếng, hai người phối hợp ưng ý, một chén cơm nhanh chóng được ăn xong, trong lúc đó Ân Duệ còn hỏi Bạch Phàm, “Phàm, cơm này là ngươi nấu à?”
“Ừ.”
“Ngon lắm.”
Bạch Phàm bị Ân Duệ chọc cho mỉm cười, hắn gõ đầu Ân Duệ một chút, “Duệ đại Giáo chủ, ngươi còn có tâm tình vuốt mông ngựa mà nịnh bợ hay sao.”
Ân Duệ ôm đầu mà cười, bộ dáng vô tội vô cùng đáng yêu, khi nhận thấy Bạch Phàm có dấu hiệu rời đi thì hắn lại nhanh chóng túm lấy góc áo của Bạch Phàm.
Bạch Phàm nhẹ nhàng gỡ tay của Ân Duệ ra rồi nói một cách trấn an, “Ngoan, ta cầm chén đũa mang xuống, sau đó giúp ngươi tắm rửa.”
Tắm rửa, Ân Duệ cứng đờ, bàn tay đang cầm lấy tay của Bạch Phàm bất giác trượt xuống.
Trong lúc Ân Duệ đang đờ đẫn thì Bạch Phàm nhanh chóng mang chén đũa xuống bếp rồi quay trở lại, “Đến đây, cởi quần áo ra trước đã, để ta xem vết thương của ngươi như thế nào.”
Ân Duệ nghe xong câu này thì lại càng thêm cứng đờ.
Bởi vì Bạch Phàm chỉ nghĩ đến vết thương của Ân Duệ cho nên không chú ý đến vẻ mặt của Ân Duệ, vả lại tuy rằng Ân Duệ và hắn gặp nhau chưa được bao lâu nhưng hắn đã dùng thân thể của Ân Duệ mười năm qua, cho nên hắn không hề khách khí, khi giúp Ân Duệ cởi đồ thì hắn còn cảm thấy tự nhiên hơn so với tự cởi đồ của mình.
Bề ngoài của Ân Duệ thì cứng ngắc, trong lòng lại tràn đầy rối rắm, người ngoài đương nhiên không thể nhận ra, khi Bạch Phàm cởi đồ cho Ân Duệ thì tuy rằng mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng đến cực điểm nhưng hắn không hề chống cự, ngược lại còn thuận theo, tùy ý để Bạch Phàm xoay qua xoay lại.
Sau khi cởi áo cho Ân Duệ, Bạch Phàm mới ngồi xổm xuống, cẩn thận mở ra lớp băng gạc quấn quanh vết thương, sau khi quan sát một lúc lâu thì mới nói, “Vết thương đã khôi phục rất nhiều, nhưng e rằng vẫn chưa thể dính nước, hôm nay chúng ta sẽ không tắm, có được hay không, ta lấy khăn giúp ngươi lau mình nha.”
Xương quai hàm của Ân Duệ nghiến chặt vào nhau, hắn chậm chạp gật đầu, trên thực tế hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều được sử dụng để chống cự động tác của Bạch Phàm, tuy rằng hắn nhìn không thấy nhưng hơi thở cách miệng vết thương lại đang nói cho hắn biết Bạch Phàm cách hắn rất gần, kết quả của việc ngẩn ngơ chính là khi Bạch Phàm đứng dậy để chuẩn bị mang chậu nước giúp Ân Duệ lau mình thì Ân Duệ lại bắt lấy Bạch Phàm theo bản năng.
“Sao vậy?”
“Không sao.” Ân Duệ lấy lại bình tĩnh, dùng một lượng lớn tự chủ để bắt buộc chính mình phải nới lỏng bàn tay đang cầm lấy tay của Bạch Phàm.
Quá trình bưng nước rồi lau mình cho Ân Duệ diễn ra thật thuận lợi, Ân Duệ cũng rất phối hợp, bảo hắn nâng tay thì hắn liền nâng tay, bảo xoay người liền xoay người, nhưng Bạch Phàm vẫn có một loại cảm giác quái dị khó vứt ra khỏi đầu, loại cảm giác quái dị này đương nhiên không phải ngượng ngùng khi nhìn thấy Ân Duệ ***. Khi hắn đi đến sau lưng Ân Duệ, bới lên mái tóc dài để giúp đối phương lau lưng thì Bạch Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện vì sao mình lại mất tự nhiên như thế. Người này khi tỉnh và khi ngủ rốt cục rất khác biệt, nhất là ánh mắt của Ân Duệ là di truyền từ đôi mắt đen láy của Ân Nam Hàn, cho dù đã bị mù nhưng vẫn có thể gây áp lực cho người khác, giống như trong đôi mắt kia có cái gì đó thâm trầm khiến người ta sợ hãi. fynnz.wordpress.com
Loại cảm giác này làm cho Bạch Phàm bất giác đẩy nhanh tóc độ lau mình cho Ân Duệ, nhưng ngay khi hắn đang bận rộn thì một bàn tay lại chạm lên mặt của hắn, mang theo một chút cẩn thận và dè dặt, Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn Ân Duệ.
“Phàm, có phải ta sẽ nhanh chóng nhìn thấy ngươi đúng không?”
Bạch Phàm dừng tay một chút, tùy ý để đôi tay lạnh lẽo sờ soạng trên mặt một lúc lâu, sau đó nghiêm túc đáp lại, “Đương nhiên ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy ta.”
Nghe xong lời nói của Bạch Phàm thì trên mặt của Ân Duệ liền hiện lên một nụ cười rất đơn thuần.
Bởi vì loại đối thoại này nên trong thời gian kế tiếp hai người không hề lên tiếng, Bạch Phàm im lặng giúp Ân Duệ lau mình, mà lúc này Ân Duệ cũng không buông xuống bàn tay đang sờ lên mặt của Bạch Phàm, hắn chậm rãi vuốt ve từng đường nét trên mặt của Bạch Phàm.
Đến buổi tối, Bạch Phàm thu xếp để Ân Duệ nằm lên giường của mình, sau đó vặn mờ đèn ngủ rồi tính đến chỗ khác để ngủ, bất chợt ngay lúc này Ân Duệ lại gọi hắn, “Phàm.”
“Ừ?”
“Phàm có nhớ trước kia ngươi đã từng viết cái gì ở trong thư cho ta hay không?” Ân Duệ ngồi dậy, dựa vào thanh âm mà quay mặt về phía Bạch Phàm.
“Viết cái gì?”
“Ngươi đã quên rồi sao, có một lần ngươi nói ngươi muốn ôm ta đó.” Ân Duệ nghiêng đầu một chút, mở ra hai tay về phía Bạch Phàm.
Trong phòng thật yên lặng, ánh đèn cũng mờ ảo, Ân Duệ ngồi trên giường, chấp nhất duỗi ra hai tay, bày ra tư thế chờ ôm, một lát sau trên người của Ân Duệ trở nên nặng nề, một thân thể ấm áp tiếp cận, trong lòng của Ân Duệ có một chút vui mừng đắc ý, lại có một chút gì đó, hắn siết chặt cánh tay, khóa Bạch Phàm vào trong lòng, hai người ôm nhau như thế không biết qua bao lâu thì Ân Duệ nhẹ nhàng lắc lắc Bạch Phàm, “Phàm, đêm nay cùng ta ngủ có được hay không, ta rất sợ.”
Bạch Phàm nghe thấy yêu cầu của Ân Duệ thì hơi sửng sốt, dịu dàng vỗ lưng Ân Duệ, đang nghĩ đến lý do thoái thác thì Ân Duệ lại chôn đầu vào cần cổ của hắn rồi rầu rĩ mở miệng, “Nơi này thật tối, ta chẳng nhìn thấy cái gì cả….vả lại còn có âm thanh kỳ quái, Phàm ngủ với ta có được hay không.”
Giọng nói rầu rĩ nho nhỏ chỉ cần nghe thấy đã đủ làm cho người ta cảm thấy chua xót, vốn định từ chối thì Bạch Phàm lập tức dịu xuống vài phần, “Duệ….”
“Phàm, có được hay không ~” Ân Duệ ôm Bạch Phàm, tiếp tục làm nũng mà lắc lắc, trên thực tế khi hắn làm động tác lay mình thì đã nghiêng về một phía, cho đến khi hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Bạch Phàm yên lặng nhìn Ân Duệ nhanh chóng kéo chăn đắp cho hai người, hiện tại hắn có đồng ý hay không thì cũng không còn quan trọng, cuối cùng Bạch Phàm chỉ có thể thở dài, “Dù sao ngươi cũng phải để cho ta đứng dậy thay quần áo chứ.”
Sau khi Bạch Phàm liên tục cam đoan thì Ân Duệ mới cân nhắc mà thả Bạch Phàm ra, Bạch Phàm cầm một bộ đồ ngủ ở trong phòng rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm để tắm rửa rồi thay đồ, sau đó lại tiến vào trong chăn.
Trên người còn mang theo hơi nước ẩm ướt, Bạch Phạm vừa tiến vào trong chăn thì Ân Duệ nhanh chóng bò lên, chỉ một lúc sau liền tìm được vị trí rất tốt mà an vị trên người của Bạch Phàm.
Bạch Phàm nhìn chằm chằm Ân Duệ đang ôm chặt hắn, trong đôi mắt đang cúi xuống hiện lên một chút đen tối, hắn vẫn chưa quên bức tranh kia, bức tranh có nội dung khủng khiếp, khi hắn không hề chuẩn bị thì đã bị Ân Nam Hàn lấy ra để triển lãm trước mặt mọi người, mà họa sĩ vẽ bức tranh kia chính là Ân Duệ với vẻ mặt trong trẻo đang nằm trong lòng hắn. Khi hắn ở dưới đáy vực đã không hỏi Ân Duệ là vì không có thời gian và cơ hội để hỏi, như vậy hiện tại vì sao lại không hỏi…..Bạch Phàm vẫn nhớ rõ cảm giác nhục nhã và bị phản bội khi Ân Nam Hàn triển lãm bức tranh trước mặt mọi người, nhưng hiện tại khi nhìn thấy tên đầu sỏ thì lại không có nửa điểm cảm giác muốn trả thù….Bạch Phàm tự hỏi mình một câu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không có kết quả, hắn cũng chỉ có thể thở dài rồi nâng tay vỗ về Ân Duệ, “Ngủ đi.”
Đàn ông hơn ba mươi tuổi đã qua cái độ tuổi già mồm, hơn nữa cái loại cảm giác kinh hãi khi biết có người đồng tính thích mình thì hắn cũng đã lĩnh hội lúc còn trẻ, hiện tại cũng không nên ngạc nhiên như thế, so sánh với mấy chuyện này thì chấp niệm muốn chăm sóc tốt cho Ân Duệ lại chiếm thế thượng phong. Bạch Phàm nâng tay vuốt ve mái tóc dài của Ân Duệ. Có một vài người chỉ cần có thể nhìn thấy bọn họ là đã hạnh phúc, tự tay chăm sóc lại càng cảm thấy thỏa mãn, đối với Bạch Phàm mà nói thì chỉ có hai người là như thế, chính là cha mẹ của hắn, nhưng hiện tại lại có thêm Ân Duệ.
Sáng hôm sau, trợ lý tiểu Vương của Bạch Phàm đến gõ cửa, còn mang theo một bộ quần áo vừa mới mua ở cửa hàng, khi hắn nhìn thấy có một cô gái tóc dài ở trong phòng ngủ của ông chủ luôn giữ thân mình trong sạch thì cảm giác kinh hãi thật khó diễn tả thành lời. Nhưng suy đoán của hắn nhanh chóng bị lời giới thiệu của Bạch Phàm lật ngửa, “Đây là cháu trai Ân Duệ của tôi.”
“Cái gì? Là con trai hả?” Tiểu Vương trừng to mắt, nhìn mái tóc dài thướt tha của Ân Duệ một cách ngỡ ngàng. Nhưng ngay lập tức không biết có phải hắn có ảo giác hay không, hắn cảm thấy rùng mình một chút.
“Được rồi, cậu đặt quần áo rồi ra ngoài trước đi.”
Một câu của Bạch Phàm đã cứu vớt tiểu Vương không hề biết nguy hiểm đang đến gần, nhìn thấy tiểu Vương hoảng hốt đi ra ngoài, Bạch Phàm liền đóng cửa lại, lập tức đi đến trước mặt Ân Duệ mà thấp giọng nói, “Đừng giận, hắn không phải cố ý, đàn ông ở chỗ của chúng ta đều là tóc ngắn, bởi vì tóc của ngươi….cho nên hắn mới hiểu lầm.”
“Tóc ngắn.”
“Ừ, chẳng lẽ hôm qua ngươi không để ý hay sao? Ngươi sờ đi, ngắn thế này nè.” Bạch Phàm lấy tay của Ân Duệ rồi đặt lên đầu của mình.
Bàn tay của Ân Duệ giật giật, quả nhiên không dài cho lắm, đuôi tóc đảo qua lòng bàn tay có một chút nhồn nhột, cảm giác không tệ. Nhưng trái với suy nghĩ trong lòng của hắn chính là vẻ mặt cau có bên ngoài, “Ngươi gạt ta.”
“Ta gạt ngươi cái gì?” Bạch Phàm cảm thấy kỳ lạ.
“Bức tranh ngươi vẽ cho ta là tóc dài.” Ân Duệ lên án.
“A ha ha, cái kia à….chúng ta mặc quần áo vào trước có được hay không.”
Tuy rằng Bạch Phàm rõ ràng đang đánh trống lãng nhưng Ân Duệ cũng không vạch trần đối phương, hắn đưa tay lên ngang thân, đã có kinh nghiệm mặc áo ngủ vào ngày hôm qua, hắn nhớ rõ hắn nên bày ra tư thế nào để Bạch Phàm giúp hắn mặc quần áo. Sau khi thuận lợi mặc áo xong thì lại gặp vấn đề khi mặc quần.
“Không được, Ân Duệ, hôm nay không giống như lúc mặc đồ ngủ, ngoài cái quần thì bên trong còn phải mặc một thứ nữa.”
“Là thứ gì?” Ân Duệ hoang mang nhìn về hướng Bạch Phàm.
Cầm trong tay chiếc quần lót mới tinh, Bạch Phàm nhất thời cạn từ, “À, chính là chiếc quần….dùng để bảo vệ bộ phận quan trọng nhất của đàn ông.”
Bộ phận quan trọng nhất? Tuy rằng Ân Duệ không hỏi lại nhưng vẻ mặt mờ mịt vẫn làm cho Bạch Phàm có loại cảm giác rất tội lỗi. Nhưng hiện tại để thuận tiện nên người ta đều sử dụng khóa kéo, nếu không mặc quần lót thì khi đi ra ngoài nếu bất cẩn khóa kéo bị bung ra ở nơi công cộng thì chẳng phải sẽ làm lộ của quý hay sao, đối với người bảo thủ như Ân Duệ mà nói thì nhất định là một đả kích rất lớn, cho nên Bạch Phàm vẫn kiên trì để Ân Duệ ăn mặc chỉnh tề trước khi ra khỏi cửa, “Cái này gọi là quần lót, có lẽ ngươi mặc không quen, sẽ có một chút khó chịu, đến khi quen thì sẽ ổn thôi.”
Ân Duệ nghe Bạch Phàm nói, cái hiểu cái không mà gật đầu, Bạch Phàm để cho Ân Duệ ngồi trên giường, hắn ngồi ở trước mặt Ân Duệ rồi đem một chân của Ân Duệ nhét vào quần lót, sau đó là đến chân còn lại, sau khi đã nhét đủ hai chân thì mới bảo Ân Duệ đứng dậy, hắn kéo quần lót từ bắp chân lên trên. Ai cũng biết quần lót là một chiếc quần nhỏ bám sát vào người, khi kéo đến đùi thì bàn tay của Bạch Phàm đã kề sát chân của Ân Duệ, Bạch Phàm nhìn vào bộ phận quan trọng giữa hai chân của Ân Duệ, hắn dùng sức nới lỏng quần lót một chút rồi kéo lên trên, rốt cục thành công cất bảo bối của Ân Duệ vào trong quần lót một cách suýt soát mà không chạm tay vào.
Nhìn kiệt tác của mình, Bạch Phàm mỉm cười vỗ vỗ Ân Duệ, “Được rồi, thấy có quen hay không, có bị chật quá không?”
Động tác mới vừa rồi của Bạch Phàm làm cho Ân Duệ khẩn trương đến mức nhịp tim muốn đình chỉ, hiện tại Bạch Phàm lui ra sau vài bước thì hắn mới cảm thấy tốt hơn nhiều, sau khi Bạch Phảm hỏi hắn có chật hay không thì hắn mới phát hiện thật sự không thoải mái, y phục của hắn luôn được đích thân các tú nương khéo tay làm ra, trường bào y mệ dài, rộng rãi thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn mặc quần áo trói buộc khó chịu như vậy, hơn nữa còn bóp nghẹt bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân mới khổ.
Bạch Phàm thấy Ân Duệ cau mày thì biết chắc đối phương không thoải mái, nhưng biết làm sao đây, hắn chỉ có thể trấn an, “Mặc nhiều thì sẽ quen thôi, nhịn một chút có được hay không.”
Tuy rằng cực kỳ không quen nhưng được Bạch Phàm dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng như vậy để khuyên bảo bên tai thì Ân Duệ vẫn gật đầu.
Thấy Ân Duệ phối hợp như thế, Bạch Phàm liền thở phào nhẹ nhõm, hắn cầm lấy cái quần dài rồi giúp Ân Duệ mặc vào, sau đó lại đội lên một chiếc mũ lưỡi trai để che khuất một nửa khuôn mặt của Ân Duệ, rốt cục mới nắm tay dắt Ân Duệ ra khỏi phòng.
Không phải Bạch Phàm không cảm thấy mái tóc dài của Ân Duệ rất nổi bật, nhưng ở thế giới của Ân Duệ mười năm thì hắn cũng bị nhiễm quan niệm thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, hắn biết người ở thế giới kia rất coi trọng điểm này, cho nên hắn cũng không dám tự tiện làm chủ, tốt nhất cứ chờ đôi mắt của Ân Duệ lành lặn, tận mắt nhìn thấy thế giới này thì quyết định cắt hay không cắt là quyền của Ân Duệ. (thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu = thân thể tóc tai là của cha mẹ)
Hai người ra khỏi nhà, tiểu Vương làm tài xế, Bạch Phàm và Ân Duệ ngồi vào băng sau, ba người nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.
Ô tô chậm rãi rời khỏi căn biệt thự của bọn họ, xe cộ bên ngoài dần dần trở nên đông đúc, tiếng ồn cũng càng lúc càng ầm ĩ, âm thanh của các biển quảng cáo bên đường, tiếng động cơ, tiếng nhấn kèn mất kiên nhẫn, tuy rằng Ân Duệ không lộ ra điều gì nhưng bàn tay đang nắm lấy Bạch Phàm vẫn luôn siết rất chặt, Bạch Phàm cũng trấn an mà nắm chặt tay của Ân Duệ. Tuy rằng ngày hôm qua hắn đã nói cho Ân Duệ biết tương đối về hiện trạng của thế giới này, cũng đã miêu tả phương tiện giao thông cho đối phương có một chút cảm nhận, nhưng Ân Duệ là một người ở thế giới cổ xưa, hơn nữa lại là một người mù, có thể trấn tĩnh như vậy thì thật sự không phải dễ dàng.
Bạch Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên tái nhợt của Ân Duệ thì cảm thấy vô cùng đau lòng, nhịn không được mà choàng tay ôm lấy Ân Duệ, để cho đối phương có thể dựa vào người của mình, nhưng dần dần Ân Duệ càng lúc càng cau mày, khi đó Bạch Phàm mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của Ân Duệ có lẽ không phải vì âm thanh hỗn tạp ầm ĩ ở bên ngoài mà có thể là vì….say xe.
Bạch Phàm thử hỏi, “Có cảm giác muốn nôn phải không?”
Ân Duệ cau chặt mày rồi gật đầu.
Bạch Phàm ngẩng đầu nói với tiểu Vương, “Chạy xe cho êm một chút, còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện.”
Tiểu Vương trông có vẻ đang chăm chú lái xe nhưng kỳ thật vẫn đang trộm ngắm hai người ở băng ghế sau thông qua kính chiếu hậu, “Còn khoảng mười phút.”
“Duệ, ngươi cố nhịn một chút, chưa đến một khắc là sẽ đến nơi, chúng ta sẽ xuống xe.” Bạch Phàm nhẹ giọng trấn an Ân Duệ.
“Ừm.”
Bạch Phàm không biết bộ dáng sốt ruột khẩn trương của mình ở trong mắt của tiểu Vương là một sự ngạc nhiên khiến người ta ngỡ ngàng như thế nào. Tiểu Vương đi theo Bạch Phàm đã nhiều năm, đương nhiên biết rõ Bạch Phàm thoạt nhìn rất thân thiện, nhưng trên thực tế cũng không có bạn bè gì nhiều, vậy mà hôm nay Bạch Phàm lại đột nhiên có một người cháu trai, nhưng không chỉ sử dụng thái độ quá mức nhiệt tình mà bộ dáng khẩn trương kia quả thật còn hơn thương yêu hơn cả con ruột của mình.
Hơn nữa tiểu Vương khẳng định hắn chưa bao giờ gặp người cháu trai này của Bạch Phàm, nếu quá mức điển trai và nổi bật như vậy thì hắn làm sao có thể quên cho được.
Đột nhiên nhảy ra một người cháu cùng với thái độ không chỉ là thương cháu của Bạch Phàm làm cho tiểu Vương sinh ra nghi ngờ đối với thân phận của Ân Duệ. Chỉ trong chốc lát, tầm mắt của tiểu Vương liền chuyển đến khuôn mặt của Ân Duệ, nhìn hai người có bề ngoài xuất sắc như nhau thì đột nhiên đáy mắt liền lóe sáng….Không phải chứ, bởi vì suy nghĩ đột ngột phát sinh khiến tiểu Vương nhất thời kích động, bất thình lình giẫm mạnh chân ga khiến chiếc xe lao nhanh về phía trước, đột nhiên tăng tốc làm cho trong xe sinh ra một lực phản chấn, Ân Duệ lại càng thêm tái mặt, Bạch Phàm lập tức cất lên giọng nói lạnh lùng, “Chẳng phải đã bảo chạy xe cho êm một chút rồi hay sao.”
Biết chính mình đắc ý vênh váo cho nên tiểu Vương lập tức giảm tốc độ, ngoan ngoãn nghe trách mắng, nhưng lỗ tai vẫn chằm chằm lắng nghe nhất cử nhất động ở phía sau, bao gồm mỗi một câu mà Bạch Phàm đang nhẹ giọng trấn an Ân Duệ, càng nghe thì hắn càng cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác. Giọng điệu của ông chủ rất từ ái, thái độ che chở yêu thương con cái, bởi thế mới nói, ông chủ của hắn là người xuất sắc như vậy, làm sao đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn lẻ loi một mình, hóa ra không phải là không tìm, mà là phong lưu chơi bời lúc còn trẻ, ngay cả con trai mà cũng đã lớn như thế này.
Đây chắc là cậu chủ tương lai của bọn họ, trông điển trai như thế, xem ra vợ của ông chủ cũng là một mỹ nữ nha, nhưng mà….thật đáng tiếc. Để ý đến đôi mắt không có tiêu cự của Ân Duệ, tiểu Vương liền nhớ đến mấy ngày qua ông chủ luôn thúc giục bảo hắn hỏi thăm các chuyên gia về mắt, cậu chủ còn trẻ như vậy mà đôi mắt lại không thấy đường, nếu không có cách nào chữa khỏi thì xem như lãng phí cả đời.
Khi tiểu Vương đang suy nghĩ vẩn vơ thì xe đã chạy đến bệnh viện, hắn tìm một chỗ để đỗ xe, còn Bạch Phàm thì dìu Ân Duệ xuống xe, ba người cùng đi tìm bác sĩ mà bọn họ đã hẹn trước. fynnz.wordpress.com
Bác sĩ mà bọn họ liên hệ là chủ nhiệm chuyên khoa mắt, nhìn thấy bọn họ thì người nọ vô cùng khách khí, sau khi xem xét đôi mắt của Ân Duệ, hỏi han vài vấn đề thì bảo bọn họ trước tiên làm vài thí nghiệm kiểm tra, sau đó là hội chẩn phương án chữa trị.
Xét nghiệm là một chuyện vô cùng phiền phức, chạy tới chạy lui hết tầng này đến tầng khác, chưa kể Ân Dưệ còn bị lấy máu, lúc Ân Duệ bị lấy máu thì Bạch Phàm phải giữ tay của hắn lại để cho hắn không cựa quậy, tay còn lại thì liên tục nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Ân Duệ để trấn an, lúc này Bạch Phàm đột nhiên cảm thấy may mắn vì Ân Duệ không thấy đường, nếu hắn mà nhìn thấy thì làm sao có thể trơ mắt để người ta rút đi cả một ống máu của mình như thế.
Cho dù là ở thời điểm nào thì không khí trong bệnh viện vẫn luôn rất nặng nề, mùi thuốc sát trùng phiêu tán trong không khí, Bạch Phàm phát hiện từ khi đi vào bệnh viện thì Ân Duệ rất xuống sắc, khi biết được có một vài xét nghiệm phải chờ hai ngày sau mới đến lấy kết quả thì Bạch Phàm liền dẫn Ân Duệ ra khỏi bệnh viện.
Ở trên xe, Ân Duệ nằm lên đùi của Bạch Phàm mà rầu rĩ nói, “Ta không thích nơi đó.”
Bạch Phàm vỗ nhẹ Ân Duệ, biết đối phương đang nói đến bệnh viện, nơi đó quả thật cũng không thể làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, “Chúng ta chữa mắt xong thì không cần đến đó nữa.”
“Ừ.”
Bạch Phàm và Ân Duệ chờ đến hai ngày sau, rốt cục có kết quả xét nghiệm, nhưng cũng không quá lạc quan, bệnh viện cho Ân Duệ sử dụng một vài loại thuốc, cũng làm rất nhiều phương pháp chữa trị, tiêu hao một khoảng chi phí không ít, nhưng ánh mắt của Ân Duệ vẫn không hề chuyển biến tốt, bệnh viện vẫn tiếp tục chữa trị, nhưng Bạch Phàm lại cảm thấy không đúng cho lắm, bởi vì chi phí chữa trị rất đắt đỏ, theo hắn biết thì tình hình của Ân Duệ căn bản không phải đặc biệt khó, nhất là sau hai ngày Ân Duệ liên tục phải uống thuốc thì càng lúc càng trở nên mất tinh thần, khẩu vị cũng kém đi, mỗi lần dùng bữa đều bảo không muốn ăn, trong miệng toàn bộ là vị đắng chát của thuốc.
Nhìn thấy Ân Duệ như vậy thì Bạch Phàm vừa phẫn nộ vừa đau lòng, hắn vuốt ve mái tóc dài vốn rất mềm mượt của Ân Duệ mà nay đã trở nên cực kỳ khô xơ, hắn dẫn tiểu Vương trực tiếp đi đến bệnh viện kia, sau khi uy hiếp và tạo áp lực thì Bạch Phàm rốt cục hiểu được bệnh viện này kỳ thật không có năng lực chữa mắt cho Ân Duệ, chẳng qua thấy bọn họ ngốc nghếch lại có nhiều tiền nên chèo kéo bọn họ mà thôi.
Bạch Phàm nhìn tên viện trưởng, hắn thản nhiên gằn từng chữ một, “Tôi sẽ khởi tố các người.”
…………
P/S: Phàm xót chồng quá chịu không nổi kìa :>, đây là khoảng thời gian ngọt ngào nhất của 2 bạn.
.::