CHƯƠNG 79 – Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng::.
Hôm nay ánh nắng rực rỡ, thời tiết rất tốt, Bạch Phàm chuẩn bị một chiếc xe, quyết định dẫn Ân Duệ ra ngoài hóng gió, như bác sĩ đã nói, tâm tình thư giãn thoải mái sẽ trợ giúp bệnh tình khôi phục nhanh chóng.
Ngoại ô thành phố S có một công viên rừng rậm, Bạch Phàm quyết định dẫn Ân Duệ đi đến đó để hít thở không khí trong lành, tuy rằng Bạch Phàm không dám bảo đảm chất lượng của không khí ở công viên có tinh khiết như thế giới của Ân Duệ hay không, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn so với nội thành, với lại Ân Duệ phải hít thở bụi bậm mù mịt trong thành phố lâu như vậy thì nhất định cũng rất ngột ngạt khó chịu.
Chiếc xe rộng rãi luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Bạch Phàm mua xe bao giờ cũng chọn loại xe chạy thật êm, nhưng thời gian quả thật cấp bách, khi hắn lấy lại tinh thần thì một chiếc Lamborghini đã đậu trước mặt hắn, nhìn chiếc xe cuồng dã mang theo một phần tao nhã, Bạch Phàm đành vỗ vỗ đầu, quên đi, dù sao chiếc xe này cũng chỉ dùng để chở Ân Duệ đi hóng gió, nghỉ dưỡng sẽ có tâm tình của nghỉ dưỡng, coi như chiếc xe này cũng thích hợp.
“Đến đây, ngồi vào chỗ này.” Bạch Phàm dìu Ân Duệ ngồi bên cạnh ghế lái, sau khi thắt dây an toàn xong thì liền nhét một viên ô mai vào miệng của Ân Duệ rồi nói, “Ta sẽ chạy êm một chút, nếu không thoải mái thì cứ nói cho ta biết.” Bạch Phàm vẫn lo lắng Ân Duệ sẽ bị say xe.
“Ừm.”
Nhìn thấy Ân Duệ gật đầu, Bạch Phàm mới yên tâm đóng cửa xe, chính mình ngồi vào ghế lái, khởi động máy rồi nhấn chân ga, Bạch Phàm chọn thời gian đi ra ngoài là lúc không phải giờ cao điểm, trên đường không có kẹt xe, cộng thêm hắn lái xe rất ổn định, cơ hồ là lái ở vận tốc trung bình, từ sau khi Ân Duệ lên xe cũng không có phản ứng gì gọi là khó chịu, điều này làm cho Bạch Phàm cảm thấy rất tốt, hắn bật nhạc lên, hai người nhanh chóng chạy đến ngoại ô với con đường thông thuận, từ khi rời khỏi trung tâm thành phố thì xe cộ trên đường cũng dần dần giảm bớt.
Khi Bạch Phàm chạy với vận tốc chậm rãi trên đường thì phía sau có một chiếc Porsche màu bạc bật nhạc xập xình đang chạy với tốt độ nhanh như điện, chiếc xe lượn lách điêu luyện, một ít lái xe phẫn nộ nhấn kèn nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kiêu ngạo kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/06/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-79/” o “Powered by Text-Enhance) lưu lại cho bọn họ một làn khói đen kịt.
Trong xe mở nhạc đinh tai nhức óc, người điều khiển vô lăng là một cậu thanh niên trẻ tuổi, thân mình lắc lư theo điệu nhạc, đôi tay không ngừng xoay vô lăng, làm ra một đống động tác phức tạp để vượt mặt các xe khác, người ngồi ở ghế phụ cũng là một cậu thanh niên trẻ tuổi, hắn lười biếng nâng mắt lên, “Cậu bảo vườn sinh thái ở chỗ nào, vì sao vẫn chưa tới nữa?”
“Hả?” Nhạc mở quá lớn cho nên người điều khiển xe không nghe rõ ràng, cạch, tiết tấu âm nhạc mãnh liệt bất chợt im bặt, Công Nghi Tuấn quay đầu nhìn người ngồi kế bên, “Tôi hỏi bao giờ thì đến vườn sinh thái?”
Hiếm khi thấy Công Nghi Tuấn lộ ra vẻ mặt này, người thanh niên kia dường như bị hù nhảy dựng, hắn cười gượng mà nói, “A ha ha, sắp đến rồi, ngay bên cạnh công viên rừng rậm ấy, nơi đó thật sự rất tốt.”
“Ừm.” Công Nghi Tuấn nghe được đáp án thì chỉ lười biếng dựa vào ghế, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hiện tại đã qua mấy ngày sau sự việc rình xem đêm hôm đó, hắn đã biết diện mạo thật sự của cái tên khốn nạn kia, biết người nọ ở ngay thành phố S, thậm chí biết ở phòng nào trong khách sạn nào, mấy ngày nay hắn vẫn giãy dụa đối với cơn xúc động muốn đến khách sạn kia rồi đá văng cửa phòng của đối phương, sau đó thì hắn bị anh hai mắng chửi một chút vì suy nghĩ điên khùng của mình. Trong lúc tinh thần bị đả kích lại có một thằng bạn rủ hắn ra ngoài, bảo là có một vườn sinh thái mới mở, phong cảnh rất đẹp, thức ăn cũng ngon, phục vụ lại thượng hạng, cho nên dẫn hắn đi giải sầu, trong lòng bực bội khó chịu vì vậy Công Nghi Tuấn liền đồng ý đi theo.
Người thanh niên thấy Công Nghi Tuấn không quan tâm lắm, cho nên tự ngâm nga một mình, vừa ca vừa gõ nhịp, đành chịu thôi, ai bảo người ta là cậu ba của gia tộc giàu sụ làm chi, ai bảo anh hai của người ta rất tài giỏi làm chi, cho dù người ta có làm mặt lạnh thì hắn cũng phải bám đuôi thôi, người thanh niên buồn chán mà bắt đầu quan sát tình hình giao thông, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu vàng ở phía trước, đôi mắt lập tức sáng ngời, nhịn không được mà hít sâu một hơi, hưng phấn kêu lên, “Tuyệt quá!”
Công Nghi Tuấn nghe thấy cũng giương mắt nhìn, thì ra là một chiếc Lamborghini đời mới, nếu là bình thường thì hắn nhất định cũng có tâm tình mà đánh giá vài ba câu, nhưng hôm nay thật sự không cao hứng cho nên chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt. fynnz.wordpress.com
So sánh với vẻ lãnh đạm của Công Nghi Tuấn thì người thanh niên kia quả thật có một chút kích động, hắn không thể kiềm lòng đối với mấy chiếc siêu xe, nhìn chằm chằm vào chiếc Lamborghini mà chảy nước miếng, đàn ông có bao nhiêu người không thích xe cơ chứ, nhất là loại xe cực kỳ lóa mắt như Lamborghini, hắn đã sớm ngưỡng mộ từ lâu, hận không thể mang một chiếc về nhà, đáng tiếc hắn cũng chỉ là con cái đời thứ hai của gia đình mà thôi, tiêu tiền cũng không phải do mình tự kiếm, đương nhiên tiền bạc có giới hạn, người nhà cũng không có khả năng cung cấp tiền bạc vô điều kiện cho hắn để mang thêm một chiếc xe về nhà, tiền mua xe là tiền tiêu vặt mà hắn tích cóp từng li từng tí, tuy rằng tiền tiêu vặt của hắn so với người thường mà nói đã là một con số đáng kể, nhưng muốn mua một chiếc xe như vậy thì cũng phải để dành khá lâu, nhất là hắn đã tiết kiệm lâu như vậy mà vẫn chưa đủ.
Người thanh niên nhìn nhìn, ngoài miệng thèm nhỏ dãi, trong lòng lại ganh tị, hắn chỉa thẳng ngón giữa, “Mấy kẻ có tiền đều là đại gian đại ác.” Khi nói ra những lời này thì hắn hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Bởi vì chạy sát theo sau chiếc xe kia cho nên người thanh niên cũng tự giác giảm tốc độ, mới vừa rồi vẫn mải mê ngắm nhìn cho nên hắn chưa phát hiện, nhưng sau khi lấy lại tinh thần thì hắn nhịn không được mà văng tục, “Mẹ kiếp, có lái xe như vậy hay sao, chiếc Lamborghini mà tưởng là máy kéo hả?”
Hai mươi cây số trên giờ, chỉ chạy có hai mươi cây số trên giờ? Quả thật là phí của trời mà, trong nháy mắt người thanh niên có một loại nghi ngờ người đang điều khiển chiếc Lamborghini kia có phải là đàn bà hay không, nhưng hắn nhìn vào kính chiếu hậu ở tiền phương, tuy rằng không nhìn kỹ nhưng có thể xác định là đàn ông, trong lòng vừa ganh tị vừa khó chịu đối với phương thức lái xe giống như mấy bác nông dân lái máy cày này, hắn cười một cách xấu xa, “Anh bạn, mới lái xe trên xa lộ phải không, để tôi dạy anh thế nào mới là lái xe chân chính.” Vì thế chiếc Porsche màu bạc liền bám sát chiếc Lamborghini màu vàng ở phía trước, hơn nữa còn nhấn kèn một cách điên cuồng.
Tin tin tin tin
Nghe thấy tiếng nhấn kèn một cách táo bạo, Bạch Phàm liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, sau đó liền tăng tốc rồi chuyển sang làn đường bên cạnh, xem như hoàn toàn tránh đường, nhưng không ai ngờ chiếc xe Porsche màu bạc kia lại lượn sang làn đường bên cạnh giống như hắn, tiếp tục bám sát hắn và không ngừng nhấn kèn.
“Phàm, sao vậy?” Ân Duệ quay đầu hỏi, tuy rằng hắn không thấy đường cũng không biết luật lệ giao thông ở thế giới này, nhưng tiếng nhấn kèn ngay sát phía sau không ngừng vang lên chói tai vẫn làm cho hắn có cảm giác một chút bất thường.
“Không sao, hết thảy đều bình thường.” Bạch Phàm hơi cau mày lại, trong miệng vẫn trấn an Ân Duệ một cách dịu dàng, đồng thời hắn giẫm chân ga, tiếp tục tăng tốc.
Tin tin tin tin tin tin tin, tiếng nhấn kèn liên tục vang lên, chiếc Porsche màu bạc bám sát con Lamborghini, mặc kệ đối phương chạy sang làn đường nào thì đều lập tức đuổi theo, từng bước ép sát, nhìn đối phương rốt cục tăng tốc thì người thanh niên mới huýt sáo vi vu, nói một cách đắc ý, “Đây mới là lái xe a.”
Công Nghi Tuấn miễn cưỡng nâng mắt, “Đừng đùa quá trớn.”
“Yên tâm, tôi biết chừng mực mà.” Người thanh niên tràn ngập hưng phấn, không hề có ý định dừng tay, hiển nhiên là càng đùa càng nghiện.
Sau vài lần đổi làn đường cũng như tăng tốc mà vẫn thấy chiếc Porsche màu bạc bám sát theo đuôi cũng như không ngừng nhấn kèn thì Bạch Phàm bắt đầu nổi đóa, hắn không quen ai ở thành phố S cho nên không có khả năng gây thù chuốc oán với ai, lái xe trên đường gặp chuyện này chuyện nọ cũng rất bình thường, nhưng chiếc Porsche màu bạc kia đang cố ý gây chuyện với hắn chỉ vì đây là siêu xe hay sao? Hơn nữa hắn đã một mực nhường đường vậy mà đối phương vẫn không chịu buông tha, thật sự khinh người quá đáng. Nhất là Bạch Phàm chú ý Ân Duệ ngồi bên cạnh bắt đầu tái nhợt mặt mày, hắn rốt cục hoàn toàn phẫn nộ, bởi vì dọc đường hắn chạy với tốc độ ổn định cho nên Ân Duệ không bị say xe, vậy mà chỉ ngắn ngủi vài giây lại bị chiếc xe đằng sau biến thành bộ dáng như vậy.
Bạch Phàm nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát tình hình giao thông, thấy phía sau ngoại trừ chiếc Porsche màu bạc thì không có bất cứ chiếc nào khác, nhịn không được mà cười lạnh, tốt lắm, lúc này hắn đã ở sát làn đường trong cùng, hắn thả chậm tốc độ, bật đèn báo hiệu để xin đường, sau đó chờ chiếc Porsche màu bạc chưa kịp chuyển làn đường thì nhanh chóng phanh xe lại, cùng chiếc xe kia xếp thành hàng, cũng mạnh mẽ dồn chiếc xe kia vào một góc.
Két, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, người thanh niên ngồi trong chiếc Porsche phẫn nộ nện tay vào vô lăng, buông cửa kính xe để chuẩn bị chửi mắng thì liền thấy chiếc Lamborghini đã mở cửa xe, sau đó là một người đàn ông thon cao bước xuống.
“Chờ ta xử lý một chút việc rồi lập tức quay lại.” Hiện tại Bạch Phàm đã giận đến cực điểm nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn tức mà dặn dò Ân Duệ một tiếng, sau đó liền đóng cửa xe rồi nhanh chóng đi về hướng chiếc xe bị mình ngăn chặn.
Người thanh niên thấy Bạch Phàm hùng hổ tiến đến thì cũng có một chút khẩn trương, dù sao cũng là hắn trêu chọc người ta trước, nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, nghĩ rằng xe mình bị đối phương ép sát như thế, không biết có bị trày xe hay không, vả lại mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là người thành phố S thì ai cũng phải nể mặt người đang ngồi bên cạnh mình. Lúc này Bạch Phàm đi đến trước chiếc Porsche, một tay chống lên thân xe, sắc mặt lạnh lùng mà nói với người thanh niên đang ngồi ở ghế lái, “Cậu đi ra cho tôi.”
Bởi vì Bạch Phàm chỉ trực tiếp trút cơn tức giận vào người thanh niên đang ngồi ngả ngớn ở ghế lái cho nên không phát hiện người quen ở bên cạnh lái xe là ai, lúc này Công Nghi Tuấn cũng bị biến cố đột ngột này làm ngây người, hắn tuyệt đối không ngờ trong đầu tràn đầy suy nghĩ về một người mà rốt cục người đó lại bất thình lình xuất hiện trước mắt mình như vậy.
Bởi vì trong xe còn có một đại gia cho nên thái độ của người thanh niên kia cũng rất kiêu ngạo, hắn trả lời không hề khách khí, “Đi ra ngoài làm gì? Nếu muốn tôi giải thích thì xin miễn, cứ đứng như vậy mà nói đi.”
Giọng điệu của Bạch Phàm lập tức trở nên trầm thấp, “Nhóc con, đã rất nhiều năm chưa có ai nói chuyện như vậy với tôi đó.”
Người thanh niên khinh thường, đang muốn đáp lại anh là ai, thì lập tức bị kéo mạnh, là Công Nghi Tuấn ở kế bên kéo hắn, rốt cục không thể chịu đựng được cái tên bạn đang chắn ngang mặt hắn và Bạch Phàm.
Nhìn thấy sắc mặt chợt ngỡ ngàng của Bạch Phàm thì Công Nghi Tuấn liền cười một cách kỳ quái, “Cứ tưởng là ai, hóa ra là Bạch tổng đại giá quang lâm.”
……….
P/S: chồng mới bị say xe một chút là vợ nổi đóa lên rồi :>
.::