CHƯƠNG 84 – Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ::.
Thành phố Z, trong một quán cà phê được thiết kế đơn giản, bà Bạch vừa mỉm cười vừa liên tục khen cô gái ngồi đối diện, cuối cùng lại tức giận mà mắng thằng con trai của mình vài câu, hai người hàn huyên một hồi, sau đó bà Bạch dành thanh toán tiền cà phê, nhìn cô gái với dáng người yểu điệu lên xe, cho đến khi chiếc xe khuất bóng thì bà Bạch lại thở dài, vốn nghĩ rằng con trai hiếu thảo của mình bình thường không cần nhắc thì cũng nhất định sẽ trở về khi đến sinh nhật mình, vì vậy đã sớm hẹn một loạt cô gái xinh đẹp để con trai xem mắt nhân dịp này, nhưng không ngờ mọi việc đã an bài ổn thỏa lại bị cú điện thoại của thằng con bất hiếu phá hỏng, còn bảo là không trở về.
Sinh nhật của mình mà con trai không quay về thì cũng đành chịu, bà Bạch cũng chỉ có thể hủy bỏ mấy cuộc hẹn với những cô gái mà bà đã hẹn trước thông qua điện thoại, bà tưởng rằng đã thông báo với tất cả cô gái, không ngờ buổi chiều hôm nay đang chợp mắt một chút thì lại có một cú điện thoại gọi đến, trong điện thoại là giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái đang thắc mắc vì sao người hẹn gặp mặt vẫn chưa đến, cô ấy chờ hơn nửa tiếng mới gọi cho bà Bạch, bà Bạch tỉ mỉ hỏi thì mới biết đã bỏ sót cô gái này, làm người ta chờ ở quán cà phê hơn nửa tiếng, bà Bạch cũng không còn cách nào khác mà chỉ có thể tự mình đến quán cà phê để xin lỗi và an ủi cô gái kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/09/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-84/” o “Powered by Text-Enhance).
Bà Bạch đứng trước quán cà phê, trong lúc nhất thời có một chút mất hứng, con trai không ở bên cạnh, ngay cả những cuộc hẹn xem mắt cũng bị phá hủy, thật sự không biết lúc này nên đi đâu, bà Bạch cũng chỉ có thể quay về cửa hàng đá quý của mình, nhưng không biết có phải thời tiết hôm nay quá mức oi bức hay không mà cả một buổi chiều cũng chưa có người khách nào bước vào cửa, đám quý bà đã hẹn gặp mặt hôm nay cũng không thấy xuất hiện, bà Bạch càng thêm mất tinh thần.
Ngay khi bà Bạch đang cầm một chiếc vòng bằng ngọc bích để lau chùi tỉ mỉ thì bên ngoài bỗng nhiên có một chiếc xe cao cấp dừng ngay trước cửa, khi cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông ngồi ở bên cạnh lái xe xuyên qua lớp kính trong suốt để quan sát cửa hàng đá quý, sau đó trầm giọng hỏi, “Đây là cửa hàng Lộc Thúy Châu Bảo mà cậu nói à?”
Người đàn ông lái xe vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, tổng giám đốc, Lộc Thúy Châu Bảo được công nhận là cửa hàng đá quý có các loại đá quý chất lượng tốt nhất tại thành phố Z. Tuy rằng cửa hàng đá quý của chúng ta có ưu thế về giá cả nhưng rất nhiều khách hàng lớn đều hướng đến cửa hàng đá quý này.”
“Ừm.” Công Nghi Bác vừa nghe cấp dưới báo cáo vừa nhẹ nhàng gật đầu, sau một lúc lâu thì mới trầm ngâm hỏi, “Chủ và nhân viên cửa hàng này có nhận ra cậu hay không?”
Cấp dưới của hắn lập tức sửng sốt một chút rồi mới gật đầu, “Dạ, đã gặp qua vài lần.” Dù sao người làm trong ngành đá quý cũng chẳng có bao nhiêu, cho nên ở thành phố Z, nếu không gặp đầu này thì cũng gặp đầu kia, vì vậy chuyện quen mặt là một việc rất đỗi bình thường. fynnz.wordpress.com
“Vậy cậu ở đây chờ, tôi vào trong xem thử.” Công Nghi Bác vừa nói xong thì liền mở cửa bước xuống, trước khi đi còn không quên gõ cửa xe ra hiệu cho cấp dưới nâng cửa sổ lên để tránh người trong cửa hàng nhận ra.
Đi đến trước cửa hàng Lộc Thúy Châu Bảo, Công Nghi Bác chỉnh lại cổ tay áo một chút rồi mới đẩy cửa bước vào.
“Xin chào, quý ngài cần gì?” Thấy Công Nghi Bác tiến vào, cô nhân viên bán hàng liền nhiệt tình tiếp đón.
“Tôi muốn xem ngọc bích.” Công Nghi Bác nhẹ nhàng gật đầu đối với nhân viên bán hàng.
Cô nhân viên cũng mỉm cười với Công Nghi Bác, vừa dẫn đường vừa nói, “Xem ngọc bích thì xin mời ngài vào đây.”
Vì thế Công Nghi Bác không hề hay biết mà được dẫn đến quầy hàng có bà Bạch đang ngồi, bà Bạch biết có khách hàng tiến đến nhưng vẫn chưa ngẩng đầu lên, tiếp tục chà lau chiếc vòng ngọc bích một cách tỉ mỉ, bởi vì bà biết khách hàng đến đây cần phải xem xét trước, sau khi nhìn thấy món hàng mình yêu thích thì mới yêu cầu giới thiệu, như vậy mới gọi là làm ít công to, nếu khách hàng vừa tiến đến chưa kịp nhìn thấy cái gì mà đã vội vã giới thiệu thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền chán, dẫn đến mất nhiều hơn được.
Công Nghi Bác cũng không để ý đến bà Bạch đang ở trước quầy hàng, tầm mắt của hắn lần lượt đảo qua những viên ngọc bích bên trong tủ kính, trong lòng lặng lẽ quan sát phẩm chất của những viên ngọc bích, cuối cùng tầm mắt của hắn bị hấp dẫn bởi chiếc vòng ngọc bích mà bà Bạch đang lau chùi, nhịn không được mà lên tiếng, “Có thể cho tôi xem vòng tay mà bà đang cầm hay không?”
“À, cái này hả?” Bà Bạch nghe thấy giọng nói thì liền ngẩng đầu lên, nhưng cũng lập tức im bặt khi nhìn thấy Công Nghi Bác.
Sau khi Công Nghi Bác nhìn rõ khuôn mặt của bà Bạch thì cũng lập tức có một loại cảm giác quen thuộc đập vào mắt, ngay khi hắn đang suy nghĩ đã gặp qua người này ở đâu thì bà Bạch đã kinh hỉ kêu to, “A, là cậu, là quản lý của trung tâm thương mại kia.”
Bà Bạch thấy Công Nghi Bác vẫn còn ngây người thì liền nhắc nhở, “Cậu không nhớ hay sao, chính là năm ngoái, ở trung tâm thương mại cậu đã giúp tôi bắt được tên giật đồ.”
Được bà Bạch nhắc lại thì Công Nghi Bác lập tức nhớ lại chuyện khi đó, dù sao ra tay nghĩa hiệp đối với hắn mà nói cũng là một chuyện có vẻ đặc biệt, càng đừng nói lần đó ra tay nghĩa hiệp đã gặp phải một người đặc biệt. Từ khi Công Nghi Bác nhìn thấy diện mạo thật sự của Phàm ca thì mỗi lần nhớ đến lần kỳ ngộ ngẫu nhiên với Phàm ca là hắn liền cảm thấy cuộc đời thật sự kỳ diệu. Không ngờ người mà hắn giúp lại là mẹ của Phàm ca, nếu lần đó gặp mặt có thể xem là kỳ diệu thì lần này đến cửa hàng đá quý để xem xét tình hình của đối thủ mà lại gặp được mẹ của Phàm ca, đối với Công Nghi Bác mà nói thì thật sự hai chữ duyên phận đã không còn đủ để hình dung.
Lúc này bà Bạch đã vòng qua quầy hàng rồi đi đến bên cạnh Công Nghi Bác, “Không biết hôm nay quản lý đến cửa hàng của tôi là có việc gì?”
“Cháu đến mua ngọc bích.” Công Nghi Bác trả lời theo bản năng.
“À, mua ngọc bích hả, muốn mua loại nào? Lần đó ở trung tâm thương mại tôi vẫn chưa cảm ơn cậu, cậu đừng mua, cứ để dì tặng cậu một món.” Bà Bạch vừa nắm cánh tay của Công Nghi Bác vừa kéo hắn đến trước quầy hàng, lời nói tràn đầy nhiệt tình.
Tặng một món? Trong lòng của Công Nghi Bác hơi lộp bộp, hơn nữa nghĩ đến tấm danh thiếp đặc biệt mà Bạch Phàm đã từng đưa cho hắn, hắn liền thăm dò, “Cửa hàng này là của dì?”
“Tôi là chủ cửa hàng, cậu cứ yên tâm, để tôi lấy cho cậu xem, cậu thấy cái này thế nào.” Bà Bạch vừa lôi kéo Công Nghi Bác vừa không ngừng giới thiệu, hiển nhiên là rất cao hứng, dù sao có ai ngờ vào một buổi chiều như vậy mà có thể gặp được ân nhân năm ngoái của mình cơ chứ.
Chủ cửa hàng chủ cửa hàng, trong đầu của Công Nghi Bác liên tục chuyển động ba từ này, hắn cười gượng hai tiếng, bắt đầu cảm thấy may mắn vì lý do mà mới vừa rồi mình đã tùy tiện đưa ra, nếu mà bà Bạch biết hắn đến đây để tìm hiểu tình hình đối thủ cạnh tranh thì không bị đá ra ngoài cũng lạ.
Cuối cùng bà Bạch vẫn nhét vào trong tay của Công Nghi Bác một món trang sức bằng ngọc bích, món trang sức này có màu sắc trong trẻo, giá trị ít nhất cũng hơn một trăm nghìn đồng, Công Nghi Bác không quen nhận đồ do người khác cho, đi đến trước cửa thì bất thình lình liền xé một tấm chi phiếu, điều này làm cho bà Bạch vừa giận lại vừa cảm thấy buồn cười, nhưng cũng càng nhận định Công Nghi Bác là một đứa nhỏ tốt. Trong lúc hai người đưa qua đẩy lại thì Công Nghi Bác cơ hồ là muốn chạy trối chết, còn bà Bạch lại nhất quyết xin số điện thoại của hắn cho bằng được.
Quản lý cửa hàng đá quý đang ngồi chờ Công Nghi Bác ở trong xe, nghe thấy động tĩnh thì liền ngẩng đầu, vừa liếc mắt nhìn thì liền trợn mắt há hốc mồm, dù sao không ai ngờ tổng giám đốc của mình phong độ tiêu sái bước vào mà đến khi đi ra lại chật vật chạy trối chết như thế.
Công Nghi Bác vừa chạy đến bên cạnh xe liền lập tức mở cửa rồi ngồi vào bên trong, đồng thời còn không quên vẫy tay chào bà Bạch đang đứng trước cửa hàng đá quý. Kế hoạch tìm hiểu tình hình đối thủ cạnh tranh ở cửa hàng Lộc Thúy Châu Bảo này đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Bà Bạch nhìn chiếc xe kia rời đi, vừa nhìn vừa gật đầu, nghĩ đến vị quản lý kia xấp xỉ tuổi của con trai mình mà lại làm việc nghiêm túc như thế, thật sự là một người đáng tin cậy, quan trọng hơn là biết kính trọng người lớn, không giống đứa con bất hiếu của mình ngay cả sinh nhật của mẹ mà cũng chưa thấy bóng dáng.
Sau khi bà Bạch về nhà thì lại tiến hành chính sách quấy nhiễu mỗi ngày của mình, gọi điện thoại cho con trai, hỏi hắn tình hình bên kia xử lý như thế nào rồi, có thể trở về hay không.
Bạch Phàm nhìn Ân Duệ ở bên cạnh, hắn chỉ có thể kiên trì giữ vững quyết định của mình, bảo rằng hắn vẫn còn rất bận, phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về, sau khi cúp máy thì Ân Duệ đang lẳng lặng ngồi nghe toàn bộ quá trình liền ngẩng đầu hỏi hắn, “Vừa rồi là mẫu thân của Phàm à?”
“Ừ, đúng rồi, nhưng mà ở nơi này chúng ta đều kêu là mẹ, ngươi cũng phải nhớ kỹ nha, gọi là mẹ, tuyệt đối đừng gọi mẫu thân.” Bạch Phàm dặn dò.
Ân Duệ nghiêng đầu, làm ra vẻ ngây thơ, “Ta cũng có thể gọi mẫu thân của Phàm là mẹ hay sao?”
Bạch Phàm vốn định bảo hắn là kêu bằng dì cũng được, nhưng vừa nhìn thấy Ân Duệ cô độc ngồi ở chỗ kia, nghĩ đến việc Ân Duệ rời xa Ân Nam Hàn, ở tại thế giới này Ân Duệ không hề có thân nhân, vì vậy liền sửa lời, nói ra một câu chắc nịch, “Không thành vấn đề, ngươi cũng gọi là mẹ, mẹ của ta chính là mẹ của ngươi.”
Không biết có phải những lời này của Bạch Phàm lấy lòng Ân Duệ hay không mà Ân Duệ liền nở một nụ cười đặc biệt hiếm thấy, sau khi suy nghĩ thì liền hỏi, “Chẳng phải ngày mai là sinh thần của mẹ hay sao?”
“Ừ, cho nên mẹ cứ thúc giục ta trở về, nhưng không sao, đôi mắt của ngươi quan trọng hơn, sinh nhật của mẹ thì sau này ta về bù là được rồi.” Bạch Phàm vừa cười vừa nắm tay của Ân Duệ.
“Như vậy không được.” Ân Duệ có một chút do dự “Sinh thần của trưởng bối tốt nhất phải về đúng ngày mới được.” Ân Duệ cầm lại tay của Bạch Phàm rồi khuyên nhủ, “Dù sao mấy ngày nay cũng không cần phải đến bệnh viện, chỉ cần đúng hạn thay thuốc là được, chúng ta quay về đi, đừng để mẹ mất hứng.”
Chỉ chốc lát mà Ân Duệ kêu mẹ một cách suông miệng, nếu bộ dáng hiếu thảo này của hắn mà bị Ân Nam Hàn nhìn thấy thì nhất định sẽ nhận được một ánh mắt cực kỳ quái dị, nhưng Bạch Phàm sẽ không biết điều này, hắn chỉ biết khi hắn nhìn thấy Ân Duệ suy nghĩ cho mình thậm chí cho người thân của mình thì hắn lại cực kỳ cảm động, nhưng hắn vẫn có một chút do dự, “Quay về thành phố Z có thể khiến ngươi rất mệt mỏi.”
Ân Duệ nghiêng đầu mà kề sát Bạch Phàm, mái tóc dài che lấp động tác ngửi nhẹ mùi hương trên người Bạch Phàm, hắn nói một cách có ý vị, “Không mệt, ngươi cũng biết thể lực của ta như thế nào mà.”
Bị Ân Duệ nhắc nhở thì Bạch Phàm mới nhớ Ân Duệ là cao thủ võ lâm, không chỉ như vậy mà còn rất trẻ, trước kia hắn ở trong thân thể của Ân Duệ, tinh lực cũng sung túc hơn so với trong thân thể của mình, một thân thể tràn đầy sức sống như thế thì đương nhiên sẽ không sợ hãi một chút mệt nhọc nho nhỏ, nhưng cùng lúc đó hắn lại cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao trước khi Ân Duệ nhắc nhở thì hắn hoàn toàn không nghĩ đến điểm này, rốt cục từ lúc nào hắn luôn cho rằng Ân Duệ rất yếu đuối?
“Phàm, chúng ta cứ quyết định vậy đi, cùng nhau quay về thăm mẹ, ta cũng muốn được nhìn thấy mẫu thân của Phàm sớm một chút.”
Mạch suy nghĩ của Bạch Phàm bị lời nói của Ân Duệ cắt ngang, theo bản năng mà đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười, “Tốt, ngày mai chúng ta lập tức lên đường.”
P/S: bạn Duệ cho đi đóng kịch được rồi. Làm cho Phàm sống trong mộng tưởng…được làm *công* :>
.::