CHƯƠNG 92 .::Phiên Ngoại::.
Một năm nào đó, vào một ngày nọ
“A, vì sao lại không thấy nhỉ, rốt cục ở nơi nào.” Bạch Phàm mở ra cái rương để tìm quần áo, hắn nhớ rõ bộ y phục cổ trang mà Ân Duệ mặc đến đây đã được hắn giặt sạch rồi cất ở trong này rồi mà.
Bạch Phàm tìm kiếm trong một cái rương, thời đại này đã có tủ quần áo tiện lợi nên rất ít người dùng rương gỗ để cất quần áo như xưa, nhưng Bạch Phàm vì muốn cất giấu y phục mà Ân Duệ mang đến thế giới này kỹ lưỡng một chút cho nên rốt cục hắn cho người làm một chiếc rương bằng gỗ, hắn nhớ rõ bộ trang phục đó đã được hắn đặt ở dưới cùng rồi kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/03/11/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-phien-ngo%E1%BA%A1i-hoan/” o “Powered by Text-Enhance) mà, vì để ngụy trang cho chân thật nên hắn đã đặt đầy quần áo của hắn vào bên trên, nhưng không ngờ đống quần áo ở phía trên lại mang đến rắc rối cho hắn, Bạch Phàm suy nghĩ, nếu tìm không thấy thì phải đổ toàn bộ quần áo ở trong rương ra để kiểm tra mới được.
Kỳ lạ, vì sao trong cái rương này lại nhiều chỗ trống trải như vậy, ngay khi Bạch Phàm âm thầm khó hiểu thì tay của hắn đã chạm được một cái gì đó mát lạnh trơn tru. Trong mắt của Bạch Phàm lập tức hiện lên thần sắc vui mừng, tơ tằm ở thế giới kia hoàn toàn khác với thế giới này, hắn chỉ cần đụng vào là biết liền.
Hình ảnh thay đổi, trong căn phòng cổ kính, khói trắng từ trong lư hương nhẹ nhàng lườn lờ, căn phòng này chỉ có một người nam nhân với sắc mặt kỳ dị đang nhìn một bàn tay đột nhiên xuất hiện giữa không khí, chỉ thấy cái tay kia không ngừng sờ soạng, tựa hồ đang tìm cái gì đó, tầm mắt của Ân Nam Hàn theo bản năng mà nhìn về phía pháp khí màu vàng mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn chấp nhất vì nó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhìn thấy mà rợn người, nhẹ giọng nói, “Đã nhiều năm qua, không uổng công ta chờ lâu như vậy, quả nhiên ngươi lại đến đây.”
Ân Nam Hàn nhìn bàn tay vẫn đang sờ soạng giữa không trung, ánh mắt lộ ra một tia sáng khát vọng, “Hài tử của cha, phụ thân sẽ đem ngươi đoạt lại từ trong tay của con yêu nghiệt này…” Lời nói của Ân Nam Hàn bỗng dưng im bặt, bởi vì không biết từ khi nào thì bàn tay kia đã đụng vào người của hắn.
Nhìn thấy cái tay kia nắm lấy y phục của hắn rồi định kéo vào trong hư vô, ánh mắt của Ân Nam Hàn lóe sáng khiến người ta sợ hãi, “Lại muốn mang đi Duệ nhi giống như lần đó, định sử dụng thủ đoạn này với bổn tọa hay sao?”Tayphải của Ân Nam Hàn chậm rãi rút ra thanh kiếm treo ở bên hông.
Bạch Phàm đang cầm lấy y phục không dễ dàng đụng đến, cố sức lôi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên trong lòng lại sinh ra một loại báo động nào đó, một loại cảm giác nguy hiểm mà đã lâu không xuất hiện, hắn quyết định nhanh chóng rút tay về, nhưng dù là như vậy thì cái loại cảm giác thoáng gặp qua tử thần vẫn làm cho hắn toát mồ hôi lạnh, hắn nắm lấy bàn tay vừa rút lại rồi cẩn thận lui về sau vài bước, cảm giác đau đớn như có một luồng gió xẹt qua vẫn còn lưu lại trên tay, hắn không hề nghi ngờ nếu vừa rồi mình chậm nửa giây thì chắc chắn sẽ vĩnh viễn mất đi bàn tay này. fynnz.wordpress.com
Bạch Phàm kinh ngạc nhìn cái rương, không rõ vì sao bên trong cái rương này lại làm cho hắn có loại cảm giác như vậy. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Bạch Phàm đá đổ cái rương rồi nhanh chóng lui về sau, nhưng bên trong cũng không có cái gì chạy ra mà chỉ có những bộ quần áo lặng lẽ đổ úp xuống sàn nhà.
Bạch Phàm thuận tay cầm lấy một vật ở bên cạnh rồi cẩn thận đẩy ra những bộ quần áo này, cho đến khi nhìn thấy phần đáy của cái rương, bộ y phục mà hắn đang tìm kiếm rốt cục cũng xuất hiện ở trước mắt, nhưng hắn không nhìn thấy bên trong có cái gì dị thường, Bạch Phàm dùng gậy thọc thọc đáy rương, nghe tiếng cộc cộc nặng nề vang lên, thật sự không thể hiểu rõ đã xảy ra chyện gì.
Nghĩ đến nghĩ lui mà vẫn không tìm được đáp án, cuối cùng Bạch Phàm chỉ có thể mang theo nghi hoặc mà xuống lầu, trong phòng thoang thoảng một mùi thức ăn mê người, mà đầu bếp Ân Duệ đang ngồi ngay ngắn trước bàn nhìn Bạch Phàm bước xuống lầu. Bạch Phàm chạm phải ánh mắt sâu không thấy đáy của Ân Duệ, hắn đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười rồi nhanh chân đi đến bên cạnh Ân Duệ.
Mấy năm nay Ân Duệ càng ngày càng lộ ra vẻ mặt thản nhiên không biểu lộ hỉ nộ, ngay cả Bạch Phàm có đôi khi cũng không rõ rốt cục Ân Duệ đang suy nghĩ cái gì, về phần vì sao Ân Duệ lại trở thành như vậy thì Bạch Phàm cũng chỉ có thể kết luận là do yếu tố di truyền quá mạnh, Ân Duệ nhất định giống như lão cha tâm tư thâm trầm đến biến thái của mình, nhưng cho dù Ân Duệ có thay đổi như thế nào thì chỉ có một điều duy nhất không thay đổi mà chỉ càng thêm nghiêm trọng chính là việc độc chiếm hắn.
Gần đây khi hai người dùng bữa thì có vẻ hơi yên tĩnh một chút, Bạch Phàm ngồi ăn, nhìn khuôn mặt cực kỳ điển trai của Ân Duệ, đột nhiên nổi lên tâm tư, một tay luồn xuống bàn rồi lặng lẽ sờ về phía Ân Duệ, bắt được rồi, Bạch Phàm nhìn thấy Ân Duệ không có gì thay đổi, vẫn chăm chú ăn cơm, trong lòng nói thầm, ngươi cứ giả vờ đi, nhìn xem ngươi có thể giả vờ được đến khi nào, Bạch Phàm nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay mà mình đang cầm lấy, ngón tay vẽ vài vòng trong lòng bàn tay của đối phương một cách cực kỳ khiêu khích, cho đến khi hắn phát hiện bàn tay này….vì sao lại cảm thấy có một chút bất thường.
Ở thế giới bên kia, Ân Nam Hàn thản nhiên cúi đầu, nhìn bàn tay nọ lại bất ngờ xuất hiện, hơn nữa càng thêm làm càn, dám bò lên tay của hắn, hắn cười lạnh rồi nâng tay trái lên, chuẩn bị làm ra động tác chém xuống, đang định chém xuống thì đột nhiên cứng người, hắn kinh ngạc cúi đầu, là hắn bị ảo giác hay sao? Vì sao lại cảm thấy bàn tay này…..lại nhéo hắn một cách ngả ngớn như vậy?
Khi tầm mắt quỷ dị của Ân Nam Hàn đang nhìn chăm chú thì cái tay kia lại nhẹ nhàng bóp lấy tay hắn, động tác cực kỳ ôn nhu, tựa như đang đối đãi với tình nhân mà mình yêu thương nhất….Càng làm cho Ân Nam Hàn khiếp sợ chính là hắn phát hiện bàn tay này lại có độ ấm!
Cùng lúc đó, Ân Duệ cũng phát hiện Bạch Phàm cứ chăm chú nhìn hắn, vì vậy liền hỏi, “Sao thế.”
Bạch Phàm liếc mắt, “Vì sao ngươi không hề có phản ứng vậy.”
“Phản ứng gì?” Ân Duệ không hiểu.
“Ta cầm lấy tay của ngươi mà ngươi không có cảm giác hay sao?”
“Không có a….” Ân Duệ trực tiếp đem hai tay của mình đều đặt lên bàn.
Bạch Phàm lập tức ngây ngẩn cả người, trên trán toát mồ hôi lạnh, như vậy hắn cầm lấy cái tay kia là…Ngay lúc này bàn tay bị hắn đang cầm lấy bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực lượng cực mạnh, Bạch Phạm bị lôi từ trên ghế xuống dưới, đụng ngã cái bàn, bát đũa trên bàn loảng xoảng rơi xuống đất rồi phát lên tiếng vỡ vụn, Ân Duệ phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Bạch Phàm trở lại, tránh cho Bạch Phàm ngã xuống sàn nhà đầy mảnh vụn, đồng thời không có khăn trải bàn che lấp cũng làm cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng dị trạng xảy ra trên bàn tay của Bạch Phàm, từ cổ tay của Bạch Phàm trở xuống đã biến mất giữa không khí, Bạch Phàm lập tức hiểu được vì sao lại sinh ra cảm giác dị thường khi mò tay tìm y phục trong cái rương.
Sắc mặt của Ân Duệ cực kỳ thâm trầm, hắn ôm lấy Bạch Phàm hòng lui về sau nhưng bàn tay của Bạch Phàm giống như bị cái gì đang kéo chặt, không thể nhúc nhích, hơn nữa trên tay còn truyền đến lực lượng cực mạnh, Ân Duệ không hề nghĩ ngợi, hắn đưa tay về phía cổ tay bị biến mất của Bạch Phàm rồi luồn vào bên trong một cách mạo hiểm, may mắn là tuy rằng nhìn không thấy nhưng hắn vẫn có thể mò đến bàn tay của Bạch Phàm, coi như là đánh bậy đánh bạ, nếu Ân Duệ thật sự vẫn có ý đồ cậy mạnh mà cố gắng túm lấy bàn tay của Bạch Phàm lôi ra thì đương nhiên sẽ không thành công, nhưng Ân Duệ đột nhiên chen vào một bàn tay như vậy, phía bên kia Ân Nam Hàn chợt thấy có thêm một bàn tay thì liền ngây ngẩn cả người, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là hắn nhận ra bàn tay vừa mới xuất hiện này, đây là tay của Duệ nhi!
Ngay khi Ân Nam Hàn đang sửng sốt thì hắn đã vuột mất cơ hội tốt nhất, Ân Duệ nhanh chóng nắm lấy tay của Bạch Phàm rồi rút trở ra, sau khi vượt qua nguy hiểm này, cả hai người nhìn nhau mà đều kinh hãi đến mức toát ra mồ hôi lạnh.
Sau khi Bạch Phàm và Ân Duệ bình phục một chút tâm tình thì bắt đầu suy nghĩ vì cái gì lại xuất hiện chuyện quỷ dị như thế, cuối cùng Bạch Phàm nghĩ đến cái gì đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Ân Duệ rồi lên tiếng, “Kho hàng.”
Kho hàng đặt những tảng đá to lớn ở dưới hầm của căn biệt thự, từ khi Bạch Phàm lôi Ân Duệ ra khỏi tảng đá kỳ dị kia thì hắn cũng không mở ra kho hàng này nữa, vài năm qua ổ khóa to lớn trên cửa đã bịt kín bởi một lớp bụi rất dày. Bạch Phàm cầm lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó lại nhập vào mật mã, hoàn toàn mở ra nơi đã bị phủ đầy bụi này.
Vài năm trôi qua, hết thảy những thứ bên trong kho hàng vẫn duy trì tình trạng như cũ khi hắn rời khỏi nơi này, ngay cả chiếc máy cắt thạch vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ mà không hề có bất cứ sự xê dịch nào, duy nhất khác biệt chính là tảng đá kỳ dị kia không bình lặng như trong tưởng tượng của hắn mà lại ánh lên một màu sáng nhạt, vặn vẹo ra cảnh tượng bên trong, từ bên trong tảng đá có thể nhìn thấy rõ ràng Ân Nam Hàn đang nhìn bàn tay của mình một cách đăm chiêu.
Sau khi hiểu được hết thảy là do cái gì tạo thành thì Bạch Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao hiểu rõ chuyện vẫn tốt hơn so với không biết gì, nói như vậy người vừa mới túm lấy hắn chính là Ân Nam Hàn.fynnz.wordpress.com
Ân Duệ đi đến trước tảng đá, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Ân Nam Hàn bên trong, dần dần lại trở nên có một chút phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lát hắn đột nhiên xoay người lại rồi nói, “Đi thôi.”
“A? Ngươi không xem thêm một chút nữa sao?” Bạch Phàm nói một cách kinh ngạc.
“Có cái gì đẹp mắt để xem nhiều? Đi thôi, chắc ngươi cũng đói bụng rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn.” Ân Duệ khoác tay lên vai Bạch Phàm rồi nhẹ nhàng kéo Bạch Phàm ra ngoài.
Chuyện ngày hôm nay tuy rằng Bạch Phàm và Ân Duệ không nhắc lại nhưng Bạch Phàm có thể rõ ràng cảm giác được Ân Duệ so với trước kia càng bám theo hắn nhiều hơn, không chịu rời nửa tấc, hơn nữa nhiều khi còn phải nắm chặt tay hắn vào lòng bàn tay thì mới yên tâm, hiển nhiên là sợ sẽ xảy ra chuyện như sáng ngày hôm nay.
Bạch Phàm cũng cẩn thận hơn so với trước kia, ít dám đưa tay đặt vào nơi mà mình không nhìn thấy, tuy rằng đã biết chuyện quái quỷ trước kia là do cái gì tạo thành, nhưng Ân Nam Hàn cũng rất đáng sợ, nghĩ đến lần đó đưa tay vào trong rương rồi cảm nhận được nguy hiểm, không chừng lần đó là do Ân Nam Hàn thật sự muốn dùng kiếm chém đứt tay hắn, nghĩ đến cảnh tượng đó thì Bạch Phàm liền ớn lạnh, trong lòng vẫn sợ hãi, hắn sờ sờ lên tay của mình, hắn thật sự không muốn đột ngột mất đi bàn tay như vậy.
Di chứng của chuyện này chính là Bạch Phàm luôn muốn chạy đến kho hàng, hắn luôn cảm thấy biện pháp an toàn nhất chính là phải theo dõi động thái của kẻ địch, đối với hành động này của Bạch Phàm thì Ân Duệ cũng biết rõ Bạch Phàm đang bất an cho nên cũng không nói gì. Nhưng phần lớn thời điểm đều cùng Bạch Phàm đi vào kho hàng.
Bạch Phàm rất rãnh rỗi, vì vậy hắn có khá nhiều thời gian đi xem sinh hoạt hằng ngày của Ân Nam Hàn, trời chưa sáng thì đã thức dậy luyện võ, bữa sáng xử lý sự vụ trong giáo, đến trưa thì gọi vài trưởng lão đến phân phó mệnh lệnh, tối thì ngồi xuống luyện công cho đến hừng đông….Nhật trình này cực kỳ quen thuộc, đây là những ngày tháng mà hắn và Ân Duệ đã từng cùng nhau vượt khổ, so với thế giới hiện đại đa màu đa sắc thì cuộc sống ở thế giới kia quả thật nhàm chán đến kinh khủng, trong nháy mắt Bạch Phàm cảm thấy may mắn vì Ân Duệ không ngồi cả đời trên vị trí kia, Giáo chủ thì thế nào, chỉ có mệt mỏi hơn tất cả mọi người mà thôi.
Nhưng càng nhìn thì Bạch Phàm càng nhịn không được mà cảm thấy đồng cảm với Ân Nam Hàn, bởi vì khi Ân Nam Hàn làm những việc này thì cũng chỉ có một người, cái loại tịch mịch lạnh lùng này làm cho người ta cảm thấy khổ sở. Lúc này Bạch Phàm mới nghĩ đến, đối với Ân Nam Hàn mà nói thì xem như kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuy rằng Ân Nam Hàn vẫn chưa già nhưng đứa con duy nhất của hắn cứ như vậy mà biến mất một cách quỷ dị trước mặt hắn, cảm thụ trong lòng của Ân Nam Hàn có lẽ chỉ có chính hắn mới hiểu được.
Bạch Phàm đột nhiên có một loại cảm xúc muốn nói cho Ân Nam Hàn biết rằng con trai của hắn chưa chết, vẫn sống khỏe mạnh vui vẻ. Còn có Ảnh Thất, cuộc sống của Ảnh Thất về sau như thế nào….Chuyện này cũng chỉ có thể biết được từ trong miệng của Ân Nam Hàn.
Bạch Phàm không nói ra suy nghĩ này cho Ân Duệ biết mà chỉ tự mình lặng lẽ hành động, hắn tìm một cái chung xinh đẹp, mở một lọ rượu ngũ lương, sau khi rót đầy chung, hắn thừa dịp Ân Nam Hàn rời khỏi phòng thì liền đưa lá thư mà hắn đã chuẩn bị sẵn xuyên qua tảng đá rồi đặt lên bàn của Ân Nam Hàn, sau đó lại đặt chén rượu ngũ lương lên lá thư. Làm xong hết thảy, Bạch Phàm định chờ xem nét mặt của Ân Nam Hàn nhưng bất đắc dĩ nhìn vào đồng hồ thì phát hiện Ân Duệ sắp trở lại, biết cha con bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn bất hòa cho nên Bạch Phàm chỉ có thể vội vàng rời khỏi kho hàng, nếu để cho Ân Duệ biết hắn viết thư cho Ân Nam Hàn thì sẽ nguy mất. (ngũ lương = rượu được chưng từ 5 loại ngũ cốc)
Ân Nam Hàn đẩy cửa ra, lại phát hiện trong phòng của mình so với trước khi hắn rời đi có một chút khác biệt rất nhỏ, ánh mắt sắc bén của hắn phóng lên chiếc bàn trống rỗng bỗng nhiên có thêm một thứ, hắn liền tiến đến rồi rút ra tờ giấy, sau khi đảo mắt qua thì liền sửng sờ đứng tại chỗ, bút tích quen thuộc này là của….Duệ nhi, nhưng sự vui sướng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau khi đọc xong lá thư thì sắc mặt của hắn trở nên tái mét, cái tên tiểu tử này, thế mà lại sống cùng với nam nhân, dám để cho hắn tuyệt hậu, hơn nữa chuyện bi thảm nhất chính là không phải chỉ một đứa con của hắn thích nam nhân, mà là cả hai đứa con của hắn đều như thế.
Về phần chung rượu đặt trên bàn, tuy rằng hương thơm nồng nàn nhưng Ân Nam Hàn bản tính đa nghi, từ đó đến nay sẽ không chạm vào thứ không rõ lai lịch, cho nên không hề động vào.
Đến ngày hôm sau khi Bạch Phàm đến xem thì phát hiện lá thư trên bàn đã biến mất nhưng chung rượu vẫn còn để nguyên nơi đó, nháy mắt liền hiểu được chuyện gì, tính cách của Ân Nam Hàn….xứng đáng chết già một mình mà.
Tuy nói như vậy, mặc dù tuổi tác của Ân Nam Hàn không cách Bạch Phàm là bao nhưng dù sao cũng là cha của Ân Duệ, Bạch Phàm biết quan hệ cha con của bọn họ rất căng thẳng, dù sao cũng muốn thay thế Ân Duệ làm tròn một chút hiếu đạo, hơn nữa hắn trăm phương ngàn kế dùng rượu lấy lòng Ân Nam Hàn cũng là vì hắn có một yêu cầu với Ân Nam Hàn.
Từ ngay đó về sau, mỗi ngày Bạch Phàm đều đặt một chung rượu ngũ lương lên bàn của Ân Nam Hàn, cũng không biết lãng phí bao nhiêu chung rượu ngon, rốt cục có một ngày Bạch Phàm nhìn thấy Ân Nam Hàn cầm lấy chung rượu trên bàn, do dự một chút, cuối cùng uống một hơi cạn sạch.
Rượu chảy xuống cổ họng, quả thật bất phàm so với các loại rượu mà hắn đã từng uống qua, tầm mắt của Ân Nàm lướt qua căn phòng không có một bóng người, nói một cách cười nhạo, “Rượu thì ta đã uống, mục đích của ngươi cũng đã đạt được, người mà ngươi muốn gặp đang ở ngay bên ngoài, Ảnh Thất, vào đi.”
Nghe thấy Ân Nam Hàn nói chuyện một cách không khách khí khiến Bạch Phàm hơi hơi đỏ mặt, tuy rằng hắn quả thật có mục đích riêng nhưng nói như thế thì thật sự không cho người ta một chút thể diện nào cả.
Cửa gỗ khắc hoa được đẩy ra, có một người đi vào, người nọ nhanh nhẹn quỳ một gối xuống đất, cất lên giọng nói không có cảm xúc, “Tham kiến Giáo chủ.”
“Đứng lên đi, ngẩng đầu lên, để cho bổn tọa nhìn xem một chút.”
Mệnh lệnh kỳ lạ của Ân Nam Hàn làm cho Ảnh Thất sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ân Nam Hàn, cũng chính là phương hướng của Bạch Phàm, Bạch Phàm nhìn gương mặt cương nghị như trước của Ảnh Thất, hốc mắt đột nhiên có một chút cay cay.
Chỉ trong nháy mắt Ảnh Thất đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt vô cùng quen thuộc đang nhìn mình chăm chú, chỉ một tầm mắt quen thuộc cũng đủ để làm cho cõi lòng đã chết đi của hắn rốt cục sống lại, trong khoảnh khắc Ảnh Thất lại bỏ qua Ân Nam Hàn đang ngồi ở phía trước mặt, hắn quay đầu tìm kiếm trong phòng một vòng.
Ân Nam Hàn thản nhiên nhìn hắn rồi mở miệng nói, “Được rồi, ngươi có thể ra ngoài.”
Bạch Phàm ở bên ngoài tảng đá đen vừa nghe như thế thì lập tức trừng to hai mắt, chỉ như vậy thôi sao? Hắn vẫn chưa xem xong mà? Nhưng lại không thể truyền giọng vào thế giới bên kia cho nên Bạch Phàm chỉ có thể trơ mắt nhìn Ảnh Thất cáo lui rồi đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Ảnh Thất vừa rời đi thì bỗng nhiên trước mặt của Ân Nam Hàn đột ngột rơi xuống một tờ giấy, Ân Nam Hàn chụp lấy, sau khi liếc mắt nhìn nội dung trong tờ giấy thì liền chậm rãi nói, “Hôm nay đã đến giờ, về sau một vò rượu ngon đổi lấy một lần ngắm nhìn.”
Bạch Phàm trợn mắt há hốc mồm, cái này, cái này thật sự là ăn cướp a, ngươi tưởng rượu ngũ lương là rượu xái để cúng hay sao? (rượu xái = rượu có độ cồn 60-70%)
Cho dù đây hoàn toàn là một thỏa ước ngang ngược thì Bạch Phàm chỉ có thể nghe theo, hắn mua một ít bình rượu để rót vào, nhưng cái bình rượu này cũng không nhỏ, cần đến hai bình rượu ngũ lương mới có thể rót đầy.
Sau này chuyện Bạch Phàm lén lút viết thư cho Ân Nam Hàn, còn mang rượu cho người nọ rốt cục bị Ân Duệ phát hiện, Bạch Phàm lặng lẽ nhìn Ân Duệ một cái, phát hiện Ân Duệ cũng không đặc biệt tức giận, vì vậy liền tiếp tục duy trì hành động đưa rượu cho Ân Nam Hàn, dần dần Bạch Phàm phát hiện Ân Duệ hay ngẩn người nhìn vào thế giới bên trong tảng đá đen, hắn liền có một chút giác ngộ, rốt cục có một ngày không nhịn được mà hỏi, “Duệ, có phải ngươi….muốn trở về đúng không?”
Ân Duệ quay đầu nhìn Bạch Phàm một cái, “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Nếu ngươi thật sự muốn trở về, như vậy….chúng ta cũng có thể nghĩ cách.”
Ân Duệ nâng tay bảo Bạch Phàm dừng lại, “Phàm, không cần nói như vậy nữa, nơi nào có ngươi thì đó là nơi mà ta muốn đi, hơn nữa…” Ân Duệ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Nam Hàn trong tảng đá đen một chút, “Cho dù chúng ta có trở về thì cũng phải chờ cái tên kia già yếu đã rồi hẳn trở về.”
Nếu câu đầu tiên của Ân Duệ làm cho Bạch Phàm cảm động thì câu tiếp theo liền khiến cho hắn dở khóc dở cười.
Bất quá Bạch Phàm nhìn người ở trong tảng đá đen, lại nhìn người ở bên ngoài, hắn cảm thấy thế này rất tốt, nếu hai cha con không thể yên ổn ở bên nhau thì cuộc sống cách biệt hai thế giới như vậy cũng không tệ.
.::Hoàn::.
……………..
P/S: cái PN này chỉ thấy nó tếu tếu thôi ^^. Nhưng xem như giải quyết 1 phần nào rồi, đúng ko? Bác Hàn sống khỏe sống mạnh, Phàm có thể viết thư hỏi han hằng ngày, bạn Suất cũng thế .
Chỉ có 1 Phiên Ngoại thôi nhé, bộ Giáo chủ chấm dứt tại đây nhé, có lẽ tác giả cũng hoàn luôn rồi đó, ko viết tiếp nữa đâu, chúng ta ko cần mong ngóng nữa .