CHƯƠNG 9 – Trốn Đi::.
Lão cha lợi dụng của Ân Duệ sau khi đem Ân Duệ quay về được vài ngày thì rốt cục lần đầu tiên muốn gặp hắn, đáng giá để nhắc đến chính là khi Ân Nam Hàn triệu kiến Ân Duệ thì vừa vặn vào ban đêm, mà lúc này linh hồn trong thể xác của Ân Duệ chính là Bạch Phàm. Bạch Phàm ôm theo một đống suy nghĩ rối rắm mà đi theo hạ nhân vào chủ ốc.
Ân Nam Hàn ngồi phía trên, cẩn thận quan sát nhi tử mà mình cơ hồ đã lãng quên. Ừm, không hề nao núng mà ngược lại rất mạnh mẽ, không tệ, hơn nữa còn làm cho Ân Nam Hàn vừa lòng chính là diện mạo của Ân Duệ có vài phần rất giống hắn.
Nghĩ rằng Ân Duệ mới chính là nhi tử thân sinh của hắn thì Ân Nam Hàn lập tức cảm thấy Ân Duệ thuận mắt hơn rất nhiều, hơn nữa từ khi Ân Duệ tiến vào thì trên mặt không hề có thần sắc gì đặc biệt, ở trong mắt Ân Nam Hàn thì đây chính là can đảm. Nhi tử của Ân Nam Hàn hắn đương nhiên phải hơn người, tổng thể mà nói thì Ân Nam Hàn rất vừa lòng đối với Ân Duệ, chẳng qua bộ dáng hơi gầy yếu một chút, nhớ đến những gì đã điều tra được thì trong lòng của hắn lại âm thầm thở dài. Bởi vì trải qua nhiều việc nên hắn cực kỳ chán ghét chuyện thứ tử và trưởng tử tranh vị, vì vậy mấy năm nay mới bỏ bê không hề quan tâm đến tiểu hài tử này, không ngờ….tạo hóa lại trêu ngươi.
Khi Ân Nam Hàn quan sát Ân Duệ thì Bạch Phàm đã đánh giá Ân Nam Hàn thật sự không xứng đáng làm một người cha. Ấn tượng đầu tiên là có một chút bất ngờ, hắn tưởng rằng cha của Ân Duệ là một ông già có mái tóc hoa râm, không ngờ người này lại chẳng hề già như vậy, chỉ có thể nói là một ông chú trung niên rất điển trai, nghĩ đến cũng phải, người xưa kết hôn rất sớm, đại ca của Ân Duệ cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cho nên tuổi của cha Ân Duệ phỏng chừng cũng chỉ ba bốn mươi tuổi, coi như không tính là quá già, trong lòng của Bạch Phàm bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm, tuổi này….vẫn có thể sinh con.
Nếu người này lại lấy vợ rồi sinh ra một người con trai trưởng thì chẳng phải Ân Duệ lại bị vứt bỏ nữa hay sao.
Ngay khi Bạch Phàm đang miên man suy nghĩ thì phía trên truyền xuống một giọng nói có khả năng xuyên thấu cực lớn, “Viết vài chữ xem.”
“A?” Bạch Phàm hơi mờ mịt một chút.
Ân Nam Hàn cau mày, chẳng lẽ tiểu hài tử này ngay cả chữ cũng không biết viết? Bất quá nghĩ đến Ân Duệ mấy năm nay bị vứt bỏ ở hậu viện không người hỏi thăm, ngay cả cơm cũng không được ăn thì không biết viết chữ cũng chẳng có gì là lạ, Ân Nam Hàn cho dù có lãnh khốc vô tình như thế nào thì lúc này khẩu khí cũng bất giác trở nên ôn hòa một chút, “Viết vài chữ xem.”
Lần này Bạch Phàm rốt cục nghe rõ, nhìn người hầu nhanh chóng mang đến giấy và bút mực, Bạch Phàm lại âm thầm rầu rĩ, ở dưới mắt của Ân Nam Hàn, hắn khẽ cắn môi, chỉ có thể mất mặt. Ân Duệ a, ta thật có lỗi với ngươi. Bạch Phàm nhấc lên cây bút lông có ngòi bút mềm mại uyển chuyển, viết rẹt rẹt vài chữ.
Nhìn thấy tiểu hài tử ở trước mắt chuẩn bị viết chữ thì đáy mắt của Ân Nam Hàn lộ ra một chút vui mừng nhưng đến khi thấy rõ chữ viết của Bạch Phàm thì toàn bộ vui mừng của Ân Nam Hàn đều biến mất vô tung, ngay cả vẻ mặt luôn ít biểu cảm cũng co giật một cách quỷ dị.
Sau một lúc trầm mặc, Ân Nam Hàn mở miệng phân phó với người đứng bên cạnh, “Đi thỉnh vài lão sư đến đây, bắt đầu dạy thiếu gia từ ngày mai, đi từ vỡ lòng trở lên.”
Vỡ lòng….Bạch Phàm im lặng.
Nếu đã quyết định thừa nhận người nhi tử này thì đương nhiên phải bồi dưỡng từ giờ trở đi, Ân Nam Hàn vẫy tay, gọi Bạch Phàm đến bên cạnh, sau đó một bàn tay to lớn duỗi ra ngoài, hết sờ lại nắn thân thể bé nhỏ của Bạch Phàm, cho đến khi toàn thân của Bạch Phàm sởn gai ốc, đang định lui ra sau thì Ân Nam Hàn lại thu tay về.
Ân Nam Hàn gật đầu, “Căn cốt rất được, chẳng qua trước kia không hề có căn cơ làm bỏ qua thời điểm tốt nhất, nhưng nếu luyện tập từ bây giờ cộng thêm dùng dược để tắm và khổ luyện một chút thì vẫn có khả năng cứu lại.”
Lúc này Bạch Phàm mới hiểu hóa ra đây là sờ xương cốt theo như lời đồn, nhất thời ánh mắt liền sáng rực, mỗi một người đàn ông đều có giấc mộng võ hiệp, mà lúc này lại có một cao thủ võ lâm đầy tiếng tăm xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, cho dù Bạch Phàm cực kỳ khinh bỉ người đàn ông không hề xứng để làm cha này, nhưng hắn vẫn thật sự hiếu kỳ đối với võ công.
Ân Nam Hàn rất tinh mắt, đương nhiên nhìn ra biến hóa rất nhỏ đến mức khó phát hiện của Bạch Phàm, nhất thời trong mắt cũng xuất hiện một chút ý cười, “Nếu đã đến đây, như vậy bắt đầu từ đêm nay đi, về sau mỗi ngày vào giờ Tuất đến nơi này của ta để ngâm nước dược.” fynnz.wordpress.com
Bạch Phàm gật đầu, người hầu nhanh chóng bưng ra một thùng nước ấm rất lớn, sau đó toàn bộ đều lui ra ngoài, về phần phối dược, đương nhiên là do Ân Nam Hàn tự tay làm, không có bất kỳ ai được xem, nước phối dược này có vẻ là cơ mật, sau khi nhận ra điểm ấy thì Bạch Phàm lập tức chăm chú nhìn xem Ân Nam Hàn phối dược như thế nào.
Ân Nam Hàn chú ý đến ánh mắt của Bạch Phàm, trong lòng âm thầm gật đầu, vừa bỏ thảo dược vào thùng nước vừa nói, “Nước dược này là phương pháp độc đáo do giang hồ thần y chế tạo, thế nhân hiếm có người biết được, dược hiệu rất thần kỳ, ngâm mình trường kỳ có thể làm cho căn cốt của con người khôi phục đến thời kỳ luyện võ tốt nhất.”
Bạch Phàm vừa nghe vừa gật đầu ở trong lòng, thầm nghĩ đây là thứ tốt, thật sự là thứ tốt.
Sau khi Ân Nam Hàn phối dược xong thì để cho Bạch Phàm ngồi vào, khiến Bạch Phàm cảm thấy rối rắm chính là sau khi hắn ngồi vào thì mới phát hiện cái thùng tắm này có nắp che, nhìn Ân Nam Hàn đem cái nắp có một lỗ thủng úp xuống, nhất thời hắn chỉ còn để lộ phần đầu ở bên ngoài, toàn bộ thân thể đều bị che đậy bởi cái thùng tắm giống như cái ***g hấp thì đúng hơn. Không quá một hồi thì trên trán của Bạch Phàm liền bị mồ hôi che kín.
Lúc đầu Bạch Phàm tưởng rằng chỉ cần chịu đựng một chút là được, nhưng tại sao cứ hấp mãi không dứt thế này, hơn nữa không biết trong nước bỏ thứ thảo dược gì mà dần dần hắn cảm thấy trên người ngứa ngáy khó chịu, giống như có mấy con trùng bò qua bò lại trong thân thể của hắn, cứ như vậy khiến hắn càng thêm gian nan, đợi cho Ân Nam Hàn ra hiệu có thể đi ra thì hắn cơ hồ giống như muốn chạy trốn khỏi cái thùng.
Ân Nam Hàn gật đầu, “Nước dược này càng ngâm lâu càng tốt, nể tình hôm nay là lần đầu tiên ngâm dược của ngươi, về sau thời gian ngâm dược sẽ chậm rãi gia tăng.”
Chậm rãi….gia tăng. Sắc mặt của Bạch Phàm bắt đầu trắng bệch.
Từ đó về sau cuộc sống khổ cực của Bạch Phàm cũng bắt đầu, mỗi ngày buổi tối vừa mở mắt thì sẽ khổ sở đi ngâm nước dược, sau đó phải làm một ít bài tập cho ban ngày, càng đau khổ chính là vì muốn chữ viết của mình xấp xỉ giống Ân Duệ, hơn nữa phải cùng nhau tiến bộ, vì vậy ngay cả ban ngày hắn cũng không thể không khổ luyện viết bút lông. Điều này làm cho vài người trong phòng 509 đều rất ngạc nhiên, vội vàng ngắm trộm một chút, thật sự là rất ra dáng nha, càng kỳ lạ chính là viết chữ phồn thể, rất có tư thế dọa người.
Mấy người ở phòng 509 lúc đầu nghĩ rằng Bạch Phàm chỉ học cho biết, chừng hai ngày là sẽ buông tay, khi bọn họ nhìn thấy Bạch Phàm luyện chữ thì lại tiến lên trêu đùa vài câu, “Không chơi World of Warcraft nữa à, đừng bảo cậu để mắt đến cô nào học bên khoa Trung văn nha.”
Bạch Phàm hoàn toàn không nói một tiếng nào mà chỉ vùi đầu khổ luyện, thời gian dài lâu làm cho mấy người trong phòng 509 đều phát hiện không đúng, đã nhiều ngày như vậy mà Bạch Phàm hằng ngày đều kiên trì luyện tập ít nhất hai tiếng đồng hồ, có đôi khi nghỉ trưa một chút mà hắn cũng tiêu phí thời gian để luyện chữ, chưa bao giờ gián đoạn dù chỉ một ngày, cứ như vậy chữ của Bạch Phàm càng ngày càng tốt, hơn nữa Bạch Phàm còn mượn rất nhiều sách cổ văn ở thư viện, mỗi ngày đều lải nhải ngâm nga.
Bạch Phàm khắc khổ như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ, dù sao hắn ở thế giới bên kia một nửa thời gian, mỗi ngày ngâm dược thì Ân Nam Hàn sẽ tùy tiện hỏi hắn một ít bài vở đã học ở ban ngày, nhưng có trời mới biết người đi nghe giảng vào ban ngày căn bản không phải hắn, vì không muốn Ân Duệ bị dốt nát lại không có tiền đồ cho nên hắn chỉ có thể dành một chút thời gian rãnh rỗi học lại những gì mà Ân Duệ đã học vào ban ngày, nếu không đủ giờ thì chỉ có thể quay về hiện đại tiếp tục học bù.
Bạch Phàm cảm thấy hắn và Ân Duệ quả thật là một cặp cùng hội cùng thuyền, bởi vì hắn biết Ân Duệ kỳ thật cũng bận rộn giống hắn, dù sao phần lớn bài giảng và huấn luyện đều phải hoàn thành vào ban ngày, buổi tối hắn thay thể Ân Duệ có thể nói là thoải mái hơn khá nhiều.
Nhưng không may là hiện tại sắp tốt nghiệp, đã có vài sinh viên bắt đầu đi tìm việc, bận rộn làm luận văn, bận rộn bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tóm lại là vô cùng bận rộn, cũng may bên cạnh Bạch Phàm còn có một cách tay trợ thủ đắc lực, nếu không thì Bạch Phàm thật sự lo lắng hắn không có đủ thời gian.
“Ấy da ~ La Suất, cậu không công bằng không công bằng, vì sao chỉ giúp Bạch Phàm giặt quần áo, tôi cũng muốn nè.” Tiễn Cường nhìn La Suất đang phơi quần áo ở ban công, hắn bắt đầu cất lên giọng nói ghen tỵ.
“Xích qua một bên.” La Suất không hề khách khí đối với Tiễn Cường, cầm lấy một cái quần rồi vẫy nước sau đó treo lên giá, khi phát hiện đây là một cái quần lót màu trắng thì nụ cười trên mặt của La Suất nhất thời trở nên kỳ lạ, không khỏi liếc mắt nhìn Bạch Phàm.
“Các cậu nhất định là có gian tình, nói mau, hai người các cậu từ khi nào thông gian với nhau?” Tiễn Cường hung hăng đấm ngực giậm chân.
“Bây giờ cậu mới biết hả, La Suất đã sớm là người của tôi rồi.” Bạch Phàm nằm trên giường kéo xuống quyển sạch đặt trên mặt, cười một cách cực kỳ khoái trá.
La Suất nghe nói như thế thì trên mặt có một chút nóng ran, nhanh chóng đem hết thảy quần áo phơi xong, sau đó hắn đi vào phòng ngủ, vừa mở máy tính vừa nói, “Bạch Phàm, đã liên hệ về vụ luận văn, đó là một người rất có danh tiếng, giá cũng phải chăng, qua vài ngày nữa thì có thể đem luận văn đến.”
Bạch Phàm cười cười với La Suất, “Vất vả.”
“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn, các cậu thật gian trá, tự mình tìm được mà cũng không nói cho tôi biết.” Tiễn Cường lập tức nhảy dựng lên rồi bổ nhào vào trước mặt La Suất.
“Nè, tự mình gọi điện thoại liên hệ đi.” La Suất bình thản ném cho Tiễn Cường một dãy số điện thoại.
Viết giùm luận văn đã không còn là bí mật gì lớn lao, luận văn tốt nghiệp đại học ít có người chân chính tự mình viết ra, phần lớn đều là gom góp chắp vá từ trên mạng, nguyện ý bỏ chút tiền thì có thể mời chuyên gia viết dùm, tuyệt đối là cao cấp và chất lượng. Bạch Phàm vốn muốn tự mình viết, dù sao cũng sẽ có thành ý hơn. Nhưng gần đây thật sự quá mức bận rộn cho nên hắn chỉ có thể nghĩ ra chuyện này.
Thời gian trôi qua, sắp đến ngày tốt nghiệp, Bạch Phàm cảm thấy thời gian La Suất lượn lờ trước mặt của mình dường như càng ngày càng nhiều, hơn nữa bộ dáng có vài chuyện muốn nói nhưng lại thôi, điều này làm cho hắn rất nghi hoặc, không biết La Suất muốn nói cái gì với mình, nhưng việc học nặng nề vào ban đêm đã lấy đi rất nhiều sức lực của hắn, cho nên hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa. Cho đến khi….La Suất thông báo một câu có thể nói là lời tỏ tình kinh thiên động địa đối với hắn.
Đúng vậy, La Suất tỏ tình với hắn, người anh em tốt cũng là con trai lại tỏ tình với hắn, còn hôn hắn một chút, ý tứ rất rõ ràng, không cho phép hắn có bất cứ nhầm lẫn nào. Bạch Phàm cảm giác tất cả nỗi khiếp sợ dồn lại trong đời của hắn cũng không thể sánh bằng ngày hôm nay.
Bạch Phàm gần như chật vật cự tuyệt, hắn cũng không nhớ hắn đã nói cái gì, chỉ biết thoáng chốc sắc mặt của La Suất trở nên lạnh lùng. Ngay sau đó, đáng lý không vội tốt nghiệp, nhưng Bạch Phàm lại dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành thủ tục tốt nghiệp, rời đi mà cứ như bỏ trốn.
Đúng vậy, hắn bỏ trốn, trốn rất nhanh, hắn nghĩ đây nhất định là một giấc mộng hoang đường, chỉ cần rời khỏi nơi đây thì hắn có thể lãng quên chuyện này.
Bạch Phàm trở lại nhà của cha mẹ rồi ở đó chừng một tháng, đợi bình phục nỗi lòng thì mới rời quê nhà tiến đến thành phố Z để tìm việc, hắn cảm thấy nơi này rất tốt, không ai quen biết hắn, cũng sẽ không chạm mặt La Suất.
Hai tháng đầu ở thành phố Z thật sự rất vất vả, thuê được nhà thì bên trong còn thiếu rất nhiều thứ, phải đi tìm việc làm, đồng nghiệp và hoàn cảnh xa lạ, càng khổ hơn chính là lão sư của Ân Duệ lại càng tăng thêm một lượng lớn việc học, mà Ân Nam Hàn cũng bắt đầu làm cho hắn đứng tấn và dạy cho hắn một ít huyệt đạo của thân thể.
Hết thảy mọi việc cuộn thành một cục rối rắm, Bạch Phàm không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện của La Suất, ban ngày phải thích ứng với công việc, khi rãnh rỗi thì phải luyện chữ đọc sách và nhớ bản đồ huyệt đạo, buổi tối đúng tám giờ ngủ thẳng đến cổ đại, không ngừng bị ngâm nước dược, bị Ân Nam Hàn bắt trả bài, sau đó lại học thêm một ít mới lạ gì đó.
Bạch Phàm cảm thấy hắn đã luyện thành một tuyệt kỹ đệ nhất, dùng biểu cảm và động tác chậm rãi ung dung để hoàn thành vài chuyện phức tạp.
…………
P/S: Cũng may bé Phàm chưa bị bẻ cong, có muốn bẻ cong thì để Duệ nhi giúp nhé :>, đừng liêu xiêu bậy bạ.
.::