Nhị Thế Tổ Và Tình Địch

Chương 12: Chương 12




Ngoại trừ Trương Ngọc Văn, ai cùng không ngờ được rằng vụ làm ăn này đàm phán lại thuận lợi như vậy.

Một giờ sau, lúc họp xong đi ra khỏi phòng hội nghị, ngay cả Lục Thành cũng hoài nghi Trương đại thiếu là đang đùa. Công ty đã phải mất những hai ngày mới chuẩn bị được một chút râu ria cho chuyên án lớn này.

Sau khi biết khách quý hóa ra là bằng hữu của Lục Thành, đám lãnh đạo công ty càng thêm coi trọng Lục Thành, tưởng chừng dứt khoát đem công lao hạng mục này hơn nửa là đều tính cho anh.

Buổi tối trên bàn rượu, Trương đại thiếu bắt ép tiểu trợ lý đáng thương xấu hổ phải lên ngồi thượng vị, chính mình lại chẳng thèm quan tâm để ý gì cứ thế mà chen vào ngồi cạnh Lục Thành.

Bị liên tiếp mời mấy vòng rượu, nghe một bàn lão nhân không ngừng khích lệ “Tuổi trẻ tài cao”, Trương đại thiếu lâng lâng phơi phới càng kính rượu kịch liệt hơn.

Sắc mặt Trương Ngọc Văn vẫn bất biến mà cười cười nói nói thế nhưng đầu đã có điểm chóng mặt.

Bên này còn có người tới mời rượu, Trương đại thiếu ợ một hơi, nhìn người ở trước mắt đang lung lay một vòng, biến thành một cái bóng mơ hồ.

Cậu cười cười với đối phương.

“Lục Thành.” Trương đại thiếu kêu lên.

Lục Thành đang cùng người khác nói chuyện nghe thấy tiếng gọi của ai kia mà quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt của Trương đại thiếu đã thiếu mất vài phần tỉnh táo, hiểu rõ cậu đã bắt đầu say rồi.

Lục Thành thở dài, “Sao?”

Trương Ngọc Văn nâng chén rượu lên, nhét vào trong tay mỹ nhân.

Cậu chỉ là nhìn Lục Thành, không nói gì cả.

Bị ánh mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm trong gang tấc, Lục Thành cuối cùng cũng nhận lấy chén rượu của Trương Ngọc Văn, hướng người mời rượu nói: “Dương quản lí, thật không phải, chén này tôi uống thay cậu ấy vậy.”

Anh vì cái gì mà phải uống chén rượu này cơ chứ? Lục Thành lại nhớ đến cả cái lúc phải vất vả đưa Trương đại thiếu say bí tỉ về nhà đêm hôm nọ. Về cả công lẫn tư, đối với Trương Ngọc Văn anh cũng không có cái nghĩa vụ này, cũng không có tư cách làm những chuyện như vậy.

Cũng may đối phương là người hào sảng, lập tức chấp nhận vụ uống thay này mà cạn chén rượu trên tay. Ngay sau đó cũng không còn ai đến kính rượu Trương Ngọc Văn.

Ăn xong một bàn, mọi người vẫn còn chưa tận hứng. Để tỏ lòng hiếu khách, công ty Lục Thành lại mang khách nhân đi tăng hai, đến phòng KTV.

Trương Ngọc Văn đã gần như dựa hẳn vào người Lục Thành, cũng không để ai khác đến gần hầu hạ cậu, đành để Lục Thành tự mình dẫn cậu ra ngoài.

Hai người đi ra cuối cùng, lúc này cũng không có ai đi thang máy cùng họ.

Trương đại thiếu gia choáng váng mặt mày, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cũng không nhìn ra được hình dạng người bên cạnh. Trong lúc đợi thang máy, cậu dựa hẳn đầu lên vai Lục Thành, thân thủ giữ lấy hông Lục Thành, hơn nửa trọng lượng đều đặt trên người đối phương.

Lục Thành nghiêng đầu nhìn cậu, Trương đại thiếu gia với cái khuôn mặt đỏ gay vì rượu, cũng đang ngẩng đầu, mắt đầy sương mù mơ hồ nhìn Lục Thành. Sợ cậu ngã xuống, Lục Thành đưa tay giữ lấy thân người cậu, hai người dính vào một chỗ ngây ngốc chờ thang máy, thỉnh thoảng lại có người đi qua liếc mắt nhìn.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở.

Lục Thành đỡ Trương Ngọc Văn đi vào, KTV ở trên lầu nhưng Lục Thành lại nhấn nút xuống tầng 1.

“Về nhà thôi.” Nam nhân nói.

“Được.” Trương đại thiếu dưới ánh đèn sáng toét miệng nở nụ cười.

Khó có được lúc Trương Ngọc Văn say rượu mà lại nghe lời như thế này, Lục Thành còn chưa kịp cảm động, Trương Ngọc Văn đột nhiên vươn đến, mở rộng hai tay ôm lấy anh.

“Anh chủ nội, tôi chủ ngoại.”

Trương đại thiếu chôn đầu ở trên vai anh nói.

Lục Thành ho một tiếng, tâm can đều thiếu chút nữa bị Trương đại thiếu khiến cho nhảy ra ngoài.

“Nói cái gì ngu ngốc vậy.” Qua nửa ngày, anh mới cười cười vỗ vỗ người đang dựa vào mình một cái rồi đỡ lấy Trương đại thiếu, “Trương Ngọc Văn, nóng muốn chết, buông tôi ra.”

Trương đại thiếu say rượu, người mêm ra như bún, không chịu động.

Xuống đến tầng 1, cửa thang máy mở ra, người bên ngoài trừng hai mắt nhìn hai nam nhân cao lớn đang dính lấy nhau trong thang máy mà dừng mọi động tác mất nửa ngày.

Người đàn ông tuấn mỹ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập đứng trong thang máy hướng người ở ngoài cười cười, hai tay đẩy người đang dính lấy mình ra xa một chút: “Cậu mà không buông tôi ra thì chúng ta sẽ phải đứng mãi trong thang máy đấy.”

Trương đại thiếu gia nhắm mắt lại, thực không cam lòng mà buông lỏng một tay, còn một tay kia vẫn vững vàng giữ lấy hông Lục Thành. Vừa ra khỏi thang máy, cậu đột nhiên mở mắt ra, quay lại nhìn mấy người kia mà nở ra một nụ cười ác độc, khiến đối phương sợ đến giật mình, vội vội vàng vàng bước vào trong thang máy.

Đi ra khỏi cửa lớn tòa nhà, Lục Thành đang muốn gọi người lấy xe thì bị Trương Ngọc Văn kéo tay lại.

“Đi bộ đi.” Cậu mở mồm yêu cầu.

“Cậu có biết đi bộ xa lắm không.”

“Có xa lắm thì, hức…” Trương đại thiếu ngu hồ hồ vùi đầu vào vai Lục Thành cười nhẹ, “Cũng chỉ có thể xa tới mức sánh cùng thiên địa đi.”

“Tôi sẽ không cùng cậu đi xa đến mức đó đâu.” Lục Thành nói.

Nhưng Lục Thành vẫn theo ý nguyện của Trương đại thiếu, đỡ lấy tên say rượu này mà lung lay lắc lư bước về nhà.

Trương Ngọc Văn say. Nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được lúc người kia nói ra hai chữ “Về nhà” thì đột nhiên tim đập mãnh liệt.

Cậu cũng không biết, tại sao chính mình lại đột nhiên thích Lục Thành như thế.

Hay là, căn bản cũng không phải là đột nhiên như vậy.

Ai mà biết có phải hay không vào nhiều năm trước, mỗi lần Lục Thành và cậu bước qua nhau, lúc cậu luôn theo bản năng mà chú ý đến anh, mà khiêu khích anh, có lẽ đã bắt đầu rồi.

Thời niên thiếu cứ khăng khăng mà hận người này, kỳ thực đến tột cùng có lẽ cũng không hiểu rõ tâm tình của chính bản thân mình đi. Rõ ràng hai người không hề thân thiết, đã nhiều năm cũng không gặp nhưng khi đã gặp rồi thì lại không nhận thấy dù chỉ là một điểm xa lạ. Anh trong ký ức của cậu, rõ ràng cũng chỉ là một bóng dáng mơ hồ không mấy ấn tượng, thế nhưng cậu vẫn luôn luôn nhớ kỹ cái bóng dáng mơ hồ vừa đẹp lại vừa đạm mạc đó.

Cái ấn tượng trong lòng Trương Ngọc Văn vào cái ngày hè khô nóng nọ cũng chỉ chợt lóe lên vào thời khắc đó thôi nhưng lại khiến cậu nhớ mãi không quên.

Lục Thành quay đầu lại, thấy gần sát bên là một đôi mắt mở to yên lặng nhìn mình.

“Không thoải mái sao?” Nam nhân thấp giọng hỏi.

“Lục Thành?” Trương đại thiếu mở miệng hỏi.

Lục Thành bật cười. “Ừ, tôi đây.”

Nghe rõ câu trả lời, người kia lại đột nhiên thỏa mãn mà vui sướng bật cười. Cậu lại gọi lên một tiếng “Lục Thành”.

Lục Thành lại đáp.

Trương Ngọc Văn liên tiếp gọi. Nam nhân nhất nhất đáp lại.

Nguyên lai người này, thực sự lại ôn nhu như thế.

Thế nhưng Trương Ngọc Văn, dưới bóng đêm thanh lương, tâm lại có chút đau đớn.

Nếu như thời gian có thể trở về lúc bọn họ mười mấy tuổi, cậu nhất định sẽ đến bên anh, không để cho bản thân trễ nải nhiều thời gian như thế này.

Hai người cứ thế bước đi cùng nhau trên đường mặc cho người qua kẻ lại, một lúc lâu sau, Lục Thành lại đem Trương Ngọc Văn cõng một đoạn. Trương đại thiếu say bí tỉ thư thư phục phục trên lưng Lục Thành, một người toàn mùi rượu.

Lục Thành nói với cái cằm đang đặt ở trên vai anh: “Cậu thật là nặng.”

Nhưng anh vẫn cứ cõng người nọ đi cả một đoạn đường dài, vẫn khí định thần nhàn như vậy.

“Được cõng bản thiếu gia…hức… là vinh hạnh của anh.” Trương Ngọc Văn nấc một cái, mắt đều không mở ra được, cũng coi là chuyện đương nhiên mà tùy ý để Lục Thành cõng, chậm rãi lắc lư trong gió đêm.

Người đi đường dần dần ít đi, trở nên vắng lặng, Lục Thành cuối cùng đem Trương đại thiếu ngồi xuống một cái ghế đá ngoài công viên. Trương Ngọc Văn ngã người vào cái ghế lạnh lẽo mà cứng rắn mấy phút rồi khẽ nâng mí mắt. Nam nhân đang ngồi bên cạnh hút thuốc, áo khoác mở rộng, bóng dáng mơ hồ dưới bóng đêm có vẻ an nhàn mà lại khiến người khác rung động.

Trương Ngọc Văn kéo áo Lục Thành, ý muốn anh tiến đến gần cậu.

Lục Thành nghiêng thân thể, dựa gần vào một chút đã che đi toàn bộ ánh đèn đường chiếu lên mặt Trương Ngọc Văn, khiến cậu bị bao phủ một mảnh vuông trong bóng tối.

“Hiện tại cảm giác thế nào?” Lục Thành cúi đầu, nhìn lại cặp mắt đen như mực kia của Trương Ngọc Văn.

Người dưới thân giơ tay rút điếu thuốc trong miệng anh ra, Lục Thành tưởng rằng Trương Ngọc Văn là muốn hút thuốc thế nhưng Trương đại thiếu lại vung tay một phát ném điếu thuốc đi, một đường vòng cung tiêu thất trong bụi cỏ phía sau ghế.

Trong miệng Lục Thành đột nhiên truyền đến mùi rượu nồng nặc, cái vị đạo này dường như đã trải qua thêm một quá trình lên men từ miệng Trương Ngọc Văn, so với rượu anh uống trước đó lại có thêm tư vị càng say lòng người.

Trương Ngọc Văn tóm chặt lấy cổ áo Lục Thành kéo xuống, nhượng anh hoàn toàn gần kề mình. Tay kia của cậu đặt sau gáy Lục Thành, ngay lúc đối phương đang do dự, cậu chạm môi anh há mồm cắn cắn.

Trương đại thiếu vẫn không tính là ôn nhu, nhưng nhiệt liệt triền miên. Cậu trực tiếp tách hàm Lục Thành ra, không để cho đối phương có cơ hội cự tuyệt, đầu lưỡi đã vươn vào khoang miệng của Lục Thành, tại không gian ấm áp đó mà thỏa mãn khỏa lộng, cùng đầu lưỡi Lục Thành tương giao.

Đầu lưỡi giao triền, tình ý nồng đậm, hai người thở phì phò mà không có ý buông nhau ra, càng hôn càng sâu.

Trương Ngọc Văn trong lúc hôn nồng nhiệt, phát ra một tiếng cười đắc ý.

Hai đầu lưỡi như quá giang chi long, ở trong miệng Lục Thành, cùng một chỗ mãnh liệt triền miên trao đổi nước bọt hòa cùng hơi thở.

Không khí bốn phía phảng phất đều vì vậy mà nóng lên.

Vẫn cứ ôm hôn kịch liệt, Lục Thành đang ngồi ở bên cạnh Trương Ngọc Văn, chậm rãi chuyển sang tư thế dễ dàng hơn cho hai người hôn môi, anh vươn tới đè lên Trương Ngọc Văn.

Lục Thành thuận thế ôm lấy lưng người dưới thân, hạ thân dính sát vào nhau. Lúc môi lưỡi vẫn đang không ngừng dây dưa, đảo khách thành chủ, hung hăng ra sức liếm mút lưỡi Trương Ngọc Văn, mang theo một đường triền miên, để lưỡi không ngừng chiếm đóng khoang miệng của một người khác mình.

Bóng đêm tịch liêu. Những người đi qua nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lại nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Vốn người bắt đầu là cái người đang say bí tỉ kia, thế nhưng Trương đại thiếu lại phải thua trận, thở hổn hển buông ra trước.

Lục Thành chậm rãi rời khỏi miệng cậu, một đường thối lui, một đường liếm dịch thủy bên mép Trương đại thiếu.

Cuối cùng hôn “Thu” một tiếng trên môi cậu rồi rời hẳn.

Lục Thành đứng lên, lại khôi phục thành dáng dấp bình tĩnh ung dung, Trương đại thiếu miễn cưỡng khẽ nâng mắt, mờ mịt nhìn anh.

“Còn đi được nữa không?”

Nam nhân nắm tay của Trương Ngọc Văn, đưa cậu từ trên ghế dài kéo lên dựa vào chính mình.

Trương Ngọc Văn lại nhìn nhìn một chút rồi giật lấy tay của Lục Thành, ngón tay đan vào ngón tay, cố giữ lại lòng bàn tay của anh thật chặt.

Lục Thành không có đẩy cậu ra, để cậu dựa vào vai mình.

Có một số việc, gạt được người khác, không lừa được chính mình.

Ở nơi tối tăm này, tâm của Lục Thành có chút hỗn loạn. Trong lòng bàn tay là một bàn tay ẩm ướt mồ hôi của một người đàn ông khác, mang theo nhiệt độ ấm áp.

Trương Ngọc Văn dùng sức cầm lấy tay anh, chỉ sợ nếu mình không cẩn thận là người kia sẽ ngay lập tức tiêu thất.

Công viên này ở khá gần nhà Lục Thành, xa xa đã có thể thấy ánh đèn lóe lên từ khu nhà.

Mãi cho đến đi tới dưới lầu nhà trọ, vào thang máy, Trương Ngọc Văn cũng không buông tay Lục Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.