Nhị Thế Tổ Và Tình Địch

Chương 16: Chương 16




Trương Ngọc Văn ở bên này ngây ngốc một tuần rồi mới hấp tấp vội vàng gói gói ghém ghém đồ đạc bay đi Châu Phi. Lục Thành được công ty cử đi đại diện đưa cậu ra sân bay. Anh trực tiếp một đường đưa cậu lên trên phi cơ ở sân bay tư nhân vào nửa đêm.

Trương Ngọc Văn đứng dậy vào buồng vệ sinh, tiện thể lôi theo Lục Thành. Hai người chen chúc nhau ở địa phương chật hẹp, Trương Ngọc Văn một tay ôm lấy thắt lưng Lục Thành, một tay nhéo cằm đối phương.

“Đến đây hôn tạm biệt cái nào.” Trương đại thiếu hơi thở vừa đến gần, Lục Thành ngay lập tức liền mở miệng đón lấy.

Hai người hôn đến khó mà rời nhau ra được, bên ngoài lại không cho chút mặt mũi nào mà giộng cửa thùng thùng: “Thiếu gia, máy bay chuẩn bị cất cánh.”

Trương đại thiếu giờ đây đúng là dục hỏa đốt người, thực muốn trói Lục Thành lại mà lăn lộn một trận. Thế mà người bên ngoài không biết ý nhiễu loạn, khiến cậu bất mãn nhăn mi. Cuối cùng cậu đành hung hăng làm loạn một phen trong miệng Lục Thành rồi lui ra, hai người sửa sang lại y phục xốc xếch.

Lục Thành nhìn thoáng qua hạ thân Trương Ngọc Văn đính khởi trướng bồng, bỡn cợt cười: “Vậy chỗ này em tính sao?”

Nam nhân trong ánh mắt tràn đầy ý tứ câu dẫn, Trương đại thiếu vốn đã muốn đi ra ngoài giơ tay lên liếc xem đồng hồ.

“Mười phút nữa.”

Nói xong, cậu một bả đè lại Lục Thành, gió cuốn mây tan lập tức nhanh nhẹn kéo khóa quần của hai người rồi đem quần tụt xuống đến đùi.

“Tôi TM yêu anh chết mất.”

Nam nhân cắn cắn cổ Lục Thành, đặt anh lên tường, tay bắt giữ côn thịt lộ ra bên ngoài, không dằn nổi mà động.

“Nga, yêu đến bao nhiêu?”

Lục Thành phát ra một tiếng cười hỏi, mặc cho Trương Ngọc Văn ở trên người mình làm xằng làm bậy, hai tay anh chuyển về phía sau, nâng lên cặp mông đĩnh kiều lộ ra hơn nửa của cậu, khiến hai người càng dán sát vào nhau hơn.

“Tôi hận không thể đem anh ra ăn.”

Trương Ngọc Văn thở hổn hển vào cổ Lục Thành, một chân cậu chen vào giữa hai chân Lục Thành, khiến động tác trên tay càng thêm dễ dàng.

Cậu muốn mở miệng bảo anh cùng mình đi Châu Phi, để anh mỗi thời mỗi khắc đều có thể ở bên cạnh mình. Thế nhưng cậu không có biện pháp mở miệng. Cậu cho tới bây giờ đều rất rõ ràng người trước mặt này cũng là một người đàn ông có ý nghĩ riêng của bản thân, có việc muốn làm, Trương Ngọc Văn không muốn vì sự ích kỷ của mình mà khiến Lục Thành buông bỏ sự tồn tại mạnh mẽ của riêng bản thân anh. Cậu rất thích rất thích anh, nhưng cũng bởi vì cái người này là Lục Thành nên Trương Ngọc Văn không thể tùy hứng như vậy.

Trương Ngọc Văn dần hôn xuống, hướng đến áo sơ mi của Lục Thành, cắn lấy nút áo đầu tiên, dùng răng xé rách khai mở cuồng liệt như dã thú.

Nam nhân thở dốc bật cười: “Trương Ngọc Văn, bộ quần áo này tốn không ít tiền đâu.”

Trương Ngọc Văn đang cắn lên xương quai xanh Lục Thành, hướng mắt lên, cùng ánh mắt Lục Thành tương giao. Cậu đột nhiên lộ ra một nụ cười, mang theo khí chất thường thấy ở Trương đại thiếu lại như có điểm bất đồng quyến rũ mị hoặc, khiến tâm can Lục Thành khó kiểm soát mà nảy lên “Thùng thùng”.

“Ngô ── ”

Xương quai xanh bị hai hàng hàm răng cắn lấy, cũng không biết Trương đại thiếu đến tột cùng sử dụng bao nhiêu lực đạo, khiến Lục Thành cảm giác một trận đau rát.

“Em là cẩu sao…”

Bàn tay đang nắm lấy hạ thân tăng nhanh động tác, đồng thời tăng thêm lực đạo. Mấy đầu ngón tay Trương Ngọc Văn theo trụ thể đi xuống, đột nhiên dò vào chỗ túi nang, không chút nào thương hương tiếc ngọc bá đạo vuốt ve vài cái, đem bộ phận tương đồng của bản thân cùng nó nhét chung một chỗ. Cậu một tay để hai nhục trụ hầu như không thể cầm nổi chạm chạm ma sát, tay kia dọc theo chúng mà xoa nắn trên dưới.

“Liền mười phút đi.” Lục Thành gục đầu xuống, đột nhiên đưa ra một tay, cùng nắm lấy tay Trương Ngọc Văn, khiến hai tiểu huynh đệ càng thêm chặt chẽ thân mật.

Ở nơi hôn ám mà dây dưa quấn quít, động tác của hai người trở nên thô bạo, Lục Thành tìm đến môi Trương Ngọc Văn, trong không khí khô nóng mà vươn lưỡi cho nhau.

Người bên ngoài lại thúc giục. Không khí thân mật cuối cùng cũng nổ tung, hai người đồng thời thở mạnh, cùng giơ lân bàn tay dính đầy trọc dịch.

Lục Thành lau sạch sẽ tay của hai người, giúp Trương Ngọc Văn sửa sang lại y phục, thấp giọng nói.”Tôi đi đây.”

Anh mở cửa ra, bên ngoài là tiểu trợ lý của Trương Ngọc Văn. Lục Thành trong ánh mắt mờ mịt bất minh của anh ta mà bước ra ngoài.

Trương Ngọc Văn không nói lời gặp lại với Lục Thành. Cậu minh mục trương đảm ở cùng Lục Thành trong buồng vệ sinh lâu như thế, điều này có nghĩa bão tố sắp đến rồi. Cậu cần hành động để cho người đàn ông cậu yêu một câu trả lời thỏa đáng. Cậu muốn được quang minh chính đại kề vai sát cánh cùng anh, với tư cách là người yêu, là bạn đời chứ không phải là gì khác.

Trương Ngọc Văn kéo cửa đi ra, người ngoài cửa còn đang đứng đó.

“Thiếu gia…”

“Không cần hỏi, ” Trương Ngọc Văn cài nút áo, không liếc một cái, nghênh ngang đi ra ngoài, “Trong đầu của cậu nghĩ cái gì thì nó chính là như thế.”

——-

Sau khi Trương Ngọc Văn rời đi, cuộc sống của Lục Thành lại khôi phục như trước. Thế nhưng lại có chút khác biệt. Bất luận anh làm gì ở đâu cũng nhớ đến Trương Ngọc Văn, ngay cả khi cùng bằng hữu uống rượu với nhau, nói đến chuyện tình của bạn gái người ta, Lục Thành đều nhớ đến khuôn mặt vừa lười biếng vừa lưu manh của người nọ.

Trương Ngọc Văn mỗi ngày đều gọi điện cho Lục Thành. Cậu luôn miệng kể lể cho anh một đống đề tài câu chuyện đa dạng, khiến cho Lục Thành thường hận không thể lập tức đến Châu Phi, ở trên đại thảo nguyên rộng lớn không người mà đặt cậu dưới thân làm cho thỏa sức.

Tối hôm đó, Lục Thành ở bên ngoài uống rượu xã giao đến khuya còn chưa về, ở cuộc vui chơi anh có mấy lần nhìn nhìn điện thoại khiến những người xung quanh không có hảo ý ép cung anh “Thẳng thắn sẽ khoan hồng”.

Lúc về đến nhà cũng đã hơn 1 giờ sáng, Lục Thành tắm xong nằm trên giường chống chọi với cơn buồn ngủ để đọc chút sách nhưng lại không tập trung được. Đồng hồ trên tường cũng đã chỉ hai giờ rưỡi, bên ngoài bóng đêm sâu trầm. Lục thành để sách xuống, cầm điện thoại lên, gọi cho Trương Ngọc Văn.

Điện thoại không có ai nhận.

Lục Thành chưa bao giờ nghĩ đến có lúc mình lại không thể ngủ được vì nhớ một người như thế này. Ngày hôm sau anh cố lấy chút tinh thần để đi làm thì bị tiểu trợ lý nhìn ra khuôn mặt ủ rũ.

“Tiểu Lục quản lý, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần, ” Lục Thành tiếp nhận cốc cà phê, nhu nhu mi tâm: “Bảo Đinh Sở đem mấy nhân viên vật tư đi chuẩn bị đón khách vào buổi chiều cho tốt đi..”

Chờ trợ lý đi ra, Lục Thành lại cầm điện thoại lên. Anh đã có chút lo lắng không biết chỗ Trương Ngọc Văn có chuyện gì không.

Lần này dĩ nhiên tiếp thông.

“Trương Ngọc Văn?”

“Ừ, tôi đây, ” Thanh âm Trương đại thiếu vẫn bình thường vô cùng, chỉ có chút giọng điệu mịt mờ buồn ngủ: “Lục Thành?”

Đến giờ, tâm của Lục Thành mới được buông lỏng xuống.

“Em đanh ngủ trưa sao?” Bên này buổi sáng chín giờ, thì bên kia đang là sau trưa. Trương Ngọc văn cũng không có thói quen nghỉ trưa khiến Lục Thành có chút nghi hoặc.

Đúng vậy a, tối hôm qua bận rộn suốt một đêm, sáng sớm mới bắt đầu ngủ.” Người bên kia phát ra giọng mũi, liêu nhân như tiểu động vật.”Xảy ra chuyện gì?”

“Ngày hôm qua em có gọi một cuộc điện thoại cho tôi.” Nam nhân thành thật thừa nhận: “Tôi tối hôm qua một đêm không ngủ.”

“──” người bên kia chợt tỉnh táo: “Lục Thành ── anh có biết bây giờ tôi muốn làm gì nhất không.”

Lục Thành dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng anh cũng không định trả lời, chỉ thấp giọng nói với cái điện thoại: “Trương Ngọc Văn, chiếu cố tốt chính mình.”

Quan hệ hai người phát triển nhanh đến vượt bậc, ngọt đến phát ngấy, ngay cả khi cách nhau cả một đại dương to lớn, mỗi ngày đều ngọt ngào ân ái, mệt Lục Thành cũng nhanh thích ứng như vậy. Tuy rằng anh vốn cũng là một nam nhân ôn nhu.

Người bên kia đã không có buồn ngủ nữa, cậu phảng phất như thì thầm bên tai Lục Thành, “Lục Thành… Anh có biết hay không, tôi thực sự rất yêu anh.”

Lục Thành dường như thấy cậu đang ở đây, nhẹ chạm đến mặt anh, hơi thở phả lên tai anh, ôm lấy thân thể anh, thế nhưng trước mắt chỉ là cái điện thoại.

“Tôi biết.” Anh nói: “Tôi cũng vậy, Trương Ngọc Văn.”

Trương Ngọc Văn ra lệnh, “Nói đi.”

“Nói gì?” Nam nhân không kịp phản ứng.

“Nói anh yêu tôi, nói mau!”

Trương Ngọc Văn đột nhiên bắt đầu nôn nóng, nóng lòng tìm chứng cứ, thanh âm đều đột nhiên thay đổi.

“Tôi yêu em.” Nam nhân nói.

Đây là lần đầu tiên anh nói lời yêu với Trương Ngọc Văn, tuy rằng bọn họ bắt đầu yêu nhau chưa lâu nhưng anh có cảm giác bọn họ đã cùng một chỗ lâu lắm rồi. Chỉ là cho tới bây giờ đều là Trương Ngọc Văn chủ động. Dù gì thì đại thiếu gia cậu hành động nhanh mạnh đến nỗi không ai có thể vượt qua cậu. Lục thành đôi khi cũng cảm thấy mình thực sự bại bởi người này.

“Lục Thành, tôi sẽ không bao giờ buông anh ra đâu, ” Trương đại thiếu hạ giọng, phảng phất như đang nói cho chính cậu nghe.”Chỉ bằng việc anh cũng yêu tôi muốn chết.”

Lục Thành giờ đây không nhìn thấy được thần tình của Trương Ngọc Văn nhưng trong lòng anh mơ hồ biết, Trương Ngọc Văn bên kia sợ là thực sự xảy ra chuyện.

Có liên quan đến họ.

“Tôi mới không yêu em muốn chết.” Nam nhân ôn nhu cười: “Tôi sẽ sống tốt mà yêu em.”

“Hắc, anh cái tên hỗn đản này, ” Trương đại thiếu ở bên kia xoay người rời khỏi giường, “Mặc kệ thế nào, Lục Thành, anh phải tin tưởng tôi.”

“Tôi tin em, tôi cũng đã nói rồi.” Nam nhân im lặng câu dẫn ra khóe môi: “Mặc kệ chuyện như thế nào, tôi đều ở đây.”

Đêm trước bão đều là một đêm yên ắng.

Ngoại trừ Trương đại thiếu gọi tới, ngày trước là mỗi ngày gọi điện, giờ là cách tam soa ngũ (thường xuyên nhưng ít thường xuyên hơn ‘mỗi ngày’)

Có đôi khi Lục Thành gọi đến, Trương Ngọc Văn đều đang mệt mỏi bận rộn. Lục Thành không hỏi qua có sự tình gì cũng không bao giờ nói qua sẽ giúp cậu san sẻ gánh nặng.Bàn về cách xưng hô:

Thực sự thì Tiếng Việt tương đối phức tạp so với một số ngôn ngữ khác mà mình biết, đặc biệt là cách xưng hô. Chẳng như Tiếng Anh hay tiếng Trung, chỉ có I – You hay wo – ni, đơn giản, có khi lúc mình chửi đểu cũng chả nhận ra, như tiếng Việt chuyển sang gọi mày là thôi xong rồi *cười*. Thế nhưng mình lại thích đa dạng như Tiếng Việt vì qua cách xưng hô cũng phần nào tỏ ra tình cảm, cảm xúc của người gọi (may Tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ, nếu mà là ngôn ngữ thứ hai thứ ba thì học đến mệt).

Ờ, cơ mà đến lúc edit thì mệt chết. Thay đổi xưng hô cũng kỳ mà không thay cũng kỳ. Mình có quen hai đứa bạn từ lúc bọn nó quen nhau cho đến lúc thành đôi thành cặp, bạn nữ lớn hơn bạn nam 1 tuổi. Nghe bọn nó chuyển từ mày tao sang anh em thấy cũng hơi kỳ kỳ vì không quen nhưng lại thấy tình cảm hẳn ra khiến mình cũng hơi GATO (hình như không mấy liên quan)*cười*.

Thế nên mới quyết định chuyển cách gọi thụ của công từ ‘cậu’ sang ‘ em’ thôi. Ban đầu định anh anh em em đi nhưng có bạn comment bảo giữ nguyên được không, mình cũng đắn đo suy nghĩ, đến lúc dịch thấy anh anh em em thì nghe ngấy quá mà tôi tôi cậu cậu thì lúc nói lời yêu lạnh chết đi được. Đành thế đi *cười*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.