Nhị Thế Tổ Và Tình Địch

Chương 20: Chương 20




Sau khi đến Mỹ, hai người ở lại khách sạn đã an bài trước đó. Vừa qua hai ngày đúng lúc có tiệc rượu, là tụ hội mừng sinh nhật của bằng hữu Trương Ngọc Văn.

Một thân trang phục chính trang, hình ảnh Trương đại thiếu thay đổi hoàn toàn, cho dù khuôn mặt còn xanh xanh tím tím, toàn thân vẫn tỏa ra mị lực của một vương tử chính thống.

Sửa sang tút tát lại bản thân xong, nam nhân quay người lại nhìn nam nhân của mình. Lục Thành đang ngồi trên ghế salon nhìn cậu, trong tay cầm điều khiển từ xa nhưng đối với tiết mục trên TV căn bản không thấy.

Tầm mắt trực tiếp mà nóng rực, khóe miệng còn câu lên một cái cười yếu ớt.”Sao vậy, nhìn đến ngây người?” Trương Ngọc Văn đi tới trước mặt anh, cúi người cho nam nhân một cái hôn.

Hai người đã nói chuyện yêu đương được mấy tháng rồi nhưng vẫn chưa bao giờ cùng nhau công khai lộ diện. Lúc này đây, mục đích Trương Ngọc Văn muốn mang Lục Thành đi cùng đến tiệc rượu của đám bạn bè vô cùng rõ ràng.

Lục Thành cũng coi như có nhiều kinh nghiệm xã giao từng trải nhưng đây là lần đầu tiên tham gia tiệc rượu tư gia thượng lưu thế này, mới phát hiện trong TV diễn không chút nào khoa trương, thậm chí căn bản còn không bằng một phần mười trước mắt.

Nói là biệt thự, kỳ thực giống như một tòa thành, lớn đến khoa trương.

Trương Ngọc Văn không có tận lực giới thiệu quan hệ của mình và Lục Thành với những người quen biết. Trong nước, Trương lão gia tử đã làm huyên náo lợi hại đến như vậy, ở Mĩ bên này người quen từ lâu trong lòng đã biết rõ.

“A, ” chủ nhân tiệc rượu ngồi cách đó không xa liếc mắt nhìn Lục Thành bên này, cầm ly rượu cười nói với Trương Ngọc Văn ở trước mặt, “Cậu muốn chọc giận lão cha hay sao hả, lại còn quang minh chính đại như vậy, không sợ lại bị lôi về?”

“Tôi biết rõ lão già nhà tôi ” Trương Ngọc Văn lắc lắc cái ly trong tay, nhún vai nói: ” Lão cũng biết tôi, cho dù có bắt tôi về thì cũng chẳng làm được gì.”

“Thế nên ông ấy đã buông tha cậu rồi?” Đối phương có chút kinh ngạc.

“Hừ, thế cậu nghĩ tôi sao mà trốn đến đây dễ như vậy?” Trương đại thiếu nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng, ” Cậu biết mà, người lớn tuổi dễ giận dỗi, sẽ không dễ dàng trực tiếp thả ra như thế ── đương nhiên, đại giới là phải trả.” Cậu chỉa chỉa mặt mình.

Đối phương ha ha cười vài tiếng, cùng Trương Ngọc Văn cụng ly: “Vậy tôi đây chúc cậu hạnh phúc.”

Cùng Trương đại thiếu hàn huyên thêm vài câu, đối phương liền đứng dậy đi bắt chuyện với các khách nhân khác. Trương Ngọc Văn để ly xuống đi tới bên người Lục Thành, cùng anh ngồi xuống.

“Không nghĩ tới anh lại thích ăn đồ ngọt.” Câu nhìn đến phía trước nam nhân đều là các món điểm tâm ngọt.

Lục Thành nhìn cậu cười, đồ ăn trong tay tiện đưa vào trong miệng Trương Ngọc Văn.

Ánh đèn sáng ngời chiếu sáng đình viện như ban ngày, đám người xa xa rộn ràng náo nhiệt, Trương đại thiếu tại đây ánh sáng sáng ngời nhai nhai hai cái, nam nhân vẫn cười nhìn cậu. Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, trên môi tràn đầy vị ngọt, Trương đại thiếu nhẹ nhàng hướng tới muốn cùng môi người đối diện dán cùng một chỗ.

“Anh cũng nếm một chút đi.” Nói xong, lưỡi Trương Ngọc Văn liền tiến vào trong miệng ấm nóng của nam nhân.

Nam nhân bị đè xuống hôn môi mặc dù nghĩ làm vậy trước mặt mọi người có chút không thích hợp, nhưng Trương đại thiếu rất nhanh đã hôn tới. Lục Thành cuối cùng cũng nhắm mắt lại, ôm lấy lưng Trương Ngọc Văn.

Hai người đang lúc hôn nhau khó chia lìa, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng cười lạnh.

“Ôi, thực sự là tình ý kéo dài mà.”

Hai người mở mắt, Lục Thành giương mắt liền có thể thấy người đứng phía trước bọn họ, đang lộ vẻ thần tình khinh miệt nhìn chằm chằm bọn họ.

Trương đại thiếu buông Lục Thành ra, xoay người đứng lên, ngón tay đặt lên trên môi, ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) nhu nhu, mí mắt nâng lên,”A, nguyên lai là Ôn thiếu gia.”

“Mới có hơn một năm không gặp, Trương đại thiếu lại có ngoạn ý nhi mới rồi (ngoạn: chơi đùa, ngoạn ý nhi: coi như là đối tượng chơi bời đi), có luyến tiếc đại mỹ nhân này không, cùng hảo huynh đệ chia xẻ chút chứ?”

“Ngoạn ý nhi?” Trương đại thiếu thiêu thiêu mi, kêu một tiếng, “Lục Thành.”

Nam nhân bên cạnh đứng lên, cao gầy tuấn mỹ, nhưng đối với người không có hảo ý đối diện, toàn thân đều tản ra cảm giác áp bách không nói rõ.

“Nói cho hắn biết, chúng ta là có quan hệ gì.”

Trong lúc Trương Ngọc Văn đang cười đắc ý, nam nhân có khuôn mặt đẹp như nữ nhân hướng người trước mặt nói, “Hắn là nam nhân của tôi. Tôi cũng là nam nhân của hắn.”

Nói xong anh quay đầu lại, Trương Ngọc Văn vẫn còn lộ vẻ mặt như ý mà cười. Lục Thành liền tiến tới chỗ cậu, hai người sóng vai dựa chung một chỗ, “Chỉ có hắn mới ngoạn được tôi.”

——

Chơi đến nửa đêm hai người mới trở lại khách sạn, thẳng tiến vào trong chăn Trương Ngọc Văn mới ôm Lục Thành, “Mỹ nhân, anh thỉnh thoảng thật đúng là nói được những câu kinh người.”

Tuy rằng cuối cùng là đến Nam Mĩ, nhưng Trương Ngọc Văn rõ ràng đã đem toàn bộ hành trình an bài thỏa đáng. Ở Mĩ đi loanh quanh chơi bời mấy nơi, tham gia các loại tiệc tùng, bên người đều được bồi bởi tuấn mỹ nam nhân.

Trương Ngọc Văn không chỉ đơn giản come out, mà còn hận không thể cho toàn thế giới đều biết người nam nhân tên Lục Thành này là của cậu.

Lục Thành ở bên cạnh Trương đại thiếu, đột nhiên lại trở nên nổi tiếng, đủ loại đồn đãi nổi lên bốn phía, là Ngưu lang của Trương gia. Nam nhân lúc này đang ngồi trên ghế salon xem TV, nghe Trương đại thiếu đang nằm trên đùi anh hăng hái dâng trào kể chuyện của hai người trong miệng người khác thành như thế nào.

“Có một điểm tôi phải thừa nhận bọn họ nói đúng, ” Trương Ngọc Văn ngắm nhìn đường cong quai hàm Lục Thành, “Nếu như không phải anh thì hiện tại tôi vẫn còn thích nữ nhân.”

“Đem tôi bẻ cong, phải trả giá gì chứ nhỉ?”

Lục Thành cười, bàn tay chế trụ cằm Trương đại thiếu: “Trương thiếu gia, vậy em muốn tôi thế nào?”

Trương Ngọc Văn trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt, từ trên đùi nam nhân bò dậy, miệng tiến vào lỗ tai nam nhân nói nhỏ, “Làm Ngưu lang không phải là nên hảo hảo hầu hạ kim chủ sao?”

“Lẽ nào tôi không hảo hảo hầu hạ em sao?” Nam nhân nghiêng đầu buồn cười, khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt, Trương Ngọc Văn hô hấp chậm rãi nóng lên nhào lên trên gò má Lục Thành.

Hai người giao truyền khí tức ấm áp chỉ yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Lục Thành thu hồi nhãn thần: ” Tôi nghĩ phải cùng em bảo trì chút cự ly.”

“Cái, cái gì?!” Đột nhiên bị nói như thế nam nhân không thể tin há to miệng: “Anh tên hỗn đản này, nhanh như thế đã bắt đầu chán ghét bản thiếu gia?!”

Lục Thành đẩy cậu ra, thối lui đến góc sô pha, bộ dạng phục tùng cười nói: “Ý của tôi là, tôi không muốn tùy thời tùy chỗ phát thú tính.”

Trương Ngọc Văn than thở khoanh tay: “Anh nằm xuống để mặc tôi bài bố là được rồi, tôi không ngại tùy thời tùy chỗ phát tình với anh.”

“Bị cậu ‘hầu hạ’ tôi sẽ áy náy.” Lục Thành đứng lên, không bị mê hoặc, cũng không chịu thỏa hiệp, anh hỏi Trương đại thiếu đang có vẻ mặt sinh sự: “Tôi đi làm ít đồ ăn, em muốn ăn gì?”

“Tôi muốn ăn gì nhất chẳng lẽ anh lại không rõ sao?” Nam nhân còn ngồi trên ghế sa lon bất mãn rầm rì.

—–

Trương Ngọc Văn không vội đi Nam Mĩ, Lục Thành cũng sẽ không gấp.

Ở công ty trước kia tuy rằng đã đi rồi là sẽ không trở về, nhưng Trương đại thiếu định mời Lục Thành tham gia hội nghị tổng kết công trình cuối năm.

“Tuy rằng tôi rất muốn đem anh nuôi ở chốn khuê phòng, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.” Trương đại thiếu có chút tiếc nuối.

Trương Ngọc Văn đi đâu cũng kéo Lục Thành đi cùng, làm gì có ý muốn nuôi người ta ở chốn khuê phòng cơ chứ.

Đắm chìm trong ái tình khiến Trương đại thiếu đi đâu đến đâu cũng rạng rỡ vô cùng, toàn thân đều tản ra hơi thở luyến ái tình cảm, làm cho nam nhân bên người nhìn thì bình tĩnh anh tuấn thường thường cũng không nhịn được muốn mặc kệ người chung quanh, trực tiếp đặt cậu dưới thân mà làm.

Chân chính muốn đem đối phương nuôi trong khuê phòng thực chất chính là Lục Thành đi. Anh đối với chuyện này có chút đau đầu, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình thích một người đến cái tình trạng này.

“Anh có biết trước đây vì sao tôi lại cố sống cố chết tranh cái dự án này không?” Trương Ngọc Văn mở ra mui xe, bầu trời trong xanh dần dần lộ ra.

Lục Thành ngồi bên cạnh nghiên cứu bản đồ ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên: “Ừ? Nguyên lai ngoại trừ kiếm tiền, còn có nguyên nhân khác?”

Trương Ngọc Văn khẽ cười một tiếng, “’ Con đường ngắn nhất đến Patagonia’, tôi lúc mười mấy tuổi thì xem qua bức họa đó.”

Trương đại thiếu thuở thiếu thời, trong lòng lần đầu tiên cực kỳ có hứng thú muốn đi đến một nơi. Có lẽ chỉ có ngày đó, cậu từ bức tranh kia mà cảm nhận chình là mình, một mình đến cái địa phương nọ ở Ác-hen-ti-na. Khi đó, thế giới ngoại trừ mình, ai cũng không có.

Lục Thành biết, trong xương cốt Trương Ngọc Văn có một loại lãng mạn, không có bất cứ quan hệ gì đến xuất thân của cậu. Nếu như không phải xuất thân từ gia đình như vậy, có lẽ hôm nay Trương Ngọc Văn đã là một hoạ sĩ, ca sĩ, thậm chí là một thi nhân lưu lạc. Trương Ngọc Văn giống như một thiếu niên có mơ ước có mộng tưởng, khiến Lục Thành sinh ra mê muội, không kiềm chế mà sinh ra ôn nhu từ trong cốt tủy đối với cậu.

Người như vậy là người anh yêu nhất.

Anh yêu sự chân thành của cậu, thương cậu đến không kiềm chế được, cậu thông minh lười biếng, cũng không muốn người khác biết đến sự lãng mạn ngây thơ trong nội tâm mình.

Lục Thành biết, một Trương Ngọc Văn như vậy, chỉ có chính mình mới có quyền hiểu rõ. Nghĩ thế, lòng của nam nhân lại có một cảm giác tràn đầy không nói rõ.

Bản thân anh so với Trương Ngọc Văn có lẽ có sự thua kém, thế nên sau này anh sẽ giúp đối phương thực hiện giấc mộng của bản thân, lúc đó anh mới có thể xuất hiện trong bức tranh vốn chỉ có một người kia.

Lúc này bọn họ đang ở Chi Lê, thân xe đều là bùn đất thuộc về đảo Phục Sinh Hanga Roa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.