Nhị Thế Tổ Và Tình Địch

Chương 8: Chương 8




Trứng đà điểu siêu lớn được nướng chín bởi ánh mặt trời ở trên tảng đá là một điều vô cùng mới mẻ đối với Trương Ngọc Văn.

Trứng chín được sáu bảy phần thành lòng đào hấp dẫn, Lục Thành ngồi chồm hổm cầm dao chia trứng thành mấy khối, Trương đại thiếu gia cầm lên ngay một khối, lòng đỏ trứng trực tiếp chảy ra ngay trên đầu ngón tay cậu. Trứng vào trong miệng, hương thơm ngập tràn lên cả khoang mũi Trương Ngọc Văn.

Hai người phân chia xong quả trứng, Lục Thành thu dao cất đi, ngay lúc chuẩn bị đứng dậy thì vừa vặn thấy Trương Ngọc Văn nhăn mày nhăn mi, buồn chán cắn cắn ngón áp út đang còn dính trứng.

“Trương Ngọc Văn, cậu là trẻ con hai tuổi à? ” Lục Thành móc ra cái khăn tay từ trong túi quần, ném cho Trương đại thiếu gia.”Đừng quên lau miệng.”

Sau đó Lục Thành đứng dậy đi khởi động xe. Được ăn trứng nên có thêm khí lực, Trương đại thiếu không còn cái vẻ nửa sống nửa chết như trước nữa.

Hai người quay trở lại vào xe, theo chỉ dẫn của Trương Ngọc Văn mà đi được một đoạn. Cuối cùng dừng lại ở dưới một bóng cây. Trương Ngọc Văn liên hệ được đến K thị nhưng máy bay trực thăng nhanh nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể sửa xong.

Trương đại thiếu gia cũng không gấp, quần áo được tưới qua nước mát mẻ không ít.

Hai người ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ngoài xe, nhất thời không nói lời nào, không khí chợt nổi lên cảm giác đứng ngồi không yên.

“Lục Thành, hát bài gì nghe thử đi.”

Trương Ngọc Văn đeo kính râm, khoanh tay lên y phục ướt dầm dề trên người rồi nhắm mắt lại.

Lục Thành vốn hát cực dở, thế nên Trương Ngọc Văn nghe được anh nở nụ cười nói.”Tôi đây không chịu trách nhiệm được cho mấy cái lỗ tai của động vật trên thảo nguyên đâu.”

“Tôi hát.” Không chờ Lục Thành trả lời, Trương đại thiếu ngửa đầu trên ghế, chậm rãi bắt đầu hát.

Cậu bắt đầu hát lên giai điệu bài《somewhere only we know》 của Keane.

I walked across an empty land

I knew the pathway like the back of my hand

I felt the earth beneath my feet

Sat by the river and it made me complete

……

So if you have a minute why don’t we go

Talk about it somewhere only we know

This could be the end of everything

So why don’t we go

Somewhere only we know

Lục Thành không nghĩ rằng Trương Ngọc Văn biết hát, hay nói đúng hơn là anh không nghĩ rằng có một ngay cậu lại ca hát một cách nghiêm túc trước mặt anh như vậy.

Lăn lộn qua lại cả một ngày dài đằng đẵng, ngay tại thời điểm Trương Ngọc Văn ôn nhu cất tiếng hát, anh có cảm giác phảng phất đã qua vạn năm.

Trương Ngọc Văn thấp nhu giọng hát, nam nhân kìm lòng không đặng mà quay đầu lại, tầm mắt rơi vào người Trương đại thiếu ngã dài trên ghế.

Anh cũng không chú ý đến động tác đó của chính bản thân. Anh cứ như vậy mà bất động thanh sắc nhìn Trương Ngọc Văn gần trong gang tấc, nhìn dáng vẻ đang nhắm mắt say sưa hát dưới bóng râm của Trương Ngọc Văn.

Tiếng ca đột nhiên đình chỉ.

“Thế nào?” Trương Ngọc Văn đột nhiên quay đầu, Lục Thành không kịp thu ánh mắt, tầm nhìn rơi vào ngay đối diện cặp kính mát to đùng.

“Tạm được.”

Hai giây sau đó, Trương Ngọc Văn dường như xác thực từ hai chữ “Tạm được” có chút nghẹn của Lục Thành.

“… Anh sẽ không phải là nghe đến ngây người đi?” Trương Ngọc Văn cũng chưa từng tự kỷ cho rằng tiếng hát của mình có ma lực gì, có thể khiến cho người trước mắt mất đi khả năng phản ứng.

Sau khi hỏi xong, Trương đại thiếu đưa miệng không có hảo ý mà cười rộ lên.”Này, anh có thể đừng liếc mắt đưa tình như thế với bản thiếu gia không? Người ta thực xấu hổ nha.”

Cậu nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, Trương Ngọc Văn trầm tĩnh êm ái hát ca kia ngay lập tức bay biến đi đâu trong tiếng cười đắc ý kia. Trương đại thiếu vô tâm vô phế cười hài lòng như một đứa ngốc cũng khiến cho lòng Lục Thành lây nhiễm một chút cảm giác vui vẻ.

“Tôi cho cậu biết một bí mật.” Lục Thành gác chéo chân, đưa tay khoát lên trên đùi, cười nhìn Trương Ngọc Văn.

“Ừ? ──” đột nhiên được nghe Lục Thành chính mồm nói ra bí mật của mình, quả thực cực kỳ hết ý, vừa sợ vừa tò mò lại vừa vui.

Trương đại thiếu lập tức chẳng khác gì con thỏ mà dựng thẳng thẳng cái lỗ tai, biểu hiện mười phần hứng thú.

“Cậu có biết Lục Tiểu Tiểu hồi bé sợ nhất cái gì không?”

Trương Ngọc Văn đang lúc hăng hái bừng bừng, trong phút chốc có cảm giác cứng ngắc dưới đáy lòng.

Cái loại cảm giác mất mát ngắn ngủi này chưa kịp tiết lộ trên khuôn mặt Trương đại thiếu, cậu đã cười đến càng thêm sáng lạn.

“Nga? Thú vị nha, Lục Tiểu Tiểu mà còn có cái để sợ sao?”

Lục Thành cười lên “Phốc”, “Tiểu Tiểu dù sao cũng là con gái, cũng phải sợ cái gì đi.”

“Nhưng cô ấy khi còn bé, sợ nhất là cái bóng của mình.”

“Lục Tiểu Tiểu không có cha mẹ, theo cậu lớn lên, cô ấy kỳ thực thiếu rất nhiều thứ. Mà thiếu hụt nhất chính là thiếu người quan tâm tới.”

“Trương Ngọc Văn cậu nhớ kỹ, điều Lục Tiểu Tiểu cần không phải tiền cũng không phải được theo đuổi cuồng nhiệt, điều nàng cần nhất là được người khác đặt trong lòng, được người khác đặt ở trung tâm mà quan tâm đến.” Lục Thành nói.

Trương Ngọc Văn ngồi tại chỗ nhìn anh, cả hai người đều cười.

“Thì ra là thế, ” Trương đại thiếu nói: “Xem ra, tôi vần còn phải tìm hiểu thêm đi.”

Lục Thành thời khắc này có cái biểu tình mà chỉ thể hiện ra mỗi khi anh nhắc đến Lục Tiểu Tiểu, đối với những người khác tuyệt không có cái loại ôn nhu này, thật chói mắt khiến cho người khác phải tổn thương.

Trương Ngọc Văn biết.

Lục Thành đang bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.

Anh nói sẽ giúp cậu truy đuổi Lục Tiểu Tiểu.

Thật là nhanh, khiến cậu trở tay không kịp.

Thẳng đến lúc sáu giờ, máy bay trực thăng cuối cùng sửa xong.

“Từ K thị đến đây cũng phải mất hơn một giờ, ” Trương đại thiếu nhìn đồng hồ, “Trên thảo nguyên, thời khắc đẹp nhất chính là hoàng hôn.”

Lúc cậu nói, xa xa có một đàn linh dương chay ngang qua bình nguyên rộng lớn, mặt trời như đang treo trên đỉnh đầu bọn chúng, màu đỏ của ráng chiều bao phủ khắp nơi, sáng lạn chói mắt.

Một con ngựa bạch chạy ngang qua đột nhiên dừng lại, chuyển quay cái cổ nhìn về phía bên này, cùng Trương Ngọc Văn mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Trương đại thiếu cong môi cười, một tay đặt ở trên cửa sổ, hướng ra vẫy vẫy.”Hi, ngựa vằn ~ ”

Ngựa vằn có lẽ là phát hiện ra một con nai sừng tấm, thế là nó một lần nữa phấn khởi dậm chân, không lưu luyến chút nào mà chạy xa.

Trương Ngọc Văn hướng về phía mặt trời lặn huýt sáo một tiếng thật dài, quay đầu nhìn Lục Thành.”Lúc mới tới nơi này, tôi có một tâm nguyện là sẽ có một ngày cùng Lục Tiểu Tiểu cử hành hôn lễ trên thảo nguyên.”

Lục Thành mím môi, “Chủ ý không tồi.”

“Khi đó tôi nghĩ, cứ cho là một người cũng không có, nhưng ít ra trên thảo nguyên có động vật chứng kiến.”

Khi đó cậu có vô số lần mà mộng tưởng hão huyền như vậy.

Trương Ngọc Văn nghĩ đến việc nếu như một ngày kia cậu không hề thích Lục Tiểu Tiểu nữa, vậy thì liệu có ai có thể so được với Lục Tiểu Tiểu, sẽ khiến cậu khắc cốt khi tâm, sẽ khiến cậu liều lĩnh truy đuổi đến tận chân trời bóc bể?

Máy bay trực thăng cuối cùng cũng đến, lúc đó Trương đại thiếu gia cũng đã bủn rủn chân tay mà ngồi trên đám cỏ dựa vào thân cây.

“Thiếu gia, thiếu gia trước tiên ăn chút gì đi đã.”

Trên phi cơ chạy xuống một đám người, an tiền mã hậu hầu hầu hạ hạ Trương đại thiếu gia.

Đi cùng với trợ lý của Trương Ngọc Văn còn có bác sĩ mà Lục Thành đã gặp ở K thị.

Mấy người vây xung quanh Trương đại thiếu gia, rất lo sợ cậu trong những ngày này sẽ có vấn đề gì.

Lục Thành đứng ở ngoài, anh và Trương Ngọc Văn đã bị một vòng người tách ra. Anh cũng không phải là chưa bao giờ chứng kiến qua trận địa của Trương đại thiếu, bất luận là làm gì cũng giống như hoàng đế xuất hành, ầm ĩ mà khoa trương.

Lục Thành suy nghĩ một chút, nếu như không đến Châu Phi, được hầu hạ chu đáo trong trong ngoài ngoài dường như là những gì vốn thuộc về Trương đại thiếu.

Sau đó anh đi đến đầu máy bay muốn hút một điếu thuốc. Phi công bận rộn từ sáng sớm, cũng không có chú ý đến Lục Thành. Lúc này anh không có việc gì làm, chỉ ngồi chờ, mãi một lúc lâu sau mới có cơ hội nhìn thấy cái người đang ở trước mắt mình này.

Khẽ cúi đầu, đường nhìn rơi vào điếu thuốc đang cháy đỏ ở trên tay nam nhân mà không thể rời mắt. Dưới trời chiều, khuôn mặt tuấn mỹ được khắc sâu của Lục Thành được lộ tả rõ ràng, Lục Thành hít một hơi thuốc hướng đến phía cậu cười.

Có chút cảm giác tịch mịnh mà không thể miêu tả rõ cảm tình, cậu nhìn mà có chút ngây người.

Nếu như người này là nữ nhân…

“Trên mặt tôi có gì à?”

Phát giác mình bị nhìn chằm chằm, Lục Thành quay đầu, nhìn đối phương cười hỏi.

“A ── khái, có gì chứ, tôi nhìn lầm.” May là sắc trời đã bắt đầu tối lại, Trương Ngọc Văn mặt đỏ bừng vội vã quay đầu đi.

“Thiếu gia ngày hôm nay bị chơi đùa quá a, ” có người đột nhiên thật lo lắng, thở dài một hơi: “Nếu như bị lão gia biết, chúng ta có lẽ hứng chịu không nổi.”

“Ở Châu Phi cái loại địa phương này vốn là sự tình gì cũng có thể phát sinh, nếu là như vậy, cậu ấy vốn không nên tới ngay từ đầu.”

“Ai, vốn lão gia lúc đó cũng vô cùng phản đối.” Người bên trong khoang còn định nói gì, đột nhiên thấy đối diện có động tĩnh, vội vã ngậm miệng.

Trương Ngọc Văn từ dưới tàng cây đứng lên, những người khác lập tức đều lui ra phía sau.

Lục Thành đứng phía dưới máy bay, thấy Trương đại thiếu quay đầu lại nhìn, lập tức cười cười với cậu.

Trương Ngọc Văn sải bước đến gần, ngay ở trước mặt Lục Thành thì dừng lại.

Cậu đột nhiên giơ tay lên, cầm lấy một quả táo đỏ nhét vào miệng Lục Thành, tay với đến tay của đối phương, kẹp lấy điếu thuốc đang hút dang dở. Trương Ngọc Văn khéo léo lấy đi điếu thuốc, quay lại nói với nam nhân đang ngẩn người ngậm quả táo, “Đi thôi.” Ngay sau đó cúi người chui vào cabin.

“A, thiếu gia không ngồi phía trước a ── ”

“Tôi mẹ nó ngồi đâu lại phải đợi cậu sắp xếp à! Cậu cút về phía trước cho tôi.”

Tiểu trợ lý bị mắng mà ủy khuất ngồi vào ghế phụ ở khoang điều khiển, tất cả mọi người còn lại đều chui vào cabin.

Máy bay trực thăng cuối cùng cũng chậm rãi rời xa mặt đất, càng bay càng cao, hướng về phía K thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.