“Không nên tốn công vô ích, chỉ khiến ngươi thêm đau đớn thôi, ngươi nhìn này.”
Nói xong vài mảnh tinh thể ngưng tụ thành dao sắc mạnh mẽ chém xuống vị trí ban nãy Danzo ở.
“Đây là đang làm gì?”
Danzo khó hiểu ánh mắt nhìn Kenji, rõ ràng bản thân ở đây có được không? Hắn không phải bị cận đi hay bị lác đi.
Nhưng ngoài sở liệu, bản thân hẵn bỗng cảm nhận được trời đất quay cuồng, hắn đang đứng vị trí tầm nhìn cũng thay đổi hoàn toàn.
『Rinseigan: Thần Nghịch』
Ánh mắt lóe lên, Danzo nguyên bản vị trí bỗng đột ngột thay đổi, không chỉ riêng hắn, mà bao gồm cả vùng không gian hắn đứng đều trở về nguyên trạng, hắn cũng từ vậy mà xuất hiện vị trí cũ, đôi chân vẫn bị gắt gao tinh thể đông kết lại.
Kinh hoàng thì kinh hoàng hắn cũng không nghĩ được nhiều như thế, rốt cuộc hắn hiểu vì sao thanh kiếm kia chém về không khí rồi, nguyên do thì bây giờ hắn đang thể nghiệm đây.
Nhìn đến thân xác nát bét thành bãi bọt máu, Kenji lại xoay người nhìn về một bên, nơi đó Danzo lại một lần nữa xuất hiện.
“Izanagi có thể kiểm soát bản thân ảo mộng, đích thật là một cái hay ho ảo thuật,
Nhưng ngươi có thể gỡ bỏ rào cản giữa ảo mộng và thực tại nhưng lại không cách nào nắm giữ nó, ngươi chỉ đang lừa dối bản thân, lừa dối tử thần lẫn thế giới này thôi...từ ảo mộng lẫn thực tại, ngươi không thể nhìn hoặc là hiểu được cái gọi là khái niệm...cho nên lợi hại thì lợi hại, nhưng cũng chỉ đến thế.”
“...”
Danzo mặt mộng ngơ ngác, hắn thậm trí còn không biết những gì Kenji đang nói ý là gì, hắn chỉ biết hắn sử dụng Izanagi là biến bản thân không gian thành ảo cảnh bản thân thì trốn, xong xuôi hắn hoán đổi ảo cảnh thành thực tế và thành công sống sót mà thôi, lấy đâu ra nhiều thứ ngổn ngang như vậy.
“Ngươi nếu còn sử dụng được Izanami sống sót lần nữa ta làm con ngươi.”
Cười nhạt một cái, sau lưng Kenji vài viên cầu đen không rõ từ đâu xuất hiện, kế theo đó những viên cầu đen kia dần xáo trộn dung hợp thành một chiếc gậy.
Danzo tựa như có gì đó lạ lẫm lại quen thuộc, cái cảm giác này rất quen, chiếc gậy kia hình dáng cũng vậy, thế nhưng là cái gì...
“A! Đó là? Hình như đã từng gặp một lần trong sách cổ về hình dáng chiếc gậy kia...”
Đau đầu không rõ ràng đến Kenji định làm gì, hắn cũng không dại mà sử dụng nhẫn thuật, hắn rõ ràng nếu hiện tại bản thân kết ấn, kế tiếp chết chính là mình, đơn giản vì tốc độ Kenji quá nhanh.
“Ảo thuật, Phong ấn đều sử dụng, ngươi có thể sống đến bây giờ đã thật tốt, lẽ ra ngươi nên tự sát, bởi vì ngay bây giờ ngươi sẽ không có cơ hội luân hồi đâu...”
“Ngươi đừng quá tự cao, ta còn không tin ngươi sẽ phá giải được Izanagi đây, ngươi dù mạnh đến đâu cũng không giết được ta.”
Danzo vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói khàn khàn cùng với thái độ không khỏi khiến Kenji một trận buồn nôn.
“Ở đâu ra như vậy tự tin đâu...là vì trên tay ngươi còn vài con mắt, hoặc là cơ thể ngươi ẩn chứa tế bào của Hashirama hoặc là ngươi đang nói cái phong ấn rách nát dưới chân của ta do ngươi đặt? Xem ra đứng ở trên cao lâu ngày, ngươi luôn coi người khác là công cụ khiến ngươi ngu muội đầu óc, thật sự thì ngươi không biết được ngươi đang đối đầu với ai đâu, thấp hèn giun dế.”
“Ngươi!! Ngươi vì sao biết dưới châ!!!... “
Nói chưa hết câu, Kenji đã có động tác rồi.
『Rinseigan: Limbo』
“Ách!!”
Danzo bỗng nhiên một cảm giác khó thở đè ép lên cuống họng, cả thân thể như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt nhấc lên.
“Ta nói rồi, mọi nỗ lực của ngươi là vô nghĩa.”
Cổ Danzo càng ngày càng bị siết chặt lại, hai chân vung vẩy như muốn tránh thoát, thế nhưng cổ họng tựa như bị kìm sắt kẹp một dạng, mọi gắng trốn thoát đều vô nghĩa.
“Chết đi thôi, hóa thành bụi bặm và tan biết khỏi dòng sông lịch sử đi.”
Kenji nhàn nhạt nói một câu, trên tay Nhật Nguyệt Thần Trượng điểm nhẹ lên mi tâm Danzo.
Không có chút nào đau đớn, có chăng chỉ thấy bản thân dần dần mệt mỏi, càng ngày đầu óc càng mơ hồ, đôi chân cũng từ từ bị tách ra nhỏ giọt thành miếng vụn vặt, cả cơ thể chính là dần dần bị xói mòn.
“Không cách nào sử dụng Izanagi đâu, ta lau đi sự tồn tại của ngươi khỏi thực tại, khái niệm về ngươi không hề tồn tại, hiện tại ngươi bị xóa sổ khỏi thế giới này chứ không phải là chết...Izanagi cũng không cứu được ngươi.”
Nhìn đến Danzo trừng mắt lớn không cam lòng nhìn mình, Kenji không có chút nào thương cảm để ý, loại này lẽ ra nên bị bản thân giết từ lâu, nhưng không sao...sớm muộn rồi kết quả đều vậy, đều một chữ chết.
Nói thực tại hay là khái niệm lưu loát như vậy nhưng đáng tiếc chỉ là đụng chạm đến tầng thứ mà thôi, thế giới này hai đồ vật mơ hồ không hoàn chỉnh cho nên không gộp chung được.
Bởi lẽ cái gọi là lau đi kia, chỉ đơn thuần là xóa sổ Danzo khỏi dòng sông lịch sử lẫn thế giới này tồn đọng, nhưng không thể tiêu trừ kí ức của người khác về Danzo, nếu như chuẩn tắc mà nói, bị thực tại vứt bỏ thì không chỉ riêng thế giới này lau đi tồn tại, thậm chí là toàn bộ thế giới người ở đây đều sẽ lau đi Danzo tồn tại, ngay cả kí ức cũng không thể tồn đọng được, đó mới là chân chính xóa sổ.
Thu hồi đi hết thảy, Kenji từ từ bước về một nơi sâu xa đi, trong đó một căn hầm lóe ra vài đường sáng,cũng chính là một cánh cửa.
Khẽ đẩy nó ra, đập vào tầm mắt chính là một đống lớn Sharingan được cẩn thận cất trong bình thủy tinh, chí ít cũng có hơn 20 đôi, lẽ ra còn nhiều nữa, nhưng vì thí nghiệm thất bại dẫn đến hỏng đi hoặc là chưa mở hoàn chỉnh ba câu ngọc nên bị vứt, nhưng dẫu vậy cũng quá nhiều một chút đi.
Vung tay thu sạch sẽ, Kenji mới rời đi, những thứ khác còn không lọt nổi vào mắt Kenji, lấy về nhiều lắm chính là nhóm bếp, tuy nhiên bản thân không cần thiết dùng nhóm.
Bước trở ra, Naori vẫn lẳng lặng đứng đợi xung quanh vài bộ thi thể máu tươi chảy xuống, vương vãi khắp nơi, đây là những người trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đến không một tiếng động, đi cũng không một ai biết, rất nhanh hai người trở về Kikyo đánh một giấc rồi.
Tuy rằng đến hiện tại tầng thứ đã không cần thiết ngủ, nhưng là thói quen rồi bỏ đi cũng không được, huống chi ấm áp ôm vợ ngủ thì còn gì thoải mái bằng.
____________
Tiếp đến thời gian sau, Tam vĩ chính là bị bắt lại rồi, kế đến hẳn đến sự kiện Itachi với Sasuke đánh đi, tuy nhiên cái này không liên quan đến Kenji chuyện gì, kế hoạch bày ra là do Pain, còn chết hay không vẫn là do số mệnh, xem rồi nguyên tác Kenji nắm giữ hết thảy.
Trước tiên cứ rút ngắn thời gian lại nói, ta cũng chơi chán cái thế giới này rồi, hẳn không chỉ riêng ta đi, đúng không...
Kenji mắt ngước lên trời lẩm bẩm vài câu, cuối cùng dứt khoát đưa Naori trở về gia viên, còn bản thân biến mất tiến về Làng lá.
“Nên là thời điểm đón hai người họ.”
Người Kenji nói cũng chính là Kurenai cùng Yugao, còn phần Hinata thì hiện tại Kenji có thể tin tưởng ngay cả Pain cũng không phải đối thủ, trừ phi là Nagato thời kì toàn thịnh khỏe mạnh, còn chỉ dựa vào sáu cỗ thân thể Pain, còn không đủ Hinata nhét kẽ răng trình độ, dù sao thì Tenseigan ngoài ngoại đạo ra thì lục đạo vẫn có thể thoải mái sử dụng, thêm trên Chakra hình thức cùng Bát Thập Thần Không Kích, cơ hồ đã không đối thủ.
Tiến về căn nhà gỗ, nơi này khá nhiều người ở lại tuy nhiên riêng nhà Kurenai có vẻ như khá biệt lập.
Đến nơi rồi Kurenai đang tất bật nấu nướng gì đó, mùi thơm cứ vậy mà tỏa ra bốn phía, Kenji không khỏi thoải mái ngồi xuống chờ đợi.
Tựa như nhận thấy người đến, Kurenai ngưng lại tay nhìn qua liền phát hiện phát hiện Kenji đang mỉm cười nhìn mình, trên mặt Kurenai không khỏi hiện một tầng sắc vui vẻ, thế nên là lại có chút giận dỗi.
“Cái này a, bao nhiêu tuổi vẫn còn như vậy một bộ thiếu nữ đây, bất quá vậy nên cũng vui nhà vui cửa.”
Khẽ lắc đầu Kenji ngồi yên chờ đợi, phía trước đó Kurenai liền mang mâm cơm đi lên rồi.
“Hm! Cớ sao ba có tận ba bộ chén đũa.”
Kenji chưa kịp hỏi, Kurenai liền làm một bộ yên tĩnh.
“Trước tiên đợi, sắp trở lại.”
A khẽ một cái, Kenji cũng liền chờ đợi, Toàn tri không thả ra, thử xem cái này muốn cho mình xem thế nào vị khách mời.
Thế là từng điểm thời gian nhẹ trôi qua, vài phút sau trước cửa phòng vài tiếng lạch cạnh mở ra.
Đập vào mắt Kenji, Yugao chính là sững sờ ngốc một phút, kế theo đó là một tầng vui vẻ hiện lên.
“Trước tiên không nói, ăn trước, thức ăn gần nguội rồi, lần này ta đến đón hai ngươi, đón về nhà chúng ta.”
Không nghĩ đến Kurenai khách mời lại là Yugao, thuận tiện đỡ tốn Kenji đi một chuyến, không hổ là nữ nhân bản Hồ nhìn thấy, không làm thất vọng.