Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 305: Chương 305: Cái Gọi Là Vận Mệnh




Gõ gõ mặt bàn, Kenji chuyển tầm nhìn về phía Tsunade.

“Tổ Phụ, Naori-sensei...”

Tsunade khuôn mặt có chút khó xử, lên tiếng chào một câu, thực tế mà nói, mục đích lần này chính là để Kenji không đối với Naruto ra tay, nhưng là trước đã nói rõ ràng, nếu như vì chuyện đó họ có thể trở về.

Naori gật đầu một cái tiếp tục lẳng lặng không có mở miệng, ánh mắt lại liếc nhìn Naruto, nói đúng hơn là nhìn bên trong Naruto.

Trước đó phong ấn còn mạnh mẽ, cô không có tận lực để ý, tuy nhiên hiện tại phong ấn nới lỏng hơn nhiều, dù sao cô hiện tại cơ thể Chakra nhưng có một nửa là Kyubi Chakra, nói là một nửa cái Jinchuriki cũng không sai, chỉ là khác biệt về chất mà thôi.

“Vậy, đến nói chuyện gì nào? Nếu liên quan đến đằng sau ngươi người thì không cần thiết hỏi, nói đúng ra thì ta cũng chưa chắc trả lời.”

Phe phẩy đuôi tựa như đang quạt mát, Kenji nằm lười biếng nhìn ba người.

“Tổ phụ, người vì sao gia nhập Akatsuki, tại sao Akatsuki lại nhằm đến vĩ thú?”

“Này! Phải cần lí do mới gia nhập sao? Hm, nếu như cần lí do mà nói, vậy liền là nhàm chán đi, nhàm chán nên vào, còn bắt vĩ thú cũng hẳn là nhàm chán luôn.”

Nghe đến đây, rốt cục Naruto không thể nhịn được nữa, ngay lập tức quát tháo vang lên.

“Nhàm chán!! Nhàm chán ngươi liền gia nhập tổ chức khủng bố truy nã, nhàm chán ngươi liền đi bắt vĩ thú, chúng ta Jinchuriki đã làm gì sai? Gaara đã làm gì sai, vì cái gì hết lần này tất cả các ngươi đều đối sử như vậy với cậu ấy, hả!! “

“Naruto! Im miệng.”

“Hokage-sama tại sao lại im miệng, chỉ vì hắn buồn chán, hắn có quyền định đoạt số phận ngươi khác hay sao?”

Naruto căm phẫn ánh mắt nhìn Kenji, bàn tay không biết từ lúc nào xiết chặt lại, máu tươi ứa ra.

Nhìn đến phía trước tức giận run rẩy Naruto, Kenji thật sâu nhìn một lần nữa, cuối cùng xùy cười một cái.

“Mục tiêu ngươi đặt ra là gì? Hokage sao?, ừ cứ cho là Hokage đi, nếu như vậy ta coi mục tiêu ta là Gia nhập Akatsuki sau đó bắt vĩ thú, như vậy việc ta làm có gì không đúng à?”

Thật buồn cười biết bao nhiêu a, con người còn sống, rồi sẽ còn chiến tranh, vấn đề là thời gian mà thôi...chỉ nhìn được mặt nổi, còn trong tối chẳng biết gì hết.

“Làm gì có cái mục tiêu nào như thế, vì mục tiêu của ngươi mà ngươi sẵn sàng đánh đổi bằng sự đau thương của người khác sao? Ngươi từng có cảm giác như chúng ta sao.”

Tsunade cùng Kakashi đều trầm mặc, hi vọng Naruto miệng độn có thể chiến thắng đi.

Húp nhẹ miệng trà hứng thú nhìn Naruto, cái này miệng độn thật lợi hại a, có hồ ly trong người, đáng tiếc không có mị hồ, nếu như có mị hồ mà nói, chỉ riêng cái miệng thôi, có khi chiến thắng cả Madara ấy chứ chẳng chơi.

“Ta xin trả lời thế này này, vì hoàn thành mục đích của ta, của gia đình ta, của những người ta yêu quý, thì đừng nói vài người như ngươi đau khổ, cho dù cả thế giới có giống như ngươi, ta giết thì đã làm sao? Lý tưởng của ngươi là trở thành Hokage, của ta lại ngược lại, thế nên là việc gì chúng ta cần thiết nói chuyện đây? “

“Ngươi điên, chả lẽ ngươi không có chút đồng cảm, chẳng lẽ ngươi không có tình người sao? Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy!!”

“Hihi, hiha a ha ha ha ha ha...~~ những thứ ngươi nhìn thấy, ngươi trải qua, ngươi đang làm, hay cách ngươi nhìn nhận thế giới đối với ta thì nó chẳng có gì mới mẻ, vì sơm ta đã đi trước ngươi cả kỉ nguyên rồi, ngươi còn lí do nào thuyết phục hơn để ngăn ta bắt vĩ thú hay không, hay là nói ngươi có cái gì giá trị để cho ta nhìn vào?”

“...”

“Ừ, không trả lời được, như vậy ta hỏi ngươi câu nữa này, ngươi có cảm thấy phiền không nếu như ngươi suốt ngày đuổi theo Sasuke vậy? Nếu ta là hắn, thực sự ta rất phiền đấy.”

“Sasuke là bạn ta, ta phải kéo cậu ta trở lại làng.”

“Ừ, để làm gì?”

“...”

“Thấy đấy, ngươi chưa trả lời được, vậy chứng tỏ ngươi đang do dự, hoặc là nói ngươi đang làm một cách mù quáng mà chả cần biết kết quả sẽ đi về đâu.”

“Ngươi cũng chẳng hiểu gì hắn, nếu vậy ta cũng đâu cần gì phải hiểu những người khác đâu? ngươi biết rằng ngươi cô đơn, ngươi hiểu được Gaara nỗi đau vì hắn giống như ngươi đều là Jinchuriki nên ngươi mới liều mạng giúp hắn, còn Sasuke, ngươi hiểu được tận mắt chứng kiến người anh trai từng yêu quý nhất tàn sát cả gia tộc, tận mắt thấy hắn xuống tay giết cha mẹ mình, như vậy ngươi lại biết gì về nỗi đau của hắn mà cảm thông, và nếu ngươi là hắn ngươi sẽ làm gì? Tha thứ cho Itachi? Hay là cũng tương tự như hắn, đi tìm con đường trở nên mạnh mẽ để trả thù. “

“Naruto, ngươi chỉ đang tự lừa dối ngươi mà thôi, nói nhiều vậy có lẽ ngươi cũng cần chút thời gian để tiêu hóa, nếu như vậy ngươi liền trở về đi thôi, hôm nay ta không giết hay có ý định bắt ngươi, đến đây là khách, mà ta cũng không có mặc Akatsuki trang phục, cho nên tạm tha, lượn đi.”

Cười nhạt một cái, dưới chân Naruto bất ngờ xuất hiện một thông đạo, do quá tập trung nên ngay lập tức không kịp tránh né, rơi xuống dưới rồi.

“Naruto!!!”

“Không cần lo lắng, ta đưa hắn trở về làng lá, còn hai người các ngươi, các ngươi muốn hỏi gì, tại ta vẫn còn chút thú vị về những lời nói tên kia, cho nên đặc cách cho các ngươi hỏi.”

“...”

“Tổ Phụ, vẫn là câu hỏi trước đây ông nội từng hỏi ngài nhưng thay đổi cách thức,

Vậy theo ngài, Làm thế nào để chấm dứt chiến tranh có được hòa bình.”

Nhìn nhiều về Tsunade, lâc lắc đầu, Kenji nhàn nhạt cười một cái.

“Sẽ chẳng bao giờ có được hòa bình đâu, trước ta nói với Hashirama rồi mà nhỉ?”

“Thế giới cứ như vậy chiến tranh triền miên không dứt hay sao?”

Tsunadee hiển nhiên không tin tưởng, chẳng lẽ nói rồi cứ vậy mãi hay sao.

“Chiến tranh bắt nguồn từ lợi ích, muốn tranh cướp tài nguyên để phát triển thì phải có chiến tranh, mà chiến tranh khiến cho lòng hận thù đốt cháy lên, những kẻ dư âm từ chiến tranh rồi sẽ lại khơi mào mới một cuộc chiến, cứ như vậy chiến tranh mãi không bao giờ ngừng, ngàn năm trước cũng vậy, hiện tại vẫn vậy và sau này cũng sẽ vẫn vậy, hòa bình chỉ là chiếc áo ấm trong mùa đông lạnh mà thôi, đợi đến chuyển mùa rồi sẽ lại cởi bỏ chiếc áo đó đi.”

“...”

“Các ngươi liền nhìn nhận vài cuộc chiến gần đây, nhưng ta đã quan sát hàng thiên niên kỉ, ta nhìn thấy nhiều chiến tranh, ta từng là lãnh chúa, ta cũng đã từng khơi mào chiến tranh, rồi như vậy lại làm sao? Các ngươi biết nếu như tất cả các quốc gia thống nhất thành một thể duy nhất sẽ có cái gì kết quả sao?”

“Tất cả các quốc gia thống nhất sao...”

Bỗng nghĩ ra cái gì, Kakashi ánh mắt lóe lên.

“Nếu như tất cả các quốc gia thống nhất, như vậy chẳng phải không cần lo lắng vấn đề tài nguyên, hòa bình sẽ sinh ra sao?”

“Không! Nếu vậy ngươi lại càng nhầm, nếu như tất cả các quốc gia thống nhất một thể, sẽ có khoảng thời gian nữa lại tách ra và chiến tranh mà thôi.”

Kakashi cùng Tsunade đến đây lại khó hiểu.

“Quyền Lực!! Ham muốn quyền lực sẽ lại sinh ra, lòng tham con người lại nổi dậy, và những cuộc đấu đá bào mòn đất nước lại sinh ra, thế là các tư tưởng khác nhau sẽ lại tách ra, và chiến tranh lại tiếp tục bùng nổ, đó cũng là lí do Senju tất cả đã trở về vùng đất tổ tiên trồng rau làm ruộng.”

“...”

“Các ngươi cũng đừng có mang chiến tranh đè nặng lên đầu quá, chung quy thì đó cũng là lẽ tự nhiên mà thôi, nếu không có chiến tranh, thế giới rồi sẽ mất cân bằng.”

“Mất cân bằng??”

“Đúng, là mất cân bằng. Nếu có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, nếu như không có chiến tranh thì từ “Hòa Bình” lại lấy ở đâu sinh ra, nếu không có kẻ ác, thì lại lấy đâu ra anh hùng, tất cả các ngươi...đều bị kiểm soát bởi bánh xe vận mệnh, cái gọi là thay đổi vận mệnh, thực tế chính là vận mệnh hắn vốn dĩ như vậy mà thôi...thay đổi vận mệnh? Các ngươi còn chưa đủ sức.”

“Tổ phụ, có thể nói rõ hơn về Vận mệnh sao?”

“A, ngươi vì sao lại trở về làm Hokage? Là tên Jiraiya cùng thằng nhóc kia tìm trở lại? Không phải vậy, mà là vận mệnh bắt ngươi trở về làm Hokage. và Jiraiya cùng tên nhóc kia chỉ là một yếu tố tác động lên mà thôi. Tên nhóc kia khăng khăng nói rằng hắn sẽ thay đổi vận mệnh, từ kẻ yếu hay là bị kì thị cô đơn, hẻo lãnh cho đến hiện tại được nhiều người đón nhận, hắn nghĩ như vậy là đang và đã thay đổi vận mệnh bản thân, nhưng hắn đầu biết, vốn dĩ hắn rồi cũng sẽ như vậy rồi, hắn chỉ là đang chạy trên con đường được vạch sẵn mà thôi.”

“Vậy theo ý ngài?”

“Nói thêm các ngươi cũng không hiểu được, vận mệnh khó nắm bắt, khó thay đổi,cũng là rất dễ thay đổi, tuy nhiên còn phải xem làm thế nào, bản thân ta cũng không thể nhìn rõ vận mệnh của ta, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết! Chiến tranh sắp sảy ra rồi, chuẩn bị cho tốt đi.”

Phẩy tay một cái, hai người bị bắn bay rơi vào trong không gian đen sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.