Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 236: Chương 236: Chiến Tranh?




“Các ngươi là tìm đến Thiên Hồ Lâm?”

Mở miệng bằng nhân loại tiêu chuẩn từ ngữ, Fenrir giọng ồm ồm vang vọng xung quanh, dọa đến hai người lui lại một bước.

Hashirama không phải sợ hãi đối phương, chỉ là sợ đến trong ngực Tsunade bị thương mà thôi, cạnh đó Mito tay cũng bắt đầu chuẩn bị kết ấn rồi. Ai biết được trước mặt hình thể khổng lồ không giống bình thường sẽ làm gì tiếp theo đâu.

“Tha ta đi, ta không muốn đánh nhau...nếu đã tới thì đi mà vào đi, chủ nhân đang tại bên trong đó.”

Dứt lời Fenrir ngạo kiều vẩy đuôi biến thành tàn ảnh rời đi.

“...”

________

Ba người không ai nói gì cả, Hashirama bất ngờ cười cái coi như đánh vỡ không khí không được tự nhiên xung quanh.

“Tuy không hiểu lắm, nhưng có vẻ nó là của sư phụ thông linh thú, ahahaha... Chúng ta đi thôi.”

“Phu quân, ngươi chưa từng gặp trước đây sao?”

Ngại ngùng gãi đầu một cái, Hashirama bất đắc dĩ cười khổ lên tiếng:

“Không có, ta nhưng chỉ ở trong đây được có 7 ngày, những cái này ta cũng không có được nghe nói hay không có hỏi quá.”

Ba người chậm chạp đứng tại khổng lồ tượng đá trước mặt một hồi lâu, nhất thời không khí lâm vào quỷ dị.

“Lần này nếu còn không được phép nữa thì đành trở về a, ta cũng không dám loạn đâm đầu vào.”

___

Đang tại tĩnh lặng gảy đàn phát hiện đến ba hơi thở người đang tiến đến, Kenji cũng đình chỉ động tác hiếu kì quan sát qua.

“Hashirama, Mito và còn...ah!!” Tự nhủ một phen Kenji cất đi đàn cổ lặng yên mở ra thông đạo để ba người kia dễ dàng tìm tới.

Trong khi ba người chờ đợi, hai tượng hồ ly đang ngồi quỳ gối đột nhiên duy chuyển rồi tư thế, hai bức tượng chuyển động từ quỳ gối tư thế chuyển qua ngồi xổm lên, bất ngờ là thay đổi như thế một khắc kia, thông đạo cũng từ từ xuất hiện ở đó.

“Tốt quá, người đồng ý gặp chúng ta.”

Hashirama tươi cười mang theo hai ngươi chui vào trong. Ở nơi này có hai cách tiến vào như đã biết, một là may mắn, hai là dựa vào thủ đoạn mà Hashirama chính là dùng thủ đoạn mà qua, hiện tại hắn thức tỉnh rồi mộc độn nên cũng không làm khó được hắn, vì rừng chính là hắn sân nhà.Tất nhiên còn một chuyện hắn không biết, thực ra nói rằng thủ đoạn cũng không phải là thủ đoạn người vào, thủ đoạn đây là nói Kenji, Kenji không cho phép thì cho thêm kẹo đi nữa Hashirama cũng không vào được.

Ba người thuận đường mà lòng vòng chạy đến trung tâm, vẫn khung cảnh cũ quen thuộc Hashirama không khỏi hít hà lấy vài hơi không khí nơi đây, tuy rằng bản thân vận dụng mộc độn xây dựng lên Làng Lá cũng không có không khí như nơi đây mát mẻ trong lành.

“Được xưng thánh địa không phải là hư danh a, cùng Thấp Cốt Lâm một bầu không khí, đáng tiếc Thấp Cốt Lâm rượu quá khó uống...”

Nói ai dạy hư Hashirama tuyệt đối phải kể Thấp Cốt Lâm con sên kia tội cao nhất, ai đời bắt một đứa trẻ 10 tuổi uống rượu bao giờ. Mỗi một thánh địa đều có mới cách tu luyện tiên thuật, Diệu Mộc Sơn bôi dầu cóc, Thấp Cốt Lâm uống rượu, Địa Long Xà lấy thân thử độc. Khó khăn cũng là dễ dàng nhất chính là Địa Long Xà, chỉ cần độc không chết vậy liền ổn thỏa.

Đầu tiên gặp gỡ Kenji, ngoài ngẩn ngơ ra cuối cùng vẫn là cười khổ một cái, Kenji ngoại hình cùng trước đó không hề có biến hóa, tựa như giống như hôm qua mới gặp một dạng, nhưng không phải...bản thân không phải 30 năm trước nhóc con.

“Ngươi đã già rồi Hashirama, tuy ngươi hiện tại dựa vào huyết thống giữ nguyên 25-26 tuổi bộ dáng, ta cảm nhận được tế bào của ngươi đang có dấu hiệu chết dần, không đúng... Phải nói là tái sinh bắt đầu chậm lại.”

Kenji nói cũng không phải dọa người, nói là chính xác hết thảy, có lẽ hiện tại chính là thời kì đỉnh cao của Hashirama cũng chính là thời kì đang suy yếu dần, nhìn khuôn mặt vẫn trẻ tuổi kia là vậy, nhưng bên trong tốc độ sản sinh mới tế bào đã giảm dần xuống, có lẽ sau trận chiến cuối cùng với Madara, Hashirama sẽ lâm vào thời kì suy yếu nhất, đó cũng là lí do Hashirama sẽ chết ở 1 năm sau đó. Đáng lẽ ra Hashirama có thể sống lâu nữa nếu như trước đó không giao chiến với Madara, nhưng đã rồi, bởi có trận chiến đó Làng lá mới được thành lập.

“Nghe đến Kenji mở miệng, bế theo Tsunade, ba người đồng loạt chậm rãi tiến về bàn đá ngồi xuống. Ngoài Tsunade mang vẻ hiếu kí liên tục chỉ chỉ Kenji ra, còn có Mito mang theo kinh ngạc giật mình, lại như đang hồi tưởng điều gì.

“Ngươi rất giống Aki, ngươi là con cô ta?”

Aki chính là trước đó Kenji gặp gỡ ở đền thờ, người nhận là vợ của Uzumaki tộc trưởng, nhìn Mito cùng Aki vẻ ngoài giống nhau như đúc, có chăng khác chỉ là kiểu tóc, tuy đều mang đặc chưng màu đỏ, nhưng Aki có gì đó hấp dẫn hơn, tỉ như tóc nhìn mượt mà và càng thêm sáng bóng.

“Ra vậy...mẫu thân suy đoán là đúng...

Gặp qua tổ phụ.” Mito cúi người một cái, hai chân không nhịn được muốn quỳ xuống, nhưng ngay tại đó một cỗ vô hình lực đẩy nâng cô lên.

Kinh ngạc một cái không có trả lời, Kenji giữ nguyên vẻ mặt bất biến, còn bên kia Hashirama đã há to miệng rồi, nhất thời không ai nói gì cả. Bầu không khí cứ như vậy trôi qua một thời gian.

Thấy như vậy bầu không khí, Kenji cười nhạt một tiếng nhìn Mito mở miệng đến.

“Tại sao ngươi nghĩ ta là tổ phụ ngươi.”

“Không sai được...tuy rằng đền thờ cùng tượng của ngài đã bị hủy đi nhưng trước đó rất lâu, con đã có cơ hội được nhìn thấy chân dung bức tượng ngài, thêm việc mẫu thân từng kể qua gặp ngài vài chục năm về trước, lúc đó căn bản con không tin tưởng đến, nhưng khi nghe Hashirama nói ngài đã sống hơn ngàn năm vậy liền khẳng định.” Mito giọng nói chắc nịch mà thẳng thắn, tựa như tất thảy đã có ra đến đáp án rồi.

“Oh thông minh.”

Không có thừa nhận cũng không có phản bác, Mito đoán đúng, cũng bởi vậy lại càng thêm khiếp sợ hơn. Biết được Kenji là tổ phụ, còn tổ mẫu đâu, chả lẽ nói cũng còn sống. Uzumaki cũng không biết hai người lai lịch thế nào, chỉ biết có tượng ở đó đời đời lưu truyền, còn việc phong ấn Kenji cùng Kaguya tất cả chỉ có Hagoromo cùng Hamura biết được, còn lại đều chỉ là ẩn số. Nên việc Kenji xuất hiện không dẫn đến Mito hoài nghi gì cả, chỉ biết đến Kenji không tầm thường thôi.

“Vậy cô gái kia còn khỏe chứ, cũng có vài chục năm không có gặp qua đâu.” cô gái kia cũng là chỉ Aki, người này nhưng thờ phụng 2 người một thời gian dài đấy, nếu còn sống liền đưa ra chút ban thưởng không sao.

“Mẫu thân bệnh nặng đã qua đời cách đây 5 năm...” Nói đến đây Mito lại có chút thương cảm hồi tưởng lại,bên cạnh đó Hashirama vuốt lưng ản ủi lấy lại chuyển qua nhìn Kenji.

“Đã không còn sao...hiểu rồi, thật mong manh sinh mệnh... Vậy? Các ngươi đến đây làm gì đâu...” Bản thân mới tại 10 ngày không gặp....đối với hai người này hẳn có hơn 30 năm chứ, vậy gặp gỡ mình lại vì chuyện gì đâu.

“A, là như vậy. Chúng ta 16 năm trước thành lập mới một ngôi làng, là nơi cư trú cho mọi người, một nơi ở hòa bình không có chiến tranh, tuy nhiên sư phụ người là ngươi sống lâu năm có nhiều kinh nghiệm, muốn hỏi đến phải làm sao giữ được trật tự này mãi.”

Nói xong Hashirama lại nhìn đến Kenji, hắn thật hi vọng ngôi làng sẽ trở nên xinh đẹp và yên bình như không gian nơi đây.

“Ara... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trên đời này không có nơi nào là hòa bình cả, kể cả khi bên ngoài có nhìn ra được thế nào bình yên đi nữa, nhưng sóng ngầm chưa bao giờ là dứt, còn có tham vọng thì sẽ có chiến tranh, còn có thù hận sẽ có chiến tranh, vì lợi ích, hay thậm chí là vì hòa bình.... Làm gì có cái gì gọi hòa bình nếu không chiến tranh qua đâu...ngôi làng ngươi thành lập, không sớm thì muộn...cuối cùng lại ngập trong khói lửa mà thôi.”

“Sư phụ...người nói vậy là sao, lẽ nào ngài cũng không có cách chấm dứt chiến tranh sao?”

“Ngươi đã làm không phải sao? Ngươi đã lấy sức mình bình định nhẫn giới không phải sao? Nhưng rồi có ngày ngươi sẽ chết, ngươi chết đi ngươi sẽ không còn là cản trở nữa, lúc này đây những cái kia tham vọng mảnh đất phì nhiêu mà ngươi chiếm giữ, bọn chúng rồi sẽ sâu xé ra tựa như một chiếc bánh ngọt vậy.” Bàn tay khẽ biến ảo, mặt nước bắt đầu lơ lửng phản chiếu lấy bản đồ nhẫn giới, vừa nói Kenji vừa chỉ ra.

“Thế này...ý ngài là sức mạnh chính là nguyên nhân gây ra chiến tranh cũng là thứ kết thúc nó? “

Bên cạnh đó Mito ánh mắt đăm đăm đưa ra câu hỏi thay vì trả lời, nếu quả thực vậy thì bao giờ mới có thể kết thúc chiến tranh đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.