“Xong...hôm nay hẳn phải bỏ mạng tại đây, đối phương mạnh quá, Làng lá... Có dạng này nhân vật...” Vô lực quỳ một chân xuống đất, Onoki mắt trắng vô thần nhìn cái kia khổng lồ Susano”o đang bành trướng lên.
Naori Susano”o lớn đến một kích cỡ nhất định mới dừng lại, từng thớ gân kết hợp lại, cuối cùng một bộ giáp trắng buốt xuất hiện bao phủ lấy rồi, hình dáng Tengu không khác so cái khác Susano”o, ngoài ra bên hông vẫn còn một thanh kiếm nữa.
Cùng Susano”o khác bề ngoài không có quá nhiều khác biệt, duy nhất khác biệt có lẽ là đặc chưng đôi cánh, đôi cánh thay vì rũ xuống và vểnh lên, và màu sắc vô cùng đẹp mắt nữa, Susano”o Naori chính là mang theo màu trắng buốt như tuyết, phù ảo xung quanh chính là từng ngọn lửa huyền ảo trong suốt nữa kìa.
Rút ra bên hông thanh kiếm vô hình, Naori nhấc lên cao thẳng hướng Onoki mà mạnh mẽ bổ xuống.
Từng tiếng xé gió vun vút mà đến, Onoki chỉ còn biết nhắm mắt coi như nhận mệnh rồi, trước khi đến đây Chakra bản thân từ những trận chiến trước đã tiêu hao nhiều, mà cho dù còn đầy đủ cũng không thể so với khủng bố Chakra của Naori được.
Qua khoảng thời gian rất lâu cũng không có cảm nhận được đau đớn, Onoki không khỏi ghé mắt lên nhìn rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, tuy nhiên khi nhìn đến hắn lại trừng lớn mắt chó rồi, trước mặt hắn thân ảnh tựa như bình thường đến lạ thường phàm nhân kia đang nhẹ nhõm dùng tay không đỡ lấy khổng lồ cự kiếm, xung quanh không khí cũng bởi vậy mà tĩnh lặng.
“Ngươi!! Quả nhiên...” Naori tuy rằng có khiếp sợ đến run người, vừa rồi nhát bổ có bao nhiêu uy lực không rõ nhưng cắt đôi mảnh này chiến trường tuyệt đối có thể, nhưng Kenji chỉ hời hợt tay không đón đỡ, hơn tất cả Kenji chính là lộ rõ bản thân thực lực rồi.
Đồng thời ở nơi đó, Onoki hãi hùng khiếp vía ngồi bệt xuống khóe miệng thậm chí nhấc lên cũng không nổi, nếu Naori chính là cho hắn cảm giác ngọn núi khổng lồ cao chót vót, Kenji cho thấy chính là chân chính thần linh, làm thể nào có thể đỡ được cái kia khổng lồ cự kiếm bằng tay không cơ chứ.
“Ngươi đi đi, sẽ còn gặp lại, hi vọng không quá sớm.”
Búng tay một cái, Onoki lẫn Jinchuriki ngũ vĩ lập tức biến mất tại chỗ, cuối cùng Kenji mới khó coi tươi cười hướng Naori gật đầu một cái.
Naori cũng không có nói thêm về chuyện Kenji thả đi Onoki, mục đích Naori tham gia chiến trường vì hi vọng may mắn tìm thấy Kenji còn sống, Kenji không những cho thấy bản thân bình an còn khẳng định suy đoán trước đó là đúng nữa.
Hiện tại trong lòng cô chính là trăm mối cảm xúc xen lẫn, tức giận có, vui có, buồn có, thất vọng cũng có.
“Không cần nói gì cả, ta biết ngươi muốn hỏi rất nhiều điều, lần này ta không có giấu diếm nữa, ngươi là người thông minh có giấu nữa chỉ càng lộ liệu thôi a.”
“Ngươi nếu như còn giấu một điều gì nữa...có lẽ ta không cần tiếp tục cùng ngươi nói chuyện nữa.” Mang theo vẻ mặt ưu buồn, Naori giải trừ Susano”o đến bên cạnh Kenji bốn măt nhìn nhau, tuy nhiên Kenji lại bị kính đen che mắt, tình cảnh lãng mạn lại có chút buồn cười.
“!!!”
Đang tại nhìn nhau Naori chính là ra một chiêu không ai nghĩ đến, cô túm lấy đầu Kenji trực tiếp kéo về môi chạm môi hôn sâu lấy nhưng rất nhanh lại trở ra.
Khuôn mặt nổi lên một đám hồng vân, Naori giọng lanh lanh nhỏ như muỗi.
“Đây là trừng phạt vì giấu diếm ta cùng bỏ ta đi nhiều năm như vậy.”
Nói xong cô lại quay mặt đi che giấu cho sự xấu hổ của mình, tuy nhiên Kenji lập tức hai tay ép về mặt cô xoay lại, trên miệng vẫn còn tươi cười liếm mép, Naori xấu hổ đến mặt càng đỏ hơn, giờ cô lại hối hận khi bản thân làm trò đó với Kenji, cô cũng không biết tại sao bản thân phải cường hôn Kenji, cô chỉ cảm thấy trái tim cô bình bịch vang lên đòi Kenji nụ hôn.
Kéo sát mặt Naori, bên đó Naori chính là nhắm tịt đôi mắt vì xấu hổ.
“Đây là trừng phạt vì dám hôn ta đây.”
“Ng!!” Mở trừng mắt ra, đập vào mắt chính là một mùi hương cơ thể nam tính, bờ môi đang bị hung hăng người cho cậy ra, đến đây cả người cô cũng mềm nhũn nhưng miệng lại mãnh liệt mà đáp trả. Quần nhau một lúc hai người mới thả ra đến, nhìn cúi thấp mặt vì ngại ngùng Naori, Kenji không khỏi ác thú vị mỉm cười.
“Trở về thôi.”
“Ân...”
Giọng như muỗi kêu, Naori bất giác tay nhỏ cầm lấy vạt áo Kenji mà đi theo phía sau, thật giống như sợ Kenji chạy mất một dạng, thật khó tưởng tượng gần năm chục tuổi, Naori vẫn còn có trẻ con như này một mặt.
Mở ra mới cánh cổng Kenji lập tức mang theo Naori trở lại Làng lá, nói chuẩn xác hơn hai người về đến nhà Naori. Quá trình này không một ai biết, đến Naori nhìn qua, lại cảm thấy một trận quen thuộc.
“Trở về rồi, có gì muốn hỏi vậy hỏi thôi, ta giải đáp hết.”
Lắc nhẹ đầu.
“Không có, ta tự dưng không muốn hỏi nữa, thế đủ rồi.”
Nhẹ nhàng cười một tiếng thật tươi, đây còn là lần đầu tiên Naori cười chân thật với Kenji một lần.
“Ha ha... Càng ngày trông ngươi càng thú vị đâu, không trách ta vì sao lừa ngươi sao?”
“Thiên Hồ đại nhân, sư phụ, người bình thường... Đây đều là ngươi không phải sao?”
“...”
“Mà thôi, không quan trọng nữa không phải sao, thay vì tò mò thân phận ngươi ta càng hiếu kì mục đích hơn thôi?” Naori biểu lộ như biết hết thảy nhìn Kenji, bắt được Kenji không có phản bác lại càng chắc chắn rồi.
“Ha hả, mục đích? Chẳng có gì to tát đâu, chỉ là thấy đùa ngươi thật thú vị đỡ nhàm chán thôi, còn một nguyên nhân nữa là muốn bắt lại ngươi làm vợ thôi.”
“...”
“Không cần tham gia chiến trường nữa đâu, an ổn sinh hoạt chả vui hơn sao?”
Không có nghe thấy Naori nói chuyện, Kenji lại bắt đầu nói.
“Ta cũng đâu ý định tiếp tục tham gia đâu, ta cũng báo với Hokage, hắn cũng đồng ý, chỉ là...”
“Tìm ta? Nếu vậy thì không cần thiết nữa không phải sao?” Khẽ cười một tiếng Kenji dán sát mặt lại hướng bên Naori tà ý nụ cười.
“Ừ... Không tham gia bữa...thật sự chém giết rất mệt mỏi.”
Lắc đầu nhẹ nhàng lời nói ngân lên. Đã từ lâu cô đã ngán ngẩm rồi, người với người như nhau nhưng vì lợi ích mà chém giết lại là vì dạng gì, chẳng phải tất cả đều là công cụ cho bên trên thao túng sao, chiến quốc...đại chiến lần 1, và cả bây giờ. Từ gia tộc cho đến trách nhiệm với làng, hiện tại cô có thực lực không bị quản thúc, nhưng nếu yếu ớt mà xem, chẳng phải tất cả là pháo hôi đó sao?
“Ohz, nếu chán giết người sao ta không thử tạo ra người đâu?”
Gục đầu bên tai khẽ thổi, Kenji không khỏi khiến Naori giật mình run một cái, khuôn mặt biến hồng trực tiếp tránh thoát chạy đóng cửa phòng tắm rửa.
“Hắc hắc...không nói đây là tứ chối vẫn là đồng ý.”
_________________
“Ngươi định đi đâu?”
Trong màn chăn kín, Naori thò nhẹ đầu ra như con thỏ con đôi mắt tròn xoe nhìn Kenji đang mặc lại quần áo mới mở miệng hỏi.
“Ta qua Uzumaki tộc địa một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”
“5 năm, 10 năm hay là lâu nữa?”
Nghe đến câu hỏi, Kenji không khỏi cười khổ một cái, ánh mắt cũng nhu hòa xuống, kì thật mỗi lần đi đều là vài năm a.
“Không có, ta đi một lúc liền trở lại, ta hứa.”
Mang kính đen đeo lên, Kenji ngay lập tức biến mất, thậm chí một cơn gió thổi cũng không có để lại. Trên giường Naori ánh mắt nhìn phương xa, bất giác khóe miệng lại cong lên mỉm cười nhẹ nhàng, an tĩnh nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, đêm qua nhưng là mệt mỏi lắm...
....
Xuất hiện lần nữa đập vào mắt Kenji chính là một mảnh phế tích, xung quanh từng tiếng hét thảm vang lên đến, đây chính là ngày mà Uzumaki gặp họa diệt vong, Kenji không có ý định nhúng tay chỉ là đi qua nhìn một lần kiến thức mà thôi.
Uzumaki hầu hết là do khủng bố thể chất cùng với phong ấn thuật cho nên cũng không phải đơn giản diệt là diệt, tất nhiên đơn giản hay khó khăn thì cuối cùng kết quả cũng ngã ngũ rồi. Đi tại không xa phía trước một cô bé đang không ngừng bỏ chạy, đằng sau chính là một đám Ninja không ngừng truy sát.
“Kushina?...Không đúng, không phải Kushina, vậy là ai?” Trước mặt cô bé dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể Kenji mà chạy đi, bởi lẽ Kenji cũng không tồn tại ở mảnh không gian này, người này rõ ràng nhưng không phải Kushina bởi nguyên tác Kenji từng gặp qua rồi.
Lẽ ra người này phải là Kushina mới đúng, bởi lẽ thảm tộc Uzumaki, Kushina chạy trốn thì được Konoha Ninja cứu giúp đưa về làng lá, nhưng rõ ràng phía trước lại không phải.
Là sảy ra dị biến rồi sao...
Tập trung lại quan sát, Haki cùng Chakra,nhãn thuật căng hết từng chi tiết, cuối cùng Kenji sớm bắt được rồi thân ảnh, chính xác hơn Kushina lành ít dữ nhiều.