Nửa đêm đến, ba người cũng đã lên giường ngủ rồi, Hanabi chính là một cái ưa thích ngáy ngủ, nhìn đến rúc vào đuôi mình, một tay thì ôm cái khác đuôi, khóe miệng chính là chảy ra nước dãi...
Um, chỉ là thuấn túy ngủ mà thôi.
“Kenji-nii.”
Tiếng gõ cửa cùng tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên bên ngoài. Kenji không khỏi khó hiểu ghé mắt, đây nhưng là nửa đêm rồi a.
“Vào đi Hinata, ta chưa ngủ.”
Cánh cửa từ từ mở ra, Hinata mặc một bộ đồ ngủ rón rén lại gần, mặt đỏ một thoáng nằm bên cạnh.
“Kenji-nii, tình yêu là gì...”
“??”
“Oa, Hinata-chan nhưng là ưa thích tìm hiểu những này?.”
Hinata câu hỏi không khỏi đánh Kenji một cái giật mình, đây là thế nào đâu.
“Không có...chỉ là Hinata tò mò thôi.”
“A, ra vậy...hm, xem nào? Hinata thử ví dụ trường hợp thắc mắc xem, tỉ như là có cảm giác gì đặc biết, hoặc đại loại vậy.”
“A, không rõ lắm nhưng nếu như ta thấy người nào đó, rồi...rồi tin tưởng...Ân, khó nghĩ thật.”
Hinata thần sắc phức tạp, giọng nói pha chút ấp úng, bởi lẽ cũng không rõ ràng rốt cuộc thế nào.
“Hể, trước hết nói về yêu là gì ta cần xác định xem, thế nào là yêu, thế nào là thích, thế nào là bạn, thế nào là ngưỡng mộ...
Đầu tiên, ngưỡng mộ một ai đó, ta sẽ luôn thấy tự hào về người đó, mong muốn được như người đó này.
Còn bạn bè, thì nó khác, nó vốn dĩ đã quen thuộc, đó mang cho ta đến cảm giác gần gũi.
Ưa thích? Ưa thích vậy liền đặc biệt hơn, ưa thích nói giống ngưỡng mộ thì cũng không sai, nhưng lại không hoàn toàn giống, ưa thích cảm giác, vậy là ta sẽ tin tưởng, một cảm giác vô cùng đặc biệt, chỉ mong đó là của mình.
Yêu, cái này thì nên tự suy nghĩ thôi, yêu rất nhiều loại, khi yêu này, ta có thể làm tất cả vì người đó này thậm chí là hi sinh, đối phương đau ta chắc chắn cũng rất khổ, hoặc có lẽ ta có thể cảm thông, ta tự đặt được bản thân vào vị trí và còn nhiều hơn như thế nữa, tất nhiên ta cũng không rõ, bởi mỗi người có một cách khác nhau thể hiệ tình yêu nha.”
Kenji cười nói, đó là tất cả bản thân hiểu, cũng không rõ ràng được nhiều lắm.
“Kenji-nii, như vậy ngươi làm sao thể hiện tình yêu đâu này?”
“Ta?, ha ha...trước giờ nhưng ta toàn mặt dày đi theo, cuối cùng được người ta bắt lại rồi. “
Kenji nói cũng không phải mở cái gì trêu đùa, hầu như tất cả đều là Kenji mặt dày đếm tận nhà đối phương cắm rễ đấy.
“Hinata nghe này, khi mà Hinata cảm giác thấy bản thân muốn cùng ai đó san sẻ niềm vui, muốn giấu đi người đó nỗi buồn, muốn được người đó chấp nhận, như vậy Hinata liền hiểu thế nào là yêu rồi đấy, nhưng tất cả đều đã sắp xếp trước rồi...tất cả đều là duyên phận.”
“Duyên phận?? “
“Đúng, chính là duyên phận, muốn hay không ta kể cho nghe một câu chuyện.”
“Muốn...”
“Được rồi, truyện kể rằng trước kia có một cô thôn nữ lên đồi đốn củi, nhưng chẳng may rìu của cô bị hỏng, mà đúng lúc này có một anh nông dân đi qua đã giúp cô ấy sửa nó.
Cô gái mang lòng cảm kích, muốn tìm kiếm người này...như vậy, Hinata! Thử đoán xem hai người họ rốt cuộc có cái nào kết quả.”
“Hm...hai người họ sau này yêu nhau sao?”
“Ha ha, không...anh nông dân kia vốn dĩ ưa thích cô bán gà cạnh nhà, tuy nhiên cô bán gà kia lại thích một anh bán cá....”
“?? Vậy còn cô gái đâu?”
Hinata tò mò hỏi.
“Cô gái sao? Cô gáu sau đó cưới một người khác, người này không có nhiều cá, cũng không giúp cô sửa rìu.”
Kenji cười thần bí nói.
“Vậy rốt cuộc người này làm gì, hai người họ không có tình yêu sao?”
“Sai rồi, người này tuy không có được như hai người kia, nhưng người này là người sau này sẽ giúp cô gánh củi mỗi ngày.”
Không thấy Hinata nói thêm Kenji lại tiếp tục nói.
“Anh nông dân kia khiến cô thôn nữ có cảm giác ấn tượng, cảm giác ưa thích...nhưng là người giúp cô gánh củi, chia sẻ việc nặng và cuộc sống sau này, đó mới là tình yêu.”
Kenji ha ha cười một cái, câu chuyện này thật sự vô cùng quen thuộc, tất nhiên Hinata vẫn chưa thể hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ là hiểu nghĩa thẳng mà nghĩa chuyển không có.
Hinata cứ có cảm giác quen quen thế nhưng nhớ rõ cô cũng chưa từng được ai khác trước đó kể qua câu chuyện này.
Hinata cũng nào biết, cô thôn nữ kia chính là cô, còn anh chàng giúp sửa rìu kia lại là Naruto.
“Keng, túc chủ đủ tiện nhân.”
Kenji ngẩn người một cái...đây là cái gì, hệ thống nhưng là tự câu thông qua, đây là rất nhiều năm không có.
“Thế nào, ta nhưng tiện hồ, vớ vẩn.”
“Được...hệ thống sẽ ngủ say một đoạn thời gian...”
“Không được a...hệ thống, ngươi ngủ say rồi ta biết phải sống như nào.”
Kenji một mặt đau khổ nói.
“Túc chủ yên tâm, tỉnh dậy hệ thống sẽ hòa toàn thay đổi, tất nhiên là không thiếu quà cho....”
Chưa kịp nói xong, Kenji chính là một ngụm phun ra.
“Thế còn không nói sớm hơn chút, chim cút.”
“...”
Hệ thống chính là như vậy im lặng hoàn toàn, nói rằng ngủ say cũng là vì hệ thống ngủ mà thôi, liên quan mình cái rắm, gia viên cũng sẽ không ảnh hưởng, đồ đạc cũng không có cất trong rương mà là vứt trong một khoảng không gian riêng.
Ngủ thì ngủ, hiện tại hệ thống cũng không có quá nhiều thứ mình cần, chỉ mong tỉnh dậy sẽ có lớn lao đồ tốt a.
“Ai, được rồi, ngủ đi Hinata.”
Vài chiếc đuôi tựa như chăn ấm, cứ vậy mà phủ ra đắp lên hai người, nhìn qua hai người yên giấc, Kenji cũng thoải mái nhắm mắt lại.
________
Hôm sau thời gian, đây có lẽ thời gian chuẩn bị rời đi trở về rồi, cuối cùng Kenji mới gọi ra Chiến Tranh.
“Hinata, kí kết thông linh với nó a.”
Vẫy tay gọi xuống, ngựa trắng.
Cùng phổ thông ngựa không sai biệt lắm, mỗi tội bốn chân đều mang theo móng vuốt sắc bén, thêm trên cả việc sau lưng mọc ra hai chiếc cánh chim xếp gọn lại.
“Đây là...”
“Đây là Chiến Tranh, kí kết thông linh về sau tùy thời có thể gọi.”
Nói rồi sau, tay Kenji một tầng biến ảo, xuất hiện lần nữa là một tấm kí kết thông linh trục.
Điểm nhẹ ngón tay lấy ra một giọt máu Chiến Tranh nhỏ xuống quyển trục, kế đó lại nhìn qua Hinata.
Hinata ưa thích vuốt vuốt đầu chiến tranh híp mắt mỉm cười, kế đó cũng phân biệt nhỏ ra một giọt máu vào khế ước.
“Chưa cho Hanabi quà đây, chiếc đàn đó có rất nhiều ý nghĩa với ta, cho nên cho Hinabi cái này nha.”
Vuốt một tầng tóc mềm Hanabi, Kenji từ không gian mới móc ra một chiếc đàn, chiếc này so của Kenji còn càng thêm đẹp đẽ, tất cả thân đều làm bằng ngọc trong suốt, tỏa ra ánh sáng huyền ảo, bên trong đó rõ ràng còn ẩn hiện trôi nổi tên của Hanabi.
Hanabi nhìn thấy mới tinh đàn mới, không khỏi vui vẻ chạy lại ôm vào ngực thích thú vuốt ve.
“Cảm ơn Kenji-nii.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Đưa trở về Hyuga gia tộc, Kenji cũng liền không có lưu lại rồi.
“Kenji-nii sẽ xem Hinata thi đấu sao?”
Qua những ngày này Hinata cũng biết Kenji là tội phạm, xuất hiện tại làng lá đã là quá mức rồi, còn ở Chunin kì thi nữa...
“Ta sẽ đến xem vòng 3, ta muốn xem Hinata đánh bại người khác như nào.”
Kenji mỉm cười xoa đầu hai người, cuối cùng lờ mờ tan biến trong không khí.
“Yên tâm Kenji-nii, Hinata nhất định sẽ hết sức đấy.”
________
Đứng trên một ngọn đồi nhỏ, Kenji xuất hiện ngay tại bên cạnh Naori, phía sau còn có lờ mờ một người ăn mặc tương tự Kenji hai người.
Người này không phải ai khác chính là Obito.
“Ngươi tìm đến Naori rốt cuộc có mục đích gì đâu, Uchiha Madara...a không đúng nên gọi ngươi là gì đây, bởi lẽ ngươi so Madara yếu đến đáng thương.”
Kenji cười nhạt một cái, cũng không có xoay mặt lại nói chuyện.
“Ha, ta chỉ đến xem xem, người được đặt làm nhẫn giới chi thần, cùng với đối thủ của ta rốt cuộc như nào.”
Obito giọng nói không chút ba động, hắn tin tưởng đứng trong Kamui, không ai có thể tổn thương được đến hắn, hắn cũng không ngốc mà đối đầu trực diện với Naori hoặc có lẽ là Kenji nữa, hư danh cũng là có cơ sở để hư danh, hắn cũng không tin nhiều người như vậy tôn Naori là chỉ cho vui.
“Xác thực ngươi giả vờ rất giống, nhưng có hai thứ ngươi mãi mãi không bằng Madara, thứ nhất là Kiêu ngạo, thứ hai là thực lực... Chakra của ngươi so Madara kém đến quá xa.”
Kenji cười nhạt một cái ngồi xuống nhìn về phương xa, trước đây có gặp qua Madara một lần tại làng lá, tuy nhiên cũng không có giao lưu, nhưng mà so tính cách với Obito chính là như trời và đất.
“Ha ha ha, bổn tọa chỉ là một lão già, sao lại có thể được như xưa.”
“Phụt!!!”
Ngay khi điệu cười chưa rơi xuống, một thanh tinh tế kiếm chính là cắm thẳng vào vai phải Obito trong sự kinh hãi.
“Ngươi!! Ngươi vì sao vẫn có thể tổn thương đến ta.”