Kenji lời nói không khỏi khiến Eto đang cười bỗng chốc im bặt lại, “Lẽ nào...Arima tiết lộ...không không đúng.” Eto nhìn Kenji dần dần đi xa, ẩn giấu trong lớp vải quấn không biết là dạng gì biểu cảm.
Người khác có vẻ không biết nhưng Kenji rõ ràng hết tất cả, chỉ là không quan tâm mà thôi, Arima số định phải chết dưới tay Kenji, cho dù có là độc nhãn vương đi chăng nữa hoặc cái gì kế hoạch, hay bất kể tổ chức V, đừng có lại ngăn cản bản thân làm nhiệm vụ là được rồi.
“Độc nhãn vương...độc nhãn quỷ ha ha, dần dần hiểu tại sao hệ thống lại cho cái này nhiệm vụ rồi.”
Là đang muốn phá hủy hết thảy kết cấu, kết quả thuần của cái này thế giới sao, Giết CCG 1000, lại giết đi nhân vật chính, Giết Arima làm hỏng đi kế hoạch của Arima cùng Eto, cứu thoát đi Rize, vậy là Tokyo Ghoul: Re sẽ không tái diễn, dự án quỷ nhân tạo cũng bị vứt đi xa. Xong nhiệm vụ một khắc, thế giới này kết thúc rồi,không nghi ngờ gì nữa cái tổ chức V kia sẽ nắm quyền toàn bộ thao túng hết thảy, mục đích của hệ thống chính là muốn xóa sổ thế giới này một cách gián tiếp sao...?
“Mà thôi, không phải việc của mình, bản thân chỉ là khách qua đường, không phải thánh nhân.” Kenji cười nhạt một tiếng đạp bước vào trong nhà.
Shunpo một đường nhanh chóng tiến về một quảng trường nhỏ, nói là nhỏ nhưng quảng trường này tựa như phòng lại không phải phòng, đứng ở trên cao nhìn xuống, Kenji có thể thấy rõ ràng đến, Jason đang dùng Rết thả vào trong tai Kaneki cùng tiếng la hét thảm thiết, một bên vui thích kể chuyện xưa.
“Oh... Có vẻ như bản thân thu hồi Haki đã khiến đám kia khôi phục sức khỏe sao, xem ra ý chí giết Ghoul vậy mà như thế cao. Vậy là Yoshimura phải ra sân rồi.” Kenji cười nhạt một cái tiếp tục quan sát bên dưới căn phòng.
Kaneki hiện tại tâm thần rất khó ổn định, hẳn nội tâm bắt đầu sinh ra ảo giác bị giam trong mộng cảnh của Rize, cũng là cơ hội cho cá ướp muối vươn mình.
“Nên đến thời điểm mình ra sân.” Vừa nói xong dây xích trói Kaneki cũng bị đứt rời, Kaneki chưa kịp lao lên cùng Jason đánh Kenji đã chắn ngay trước mặt.
“Tránh ra.” Kaneki lạnh lùng nhìn Kenji nói một câu không cho phép từ chối.
“Ngươi là đang ra lệnh cho ta sao??” Kenji nhướng mày một cái, tên này bị tra tấn đến ngu người rồi sao.
Kaneki trầm mặc,nhưng Rinkaku sau lưng lại trả lời cho tất cả, bắn mạnh hướng Kenji đâm đến.
“Xem ra bị tra tấn không chỉ hỏng thân thể, ngay cả đầu óc cũng bị chơi hỏng, ngươi vẫn chưa nhận rõ hiện thực nhỉ Kaneki-kun, ngươi còn quá yếu để có thể đứng trước mặt ta tự cao đấy, bớt ảo tưởng và tự kiểm điểm bản thân đi.” Kenji không cho Kaneki cơ hội nói chuyện, Kenji dùng tốc độ nhanh nhất biến mất, xuất hiện lần nữa trên tay đã bóp cổ Kaneki dơ cao lên.
“Không có lần sau.” Tay nhẹ phát lực đập xuống đất, Kagune Kaneki dần dần tan rã, đôi mắt khép lại ngất xỉu luôn rồi.
“Giờ thì...đến lượt ngươi rồi nhỉ Jason.”
“Hả!!! Ngươi đang nói ta đấy à.” Jason móc móc lỗ tai tựa như giang hồ tắc ké thường hay làm, bộ mặt cúi xuống thèm ăn đòn nhìn Kenji.
“Xì!! Đồ con lợn chết tiệt này, vẻ mặt của ngươi làm ta khó chịu đấy.”
Tặc lưỡi một cái, trong không khí chỉ nghe âm thanh tắc lưỡi, thân ảnh Kenji hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn.
“Người đâu!!!.”
“Đây này đồ ngu.”
Cùng với đó là một tiếng trầm đục vang lên, Jason tựa mũi tên một dạng cả người đâm vào vách tường dính chặt trên đấy.
“Xuỵt xuỵt.” Jason vừa gỡ người ra xoay mặt lại, bốn chiếc đuôi Kenji lăng không đâm thẳng vào tứ chi đóng chặt trên tường.
“Là ngươi đánh Touka sao...”
“...”
“Một câu hỏi ta ít khi nói lần thứ hai lắm.” Một chiếc đuôi nữa lại lao ra đâm vào dạ dày, đau đớn đến nỗi Jason trực tiếp hét thảm lên.
“Nào...giờ trả lời ta được sao, ta khả năng tra tấn nhưng không thua kém ngươi đâu, thật đấy.” Kenji từ từ lại gần Jason, Kenji cũng tháo ra mặt nạ của mình đăm đăm nhìn trước mặt.
“Là là...là ta đánh cô gái đó, ta đánh chị của Ayato.”
“Cái tay nào vậy.”
“...”
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu những lời ta nói.”
“Phấp!!!” Lại một tia máu bắn ra, vai trái Jason trực tiếp bị Phiên vũ biến ảo thành dao nhọn đâm vào.
“Nào...”
“Tay phải...” Jason nào không hiểu được tình thế, vừa xong chuyện sảy ra nói lên tất cả rồi, căn bản quá nhanh, bản thân thậm chí không kịp phản kháng thời gian đã bị hạ gục.
“Hiểu rồi.” Kenji cầm trên tay thanh kiếm nhấc lên cao tốc vung.
“A.a.a..........a. Đau đau đau... Ta chết ta chết mất.....” cùng tiếng thét thảm thiết là từng miếng thịt trên cánh tay phải bị cắt bay đi tựa như rơi vào máy nghiền một dạng.
máu, thịt, nát vụn bay lả tả vụn vã trên đất.
“Tại sao ngươi lại hành động ngu xuẩn như vậy đâu?”
“Ta a ta không biết...” Jason đau đớn nước mắt chảy ra nói không ra lời, cắn răng nhả từng chữ.
“Cái đầu ngu xuẩn này không biết nghĩ hay sao.”
“Là...là là ta không biết nghĩ.” Jason như phát điên gào thét một dạng, đau đớn nhức nhối không thể ngất được, bên cạnh cạnh tay chỉ nhìn thấy xương cốt, thịt đã hoàn toàn không có vẫn đang từ từ tái sinh lấy mới cánh tay.
Trong lúc chờ đợi ta lại nghĩ ra trò này vui hơn, muốn thử không.
“Không...không muốn.” Nhìn vẻ mặt Kenji lạnh băng băng, Jason nước mắt chảy càng nhiều hơn, có trời mới biết tên điên này làm gì.
“Để ta dạy ngươi một cách nữa tra tấn Ghoul, không phải cắt tay cắt chân đâu, nhìn trên tay ta là gì nào...”
“Thịt.”
“Đúng là thịt, nhưng lại là thịt lợn đấy, ta còn 20 cân nữa, hôm nay ngươi phải ăn hết rồi, nếu ngươi dám nôn, ta băt ngươi liếm.” Kenji ánh mắt trừng lớn cảnh cáo, đồng thời sau lưng hai chiếc đuôi nữa mọc ra kéo miệng hắn banh ra rộng lớn.
“Nào... Ăn đi!!!”
“Đừng...đừng...đừ...Oạc ạcc...” Jason cố gắng nuốt nhưng hai chiếc đuôi Kenji cắm phân biệt hàm trên hàm dưới giúp hắn nhai thật kĩ, nhai thật lâu, Jason được thể nghiệm cái gì là hôi thối cái gì là cứng ngắc nhất thịt, nhưng vẫn phải ăn...ăn thật nhiều, không dám nôn dù chỉ một chút.”
“Ta...sai rồi.. Xin ngươi...xin ngươi tha cho ta đi.” Jason thống khổ nói không ra tiếng, chỉ có giọng khàn khàn cùng tiếng nuốt thức ăn.
“Tay ngươi tái tạo thật nhanh, mới qua bao lâu thôi mà đã hoàn thành rồi tái tạo vậy.” Kenji nhìn bên cạnh cạnh tay tái tạo không sai biệt lắm, rút ra kiếm lại một lần nữa lăng trì, lại thêm một đoạn thê lương nữa hét thảm vang vọng cả toàn bộ khu nhà.
“Là tiếng Jason sao..., thật tội nghiệp, rơi vào tay tên này là bất hạnh, nhà đúng không Tatara...”
“Là đúng rồi, Eto.”
Touka đứng trên mái nhà tay xách theo Ayato mặt mũi sưng như con lợn nhìn về hướng này, phục dung Magu Magu no Mi về sau, Ayato không còn cách tổn thương đến bản thân nên trực tiếp bị Touka treo lên đánh.
“Ba chị ngốc, thả ta xuống...ta đi được.”
“Hả? Nói cái gì nói lại nghe, nhóc con hỗn lão.”
“Không..không có gì...” Ayato rụt chí thẹn thùng nói một tiếng, hoàn toàn mất đi vẻ ngầu lòi mọi ngày.