Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 251: Chương 251: Tứ Vĩ




Nhìn cái kia sắc bén xé gió vun vút hướng mình đâm đến, Kenji cũng không có động tác gì, chỉ thấy xung quanh nước lập tức di động hóa thành từng đầu rắn quấn lấy tay Orochimaru ngăn cản hắn công kích lại rồi.

“Aiz... Truyền nhân Địa Long Động không dạy đệ tử cách cư xử sao...vừa gặp liền muốn giết ta rồi...”

“Biết nói chuyện!!!” Jiraiya chính là phản ứng đầu tiên, miệng có chút lắp bắp kêu thốt lên, hoàn toàn quên mất Orochimaru tay đang bị dòng nước xiết lại.

“Có gì không ổn à, vớ vẩn...”

“Thế nào nhỏ Tsunade, nhiều năm không thấy lớn đến như vậy rồi, không có chào ta tiếng nào sao?”

Không có để ý hai người này, Kenji nhảy đứng tại trên vai Tsunade khóe miệng câu lên có chút tức cười nhìn tới.

“Ách...chỉ là... Chỉ là không biết nên xưng hồ như thế nào cho đúng...”

“A, chỉ xưng hồ mà thôi, tại sao phải như vậy quan trọng, muốn gọi sao tùy ngươi.”

Ha hả một tiếng cuối cùng thả ra bên đó dòng nước đang quấn lấy tay Orochimaru.

“Tsunade! Cô quen biết cái này tiểu hồ ly sao?”

Jiraiya hỏi đồng thời đâm trúng chỗ ngứa Orochimaru, hai người tò mò ánh mắt nhìn hai người, nhưng trả lời câu hỏi Tsunade trực tiếp cho một quyền gõ lên đầu Jiraiya.

“Câm miệng, đây là sư phụ ông nội ta, cũng là sư phụ Naori-sensei.”

“Ác!! Đây á??”

Hai người kinh hãi không thôi, nhỏ nhắn còn có phần lanh lợi như vậy lại là sư phụ của những nhân vật huyền thoại.

“Khó trách sẽ biết địa long động.”

Orochimaru giờ này hết đi nghi ngờ rồi, nếu nói theo Tsunade vậy đấy chính là bốn thánh địa một trong Thiên Hồ Lâm chủ nhân người, đồng thời trong lòng tò mò càng nặng hơn nhưng vẫn không dám mở miệng.

“Hm, ngươi tên Jiraiya nhỉ? Gamamaru sắp chết chưa, a không đúng, còn khỏe không.”

“Ách, cảm tạ đại nhân quan tâm, Gamamaru ngài ấy vẫn khỏe.”

Jiraiya sờ mũi môt cái khóe miệng cười khổ có chút trung thực trả lời một câu.

“Oh, sống lâu như vậy, ta nhớ lần cuối gặp mặt hắn nhưng bé bằng nắm đấm đây.”

Cũng thực lâu không có gặp qua, không biết tên kia gặp được mình vẫn không có bị phong ấn sẽ có cái nào biểu lộ đâu, mà không quan trọng lắm, nhân vật quần chúng mà thôi, lại thế nào ảnh hưởng đâu.

“Thiên hồ đại nhân, ngài đây là đang đi đâu?”

“Ta? Ta đi ngang qua nên ghé qua thế nào, không nghĩ thời gian lâu như vậy đâu, trước đó ngươi nhưng là bé tí ha, mà thôi, ta còn có chuyện đi trước rồi.”

“Xin chờ một lát...”

“Hả, còn có chuyện gì sao Orochimaru-kun?”

“Đôi mắt đó...đó thật quen thuộc, hình như trong sách có đề cập nhưng lại có chút không giống?” Mang theo nghi hoặc, Orochimaru giọng nói khàn khàn vang lên, đích xác rất giống trong sách ghi lại, tam đại đồng thuật Rinnegan, nhưng lại có phần khác...tất nhiên không thể chắc chắn được dù sao cũng chỉ là ghi lại mà thôi.

Chân chỉ lên đôi mắt mình, Kenji khóe miệng cong lên, “Đoán Xem.”

Kế tiếp đó chính là biến mất rồi.

Sau đó một âm thanh vang lên trong tai Tsunade. “Nhớ kĩ, hình dáng nhân loại của ta không cho phép tiết lộ.”

Rời đi về sau, Kenji mới trở lại nhân loại hình dáng, vừa nãy chỉ là muốn gặp qua một lần Tsunade mà thôi, chả có mục đích gì to lớn cả, kéo lên cặp kính đen đồng thời rút ra một chiếc ô lặng yên mà đi.

“Mưa lớn quá...”

________,

Cầm theo chiếc ô không rõ mục tiêu để đi. Đứng trên mạn sườn nhìn bên dưới, nơi đó nhị vĩ há miệng phun lửa đang gọn gàng diệt sát quá nhiều Ninja.

Tứ vĩ vẫn còn trong tầm bạo loạn, tất nhiên đó là do Jinchuriki không kiểm soát nổi nó nên hoàn toàn bị chiếm quyền kiểm soát mà thôi.

Thân thể khổng lồ cỡ quả núi lớn, bên dưới đó lượng Ninja đã giảm sút đến đáng kể rồi, lác đác vài người thoi thóp mà thôi.

Đã thỏa mãn xả cơn giận giữ, ánh mắt sắc bén mang hai màu sắc kì dị con ngươi phân biệt hai màu khác nhau hướng thẳng về Kenji nhìn qua.

Bên đó Kenji khuôn mặt từ đầu đến cuối không có thay đổi qua, có chăng cũng chỉ là sự tĩnh lặng, Tứ Vĩ xác thực rất hùng vĩ, xung quanh cơ thể nó bao phủ một lớp lửa đò phiêu động huyền ảo nói đúng hơn là Dung nham.

Không có đợi Kenji mở miệng, Tứ vĩ ngay lập tức đã khởi xướng công kích. Từ sâu thẳm trong suy nghĩ, nó cảm nhận được Kenji nguy hiểm. Khác với Kurama bị hận thù che lấp, Tứ vĩ là một trong những con thông minh và khôn ngoan nhất, nó đủ bình tĩnh để đánh giá một người độ nguy hiểm, Kenji từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn đang nằm trong tầm mắt nó, dẫu nhìn thấy nó giết nhiều người như vậy chết và bản thân mạnh mẽ nhưng trước mặt nó người này chưa hề tỏ ra bất cứ sự sợ hãi nào, tuy rằng trước mặt nhìn qua không thấy Chakra ba động đi chăng nữa.

“Đừng để ý ta, ta chỉ là khách qua đường.”

Hạ xuống cánh tay, Kenji ý tứ chỉ là đi ngang qua không có muốn gây lộn, nhưng đối với Tứ vĩ làm sao có thể đơn giản như vậy, muốn kiểm nghiệm thực hư đơn giản chính là lập tức tấn công.

Chỉ thấy bên miệng nó đang tích tụ một quả cầu lửa thổi mạnh hướng Kenji bay đi.

“Tsk!! Đồ điên.”

Nhíu mày một cái, Kenji duỗi thẳng bàn tay chạm nhẹ vào quả cầu, quả cầu vỗn dĩ hung bạo, nhiệt độ cũng vô cùng khổng lồ, bằng chứng là nó đi đến đâu không khí bị đốt cong uấn lượn đến đó, tuy nhiên khi chạm đến tay Kenji một khắc lại tựa như quả bóng bơm căng xì hơi một dạng đang không ngừng bị một lớp vô hình bình chướng hấp thu sạch sẽ, chẳng mấy chốc khổng lồ quả cầu lửa tan biến như chưa hề tồn tại.

“Đây...”

Kenji không có để ý đến sững sờ Tứ vĩ, ngay tại đó trên đầu Kenji bắt đầu ngưng tụ vài miếng băng mâu nhọn hoắt chĩa thẳng ra rồi.

“Đây là trả lễ.”

Tựa như miếng băng mâu biết nghe hiểu, Kenji lời nói vừa rứt chính là một trận mưa băng xé gió mà đâm hướng Tứ vĩ.

“Ồ!!!”

Bất ngờ thay những miếng băng mâu kia không có đâm đến Tứ vĩ mà trước đó khi chưa kịp đến nơi đã hoàn toàn bị hòa tan thành hơi nước, không sót một thanh.

“Là đánh giá thấp ngươi rồi...”

Khẽ cười nhạt một cái, đích thật khinh thường Tứ vĩ rồi, tuy rằng giết đi Tứ vĩ lại là chuyện quá dễ dàng nhưng là không phải vừa nãy đám kia băng mâu có thể làm đến, huống chi Kenji cũng không muốn giết nó.

“Thật giống lão đầu, người này không cần kết ấn cũng có thể sử dụng Chakra đến như vậy, rốt cuộc là ai!!!”

Tứ vĩ vẻ ngoài vẫn là hung dữ biểu hiện, tuy nhiên trong đầu suy nghĩ vẫn là có, hắn có thể nhìn ra Kenji cũng không kết ấn mà là xung quanh không khí tự kết băng, hơn tất cả hắn vẫn không nhìn ra người trước mặt này có Chakra ba động.

“Nếu muốn hòa tan vậy liền hòa tan đi...nghe đâu Khỉ Đá dường như rất sợ lạnh.”

『Băng Phong Thiên Hạ』

Lạnh nhạt lời nói, lấy Kenji làm trung tâm, dưới chân chỗ đứng bắt đầu có huyền ảo lốc xoáy nhỏ quay tròn rồi khuếch tán ra.

Khuếch tán đến đâu âm thanh lách tách vang lên đến đó, từng lớp băng bắt đầu bao phủ dày đặc mà lan rộng ra, trên bầu trời nước mưa vì nhiệt độ giảm mạnh cũng kết đá rơi xuống.Chỉ rất nhanh thôi đã lan rộng đến chỗ Tứ vĩ rồi, cuối cùng phương viên tất cả địa hình đồi núi đều bị băng tuyết phong kín lại.

Nhìn dưới chân mình bị đóng cục lại,Tứ Vĩ nhiệt độ cơ thể cơ hồ lại nóng lên hòa tan nó, nhấc chân một cái chính là làm vỡ đi lớp băng đóng dưới chân rồi, đang tại định tiếp tục công kích, Kenji lời nói lại vang lên.

“Vô ích thôi, nó không đơn giản chỉ là băng thôi đâu...”

Trả lời cho lời nói, tất cả băng tuyết có dấu hiệu chuyển màu, đang từ trong suốt băng dày bắt đổi đổi lên óng ánh hào quang màu đỏ, lại càng khủng khiếp hơn chính là tốc độ đông kết so băng tuyết còn nhanh gấp đôi.

Đây chính là thạch độn chỗ đáng sợ, đông kết bất kì thứ gì biến nó thành tinh thể, mộc độn cũng không ngoại lệ, nếu nói mộc độn thủ đoạn trói buộc tốt nhất vũ khí, vậy Thạch độn chính là công cụ đánh bại vĩ thú tốt nhất, tất nhiên còn là xem ai dùng.

Kenji thạch độn bị đánh vỡ nát có thể nhanh chóng kết tinh lại ngay lập tức, cùng với số lượng dường như vô tận Chakra của bản thân, Thạch độn có thể mọc lên liên tục liên hồi.

“Gào!!!!”

Tứ vĩ cỡ nào cho loại chuyện này phát sinh, nó cảm nhận được cái này cùng Hashirama mộc độn tương tự, đều là nguy hiểm cho bản thân.

Há miệng rít gào một tiếng, trước cửa miệng Chakra bắt đầu tụ lại, đen có trắng có, liên tục không ngừng đang bù đắp lẫn nhau tạo nên một khổng lồ quả cầu hướng về Kenji mà bắn phá ra.

Nhìn cái kia khổng lồ đến cực điểm quả cầu đen đang lấy tốc độ nhanh chóng bay hướng mình đến, khẽ mỉm cười một cái.

“Bom vĩ thú...thật có chút ý tứ đâu, vừa vặn ta cũng có thể làm tương tự”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.